Biết Làm Ấm Giường, Xin Hãy Bao Nuôi (Biết Ấm Giường, Cầu Bao Dưỡng)

Biết Làm Ấm Giường, Xin Hãy Bao Nuôi (Biết Ấm Giường, Cầu Bao Dưỡng) - Chương 3-2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Bảo hắn mặc long bào thổi tiêu cho mình, bảo hắn bày ra đủ loại tư thế kiều diễm gợi tình trong các cuốn tiểu thuyết thời cổ đại… Nhất định mình phải làm hắn đến phát khóc lên!

Chợt nhớ tới cái đêm ái tình cuồng nhiệt diễn ra vào hơn hai tháng trước, Tra Thanh Nhạc bỗng cảm thấy hưng phấn bừng bừng. Đồng thời, hắn cũng hơi hơi lo lắng.

Ây dà… Người này khát khao mãnh liệt đến vậy, nếu thật sự quyết định bao nuôi, hắn có nên tìm mấy món ăn bổ thận để bồi dưỡng không?!

Tra Thanh Nhạc lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho một nhà hàng dưỡng sinh để đặt bàn, nhưng lại chợt nghe thấy một tiếng quát.

“Đồ chó vô liêm sỉ! Hôm nay ta phải dùng máu của ngươi để tế anh linh của tổ tiên Đại Việt ta!”

“Ngũ hoàng tử tha mạng —— a a a!”

Tra Thanh Nhạc giật thót. Khi hắn tập trung nhìn lại, lập tức phát hiện cảnh phim đang quay vừa thay đổi đột ngột. Kỷ Lam rút kiếm ra, đâm thẳng vào bụng của Giang Vân Thiều. Sau đó, người nọ còn nhấc chân lên, đá đối phương lăn xuống khỏi bậc thềm.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Giang Vân Thiều chật vật lăn xuống mấy bậc thang. Đến khi nằm xõng xoài trên mặt đất, dưới thân hắn liền chảy ra một đống máu.

“Cắt cắt cắt!” Đạo diễn hô lớn vài tiếng, tức giận vỗ mạnh xuống mặt bàn: “Này, cậu Giang gì gì kia, cậu làm sao đấy?! Kịch bản viết thế nào cậu không đọc à?! Là một gã hoạn quan tư thông với hậu phi hòng soán quyền đoạt vị, độc hại Tiên hoàng, tự chế long bào, mưu đồ đăng cơ xưng đế, nhưng lại bị ngũ hoàng tử đương triều chém giết —— vẻ mặt cậu phải gian trá đáng khinh hạ lưu bỉ ổi, hiểu chưa?! Có biết diễn hay không?! Làm lại một lần nữa! Nếu còn diễn không ra gì thì nhanh chóng cút đi!”

“Hoạn… hoạn quan soán vị?!” Tra Thanh Nhạc khiếp sợ, suýt nữa xiết tay bóp nát điện thoại di động của mình.

Làm nửa ngày, thế mà đối phương lại là một tên thái giám?!

Tra Thanh Nhạc đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy Giang Vân Thiều rụt vai cong lưng liên tục giải thích, nào đâu có lấy nửa điểm khí phách đế vương. Ngược lại, vẻ khúm núm nịnh bợ thấp kém của đối phương, quả thực trời sinh là để đóng nô tài! Mệt cho hắn sắm vai nhập tâm đến vậy… “Ái khanh” của một gã hoạn quan, nhiều lắm cũng chỉ là thủ lĩnh của đám thái giám mà thôi!

Khao khát đang cháy hừng hực trong lòng Tra Thanh Nhạc đã bị chậu nước lạnh này dập tắt. Thậm chí hắn còn cảm thấy đũng quần lạnh lẽo, không còn quan tâm cái đêm mất hồn hôm trước làm gì nữa.

