Biết Quân Như Cũ - Tiêu Lạt Thố Đầu

Chương 26




35

 

Trong thời gian ta dưỡng thương ở Bùi phủ, kinh thành cũng âm thầm chuyển biến.

 

Nghe nói Triệu Kỳ vu oan cho Yến vương Triệu Ngự Châu cấu kết với địch quốc, ai ngờ Bùi Tri Hành còn sống trở về kinh thành, lại mang theo chứng cứ thực sự về nội loạn trong quân doanh Bắc Cương.

 

Triệu Kỳ nhờ đó mất hết tín nhiệm trước thánh thượng, binh quyền cũng trở về tay Triệu Ngự Châu. Bùi Tướng cũng được phục chức.

 

Ngoài ra, chuyện gian lận trong kỳ thi hội cũng đã được điều tra rõ ràng.

 

Triệu Hành Triết không rõ vì lý do gì, lại đồng ý ra công đường làm chứng. Hắn không chỉ xác nhận Triệu Kỳ đã hối lộ giám khảo, mà còn chứng thực hắn chính là hung thủ g.i.ế.c hại Từ Nguyên Tấn. Cuối cùng, các tội bị cộng dồn, Triệu Kỳ bị phế truất tước hiệu Nhữ Dương Vương, giáng xuống làm thứ dân.

 

Ngày thẩm vấn ở Đại Lý Tự, ta cũng có mặt.

 

Bùi Tri Hành lo lắng cho ta, cùng ta đi đến đó.

 

Khi ra khỏi Đại Lý Tự, đúng lúc bảng vàng vừa công bố, trước bảng dán cáo thị chật ních những người thi hương.

 

Người đỗ đạt cất tiếng ca vui mừng, đốt pháo chúc mừng, người không đỗ lại than thở liên miên, không ít người che mặt rơi lệ.

 

Bùi Tri Lăng đạt giải nguyên, đứng đầu bảng, đúng như ta dự đoán.

 

Thôi Yên và phu nhân Thôi gia đã khởi hành đến kinh thành, nay chỉ còn chờ đợt thi đình vào tháng tư nữa là Bùi Tri Lăng và Thôi Yên có thể chọn ngày lành để thành thân.

 

Bùi Tri Hành tươi cười rạng rỡ, tươi tắn chúc mừng huynh trưởng.

 

Thế nhưng, chẳng hiểu sao ta lại thấy trong mắt hắn có nét thoáng buồn.

 

Bảng vàng đề danh, ai chẳng khao khát.

 

Ban đầu, lẽ ra hắn cũng nên có tên trên bảng.

 

Xuân phong đắc ý mã đề dật, nhất nhật khán tận Biện Kinh hoa.

 

Làm hiền thần, khai thái bình, có lẽ sẽ được ghi danh sử sách.

 

Ta ngước nhìn hắn, trong tiếng người sôi động hỏi: “Chàng có hối hận không?”

 

Hắn mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói rõ ràng kiên định: “Không hối hận.”

 

“Ta không mong cầu chốn miếu đường, chỉ nguyện có nàng.”

 

Nói rồi, hắn lại trưng ra vẻ lười nhác, ung dung: “Về sau ta không quan không chức, cũng chẳng làm nên chuyện gì, nàng đừng chê ta đấy.”

 

Ta giả bộ suy nghĩ: “Chuyện đó à, còn phải xem chàng biểu hiện thế nào đã.”

 

36

 

Lễ gia quan của cả hai huynh đệ Bùi Tri Hành và Bùi Tri Lăng sắp diễn ra.

 

Tên tự của Bùi Tri Hành được định là Dự, còn Bùi Tri Lăng là Hạo.

 

Bùi phu nhân không có ý định tổ chức linh đình, nhưng với địa vị của Bùi gia hiện nay ở kinh thành, có lẽ vào ngày ấy sẽ có không ít người đến tặng quà.



 

Ta đã chuẩn bị quà từ trước khi lên kinh thành, đó là một bộ nỏ nhỏ gọn do chính tay ta chế tạo, định tặng riêng cho hắn sớm hơn một chút.

 

Nào ngờ mấy ngày nay đều không thấy mặt hắn đâu, cũng không biết bận bịu những gì.

 

Đêm khuya, khó khăn lắm ta mới bắt gặp được Bạch Thuật, liền nhờ hắn đưa ta đi gặp Bùi Tri Hành.

 

Hắn thoáng do dự, rồi cười mờ ám, lập tức dẫn ta qua.

 

Đưa ta đến trước cửa phòng, hắn không dừng lại mà vội vã rời đi.

 

Ta ngờ vực trước thái độ kỳ lạ của hắn, gõ cửa: “Bùi Tri Hành, chàng có trong đó không?”

 

“Vào đi.”

 

Xác nhận giọng nói là của hắn, ta mới đẩy cửa vào.

 

Sau khi vào trong, ta tiện tay khép cửa lại.

 

Trong phòng mờ ảo khói sương, rèm liễu nhẹ nhàng lay động.

 

Vòng qua bình phong gỗ mộc trong phòng, ta nhìn thấy