Đúng lúc này, người đại diện mắt mù của Điện ảnh Thiên Hà lại bu tới, trưng ra bộ mặt tú bà chuyên nghiệp của mình: “Tam thiếu gia, vừa nãy tôi đã gọi điện cho biên tập tạp chí, bọn họ nói số đăng bài phỏng vấn tiểu Kỷ sắp ra mắt rồi, thật sự không thể thay đổi được. Ngài cũng biết Điện ảnh Thiên Hà của chúng tôi không lớn, tiểu Kỷ lại là người mới, có thể được tạp chí hàng đầu phỏng vấn, quả thật rất không dễ dàng… Hay là, để tiểu Giang dùng bữa với ngài được không? Tầng dưới của khách sạn Quân Duyệt có một nhà hàng vây cá rất ngon, đều là vây cá mập biển chính hiệu, để tiểu Giang đưa ngài đi nếm thử một chút, buổi tối lại lên quán bar ở tầng trên khách sạn uống một chén, hưởng thụ…”

“Vây cá mập biển? Ha ha… Tôi thấy căn bản chỉ là tiết vịt làm giả mà thôi!” Tra Thanh Nhạc lạnh mặt, bỏ lại người đại diện không hiểu đầu cua tai nheo gì mà phẩy tay áo bỏ đi.

Truyền thông Tra thị là một công ty đang trên đường đưa cổ phiếu lên sàn. Mỗi một hạng mục đầu tư quan trọng đều phải thông qua biểu quyết của ban giám đốc. Giai đoạn đầu của dự án xây dựng khu văn hóa phục vụ điện ảnh cần rót vào hơn sáu tỷ, đương nhiên không có khả năng được định đoạt sau vài buổi họp. Là người cầm lái con tàu truyền thông Tra thị hiện nay, Tra Thiên Khuyết tỏ ra rất chờ mong dự án này. Thế nhưng, hắn vẫn yêu cầu phải có một bản kế hoạch kỹ càng, tỉ mỉ, mượt mà mới được.

Trong lòng Tra Thanh Nhạc cũng hiểu đây là chuyện không thể vội vàng. Việc xây dựng khu văn hóa điện ảnh không phải cứ làm phát là ăn ngay, mà ngược lại, cần phải có kế hoạch lâu dài. Thế nhưng, hắn vẫn muốn tranh thủ chốt dự án này trước khi công bố báo cáo thường niên. Vì thế, hắn và Trịnh Tử Du nhanh chóng kéo theo đám nhân viên của tổ dự án, bắt đầu những ngày làm việc lu bù. Bọn họ thay nhau đi khảo sát các khu vực quanh thành phố B, thảo luận rồi bác bỏ, rồi lại thảo luận đủ các phương án A, B, C… Cuộc sống như vậy cứ thế trôi qua chừng hai, ba tháng.

Còn Trịnh Tử Du thì hiển nhiên coi cái câu bông đùa “bạn giường của tôi giao cho anh toàn quyền xử lý” của Tra Thanh Nhạc là thật. Thấy đối phương bận đến nỗi không có thời gian đi tìm người đẹp, hắn liền lục tục giới thiệu mấy cậu thanh niên. Đám người kia đều là loại giá cả rõ ràng, ăn cháo lần nào tiền trao lần ấy.

Người thứ nhất tự xưng là người mẫu thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí. Vóc dáng cao gầy, mông cong, miệng ngọt. Thế nhưng, vừa bị chọt một cái, hắn đã lập tức kêu la “anh giai thật bự, anh giai thật lợi hại” không ngừng không nghỉ. Quả thật chẳng khác gì một con gà bóp chít (1) . Kết quả, lúc Tra Thanh Nhạc vận động ở trên người hắn, não bộ lại lập lòe hình ảnh Giang Vân Thiều đang rên rỉ dưới thân mình.

(1) Gà bóp chít: loại gà làm bằng cao su, bóp vào có tiếng kêu rất chói tai. Hình minh họa:

chapter content



Trong nháy mắt gương mặt rất vâng lời kia xuất hiện, Tra Thanh Nhạc cảm thấy trong lòng loáng thoáng không vui. Hơn nữa, sau khi phát hiện khao khát của mình chợt dâng lên vì nghĩ đến người nọ, hắn không khỏi bật ra một câu chửi thề: “Đậu má!”

Kết quả, con gà bóp chít kia lập tức gào lên đầy dũng cảm: “Mần em đi! Mần em đi! Anh giai, mần chết em đi!”

“…” Tra Thanh Nhạc chỉ muốn bịt chặt cái miệng của hắn lại, thật là ồn ào chết được.

Thực ra, trong lúc làm tình, Giang Vân Thiều cũng tương đối thích giao lưu. Thế nhưng, giọng nói của hắn mềm mại lại trầm thấp, kể cả khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt nhất, cũng vẫn bình ổn ôn hòa. Những âm thanh hắn bật ra tựa như tiếng đàn cổ được danh gia diễn tấu, mỗi một lần dây đàn được gảy lên, đều có thể khơi gợi những gợn sóng lăn tăn cuộn lên từ dưới lòng hồ.

Có sự đối lập như thế, tiếng gào thét chói tai của con gà bóp chít dưới thân lập tức khiến Tra Thanh Nhạc không còn hứng thú. Làm qua loa một lần, hắn đã nhanh chóng đuổi người đi.

Thanh niên thứ hai tự xưng là người chơi nhạc tự do. Người này gầy gò nhợt nhạt, toàn thân toát ra khí chất văn nghệ. Theo như Trịnh Tử Du nói, hắn học chuyên ngành giao hưởng, kỹ thuật bằng miệng hàng đầu, những người đã xài qua đều khen rất tốt. Nếu được đánh giá cao như vậy, hiển nhiên Tra Thanh Nhạc cũng muốn nếm thử một lần. Kết quả, đúng là kỹ thuật thành thạo, kỹ xảo cao siêu, so với Giang Vân Thiều thì tuyệt hơn đến cả trăm lần.

Tại sao lại nhớ tới Giang Vân Thiều nữa —— Cái tên này đúng là âm hồn bất tán.

Nhưng nếu đã nhớ đến, vậy cũng không phải chỉ lắc đầu là có thể xua đi… Trước mắt Tra Thanh Nhạc bất giác hiện ra hình ảnh Giang Vân Thiều quỳ dưới đất, giúp hắn blowjob. Mặc dù động tác khá là ngốc nghếch, song Giang Vân Thiều làm lại vô cùng nghiêm túc. Cặp mắt đen láy kia, từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn vào mình, đôi con ngươi ướt át không có bất cứ cái gì ngoại trừ bóng dáng của mình. Được một ánh nhìn dịu ngoan gần như là thần phục chăm chú nhìn vào, Tra Thanh Nhạc thật sự cảm thấy mình vô cùng cao lớn, vô cùng vĩ đại, vô cùng cường thế. Trong giây phút đó, hắn bỗng có loại cảm giác cả thế giới đều nằm dưới gót chân mình. Loại khoái cảm thấm sâu tận đáy tâm hồn này, thậm chí còn thỏa mãn hơn so với kích thích nơi thân thể.

Mà thanh niên đang vùi đầu liếm mút không ngừng trước mắt hắn đây, rõ ràng là qua loa cũng không đạt chuẩn.

Đương nhiên, đây vốn là một cuộc giao dịch. Thanh niên cũng chẳng làm gì sai. Nhưng sự so sánh là một thứ đáng sợ. Có Giang Vân Thiều không ngừng nhấn mạnh sự tồn tại trong đầu Tra Thanh Nhạc, kỹ xảo cao siêu đến mấy cũng có vẻ thiếu nhiệt thành.

Vì thế, sau khi bắn một lần, Tra Thanh Nhạc lập tức bảo thanh niên đi về, ngay cả hứng thú làm đến cuối cũng không hề có.

Ôi… Giang Vân Thiều ơi là Giang Vân Thiều, chẳng qua chỉ ngủ với hắn có hai lần thôi, sao lại đến nông nỗi quen mui thấy mùi ăn mãi như thế này?!

Đương nhiên Tra Thanh Nhạc hiểu rõ, với thân phận của mình, việc thay đổi bạn giường thường xuyên sẽ mang lại rất nhiều phiền toái.

Tuy rằng nói, mặc kệ là sao lớn hay sao nhỏ, muốn phát triển trong giới nghệ thuật nhất định đều phải bảo vệ hình tượng của mình. Nhưng cũng rất có khả năng đụng trúng loại não có vấn đề —— Đương nhiên, với thế lực của nhà họ Tra, chắc chắn có thể giải quyết dứt điểm, nhưng chung quy cũng nên cố gắng không để tình huống đó xảy ra, phải không nào?

Nhớ tới ý định ban đầu của Trịnh Tử Du, đối phương cũng muốn tìm cho hắn một người bạn giường dài hạn, chứ không phải loại tình một đêm. Kết quả, hai thanh niên năng khiếu không tồi lại có “đạo đức nghề nghiệp”, hắn đều ngủ một đêm rồi không bao giờ nhắc đến nữa.

“Cậu càng ngày càng kén chọn, thật sự muốn quăng lưới to đánh nhiều cá đấy à? Chẳng lẽ tôi lại tổ chức một TV Show tuyển chọn mỹ nhân cho cậu?”

Đối mặt với sự trêu chọc của Trịnh Tử Du, Tra Thanh Nhạc chỉ có thể giải thích rằng: “Không phải, anh đừng tìm nữa, có thể là gần đây làm việc quá căng thẳng, nên tôi không có hứng thú với loại chuyện này.”

Lời ấy đương nhiên là một bậc thang bắc xuống dưới. Tra Thanh Nhạc chính là loại người càng mệt mỏi càng cần tình dục để giải tỏa tâm hồn. Thế nhưng, tình hình hiện tại là nhu cầu trên phương diện tinh thần hắn có, song thân thể lại từ chối đến cùng. Đúng là chẳng biết làm sao mới được.

Thật ra, cái trạng thái chọn ba lựa bốn nhưng vẫn không thể nào thỏa mãn hiện giờ, ngược lại khiến hắn nhớ tới sự kiện xảy ra từ ba năm trước. Cũng chính là thời điểm hắn đột ngột từ thẳng biến cong.

Chuyện phát sinh vào buổi liên hoan mừng sinh nhật mười tám tuổi của hắn.

Nước Mĩ là một nơi vừa cởi mở lại vừa nghiêm khắc. Ở đây, học sinh trung học có thể hút thuốc, uống rượu, quan hệ bừa bãi, tàng trữ súng ống, mở sex patry ở trong nhà mình thoải mái chẳng ai thèm quản. Thế nhưng, bất kể anh là con nhà giàu hay lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ cần là vị thành niên thì ngay cả quán bar tầm thường nhất cũng không được phép bước vào. Vì thế cho nên, vào ngày thành niên, Tra Thanh Nhạc lập tức dắt đám anh em cây khế của mình, kích động đi vào một quán bar cả đám ao ước đã lâu.

Quán bar mà loại thanh thiếu niên như Tra Thanh Nhạc yêu thích cũng chẳng phải nơi thanh nhã gì, ngược lại còn là một nơi càng chướng khí mù mịt thì càng tốt.

Hôm ấy, đêm đã về khuya, Tra Thanh Nhạc ôm hai em gái phương Tây, vừa uống rượu vừa văng tục với đám bạn bè ngồi bên cạnh. Đang lúc chơi đến chẳng biết trời đất là gì, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng mắng chửi phát ra từ bàn cách vách.

Mới bước chân vào quán bar, Tra Thanh Nhạc giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, cái gì cũng thấy vô cùng mới mẻ. Vì thế, hắn lập tức chạy sang hóng chuyện. Kết quả liền thấy hai gã da đen đang gây khó dễ một anh bồi bàn. Ban đầu, bọn chúng đánh chửi xô đẩy, sau đó, tay chân lại có những hành động xấu xa, đúng là càng lúc càng khả nghi. Anh bồi bàn ra sức phản kháng, sau lại bị hai gã da đen chuốc cho một ly rượu. Kế tiếp, anh ta liền mềm nhũn, tựa vào trong ngực một gã da đen, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Trong quán bar đèn mờ, chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy anh bồi bàn kia có một mái tóc màu đen, lúc giãy dụa còn bật ra vài câu tiếng Trung không rõ nghĩa.

Quán bar này nằm ở khu Queen, những vụ hỗn loạn tương tự vẫn xảy ra đều như cơm bữa. Vì thế, đến nhân viên quán cũng chẳng thèm để ý đến sống chết của anh bồi bàn kia. Thế nhưng, Tra tam thiếu gia lại đột nhiên nổi máu yêu đồng bào, vung tay hô lên một tiếng, mang theo đám bạn của mình, xông lên làm việc nghĩa. Đám người đi cùng với hắn có một phần là bạn đại học, một phần là Hoa Kiều sống tại địa phương. Ngoài Tra Thanh Nhạc tương đối có sức chiến đấu ra, những người còn lại đều là đồ bỏ. Song bọn hắn ỷ vào người đông thế mạnh lại sục sôi nhiệt huyết, nên đã thật sự cứu được anh bồi bàn kia khỏi tay hai gã da đen.

Anh bồi bàn cũng nhận ra người cầm đầu cuộc giải cứu mình là Tra Thanh Nhạc. Thế nên, hắn lập tức nhào vào lồng ngực đối phương, cầm chặt vạt áo người nọ không buông, miệng há to mà thở hổn hà hổn hển.

Ánh đèn chợt lóe, một cô gái đứng bên cạnh Tra Thanh Nhạc hô to: “Ôi chao, là một anh chàng đẹp trai đấy! Nhưng hình như anh ta bị bỏ thuốc rồi!”

Tia sáng đèn trang trí chỉ thoáng lướt qua rồi vụt mất, rốt cuộc người nọ có đẹp hay không, Tra Thanh Nhạc cũng chẳng thấy được rõ. Thế nhưng, người trong ngực hắn hiện giờ, eo nhỏ mông cong chân dài, đích thực rất có sức hấp dẫn. Khi ấy, Tra Thanh Nhạc vẫn chưa có khái niệm gì về đồng tính luyến ái, tâm tư hắn không có bất cứ ý niệm xấu xa nào, chỉ đơn thuần muốn đỡ anh bồi bàn vào toilet rửa mặt.

Kết quả, ánh sáng trong toilet cũng mông lung y hệt bên ngoài. Tra Thanh Nhạc vốn uống khá nhiều rượu, bước chân cũng chẳng vững vàng. Hai người tôi dựa anh, anh dựa tôi, tựa như ôm ấp mà đi vào một gian phòng toilet.

Trên người anh bồi bàn có mùi nước hoa rất nhạt, không phải loại nước hoa cao cấp gì, nhưng lọt vào khoang mũi lại thật mê người. Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, thân thể hừng hực nóng lên. Hắn vươn hai tay vòng qua cổ Tra Thanh Nhạc, bắt đầu cọ vào thân thể đối phương, nhỏ giọng cầu xin: “Fuck me.”

Dù sao cũng là người trẻ tuổi, Tra Thanh Nhạc chỉ thấy khí huyết sục sôi, bỗng chốc không thể nào nhịn được. Hắn lột quần anh bồi bàn xuống rồi lập tức tiến quân… ngay cả việc đeo mũ bảo hiểm cũng quên tiệt mất.

Quá trình ấy sung sướng biết bao nhiêu, ba năm đã trôi qua, mà khi nghĩ lại, Tra Thanh Nhạc vẫn thấy bụng dưới của mình căng tức.

Nói lại chuyện xưa, sau khi xong việc, Tra Thanh Nhạc vô cùng hoảng hốt. Từ lúc khai trai năm mười lăm tuổi đến nay, bên người hắn chưa từng thiếu gái đẹp. Hắn tuyệt đối không phải loại non nớt chưa nếm vị tình để bị cám dỗ một cách dễ dàng. Đến nằm mơ hắn cũng không ngờ, lại có một ngày mình quan hệ với một người đàn ông không rõ lai lịch ở trong phòng vệ sinh của quán bar.

Tuy có thể coi như kinh nghiệm phong phú, nhưng về căn bản, Tra Thanh Nhạc vẫn là một cậu ấm nhà giàu thơ ngây được bảo vệ kĩ càng, không gặp quá nhiều va vấp. Khi đó, sau khi khao khát rút đi, trong hắn cũng chỉ còn lại sợ hãi. Vì thế, hắn đã bỏ anh bồi bàn mông trần với dòng chất lỏng trắng đục không ngừng chảy xuống giữa hai chân lại mà chạy trối chết.

Rời khỏi quán bar, việc đầu tiên mà Tra Thanh Nhạc làm chính là tới bệnh viện làm xét nghiệm HIV và các bệnh lây nhiễm qua đường tình dục. May mắn hắn không nhiễm bất cứ bệnh tật gì, nhưng lại có một di chứng rất là nghiêm trọng —— hắn không còn hứng thú với chị em. Không phải hắn bỗng biến thành nam nữ đều ăn tuốt, mà là hoàn toàn không hứng được khi đứng trước đàn bà. Thân thể mềm mại trắng trẻo nõn nà không còn hấp dẫn được hắn. Ngập tràn trong đầu hắn đều là bờ vai rộng, cặp mông săn chắc và đôi chân thon dài đầy nam tính.

Trải qua một thời gian giãy dụa, Tra Thanh Nhạc bất đắc dĩ chấp nhận sự thật mình đã biến thành gay. Kết quả, hắn lại không thể nào tìm được một người bạn giường ưng ý.

Tuy đàn ông Âu Mĩ lớn tuổi đều cùng một dạng da thô thịt béo, đầu hói tóc thưa, nhưng thanh niên mười tám, mười chín ở đây lại xinh đẹp như thiên thần vậy. Đáng tiếc, Tra Thanh Nhạc lại không thích.

Cũng là một mùi nước hoa, tại sao tỏa ra từ thân thể anh bồi bàn kia thì gợi cảm, quyến rũ, mà xuất hiện trên thân thể người khác lại sực nức đến buồn nôn?

Cũng là ôm hắn, cọ hắn, tại sao anh bồi bàn kia thì nóng ấm, mềm mại, trơn tru vô cùng thoải mái, mà người khác lại y như gấu chó cọ cây?

Cũng là câu nói “Fuck me”, tại sao anh bồi bàn kia có thể nói đến mức ám ảnh đầu óc, khiến hắn sôi sục máu huyết, mà bật ra từ miệng người khác lại chẳng khác nào gấu rú chó gào?

Sau đó, Tra Thanh Nhạc cũng từng chạy tới quán bar kia để hỏi thăm về anh bồi bàn nọ, nhưng lại hay tin cái người hình như tên là John hay Jeff gì đó ấy đã nghỉ việc rồi, có muốn cũng chẳng biết đi đâu mà tìm cả. Rơi vào bước đường cùng, Tra Thanh Nhạc đành chuyển tầm mắt lên người đàn ông châu Á. Tóc đen và không quá thông thạo tiếng Anh chính là những yếu tố quyến rũ đối với hắn. Hắn liên tục thay đổi không ít bạn giường. Tuy không mất hồn được như cái đêm đã khiến hắn từ thẳng thành cong, nhưng chung quy vẫn thỏa mãn được một phần khao khát của hắn.

Nhưng mà hiện tại, rõ ràng đã về nước, có được rất nhiều tài nguyên, vậy mà tại sao bệnh trạng khó thỏa mãn của hắn lại bùng phát rồi?

Chẳng lẽ là tại Giang Vân Thiều?!

Nghĩ đến người nọ, song song với việc cảm thấy thân thể nóng lên, Tra Thanh Nhạc cũng hơi dở khóc dở cười.

Một thời gian dài như vậy qua đi, vụ việc đế vương biến thành thái giám hôm nào, hắn đã không còn để ý.

Giang Vân Thiều là một diễn viên, mặc cái gì đều do nội dung bộ phim hắn tham gia quyết định, tình tiết hoạn quan soán quyền này nọ cũng được ấn định ở trong kịch bản rồi. Bởi vì vài phút diễn trò mà nảy sinh cảm giác bị lường gạt, thế thì đúng là hơi cố tình gây sự.

Dù Tra Thanh Nhạc hơi kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kiểu người thích giận bừa. Có lẽ là vì dục vọng bị Giang Vân Thiều dễ dàng nắm giữ, nên hắn mới thẹn quá hóa giận? Lại nói, đối với Giang Vân Thiều, hắn vẫn còn hơi áy náy. Trước giờ hắn luôn hào phóng đối với bạn giường, cái kiểu ăn sạch cả thịt lẫn xương rồi phủi mông bỏ đi không trả tiền như thế, vẫn là lần đầu tiên… Được rồi, chuyện tại toilet trong quán bar năm đó là do hắn còn trẻ người non dạ, không tính.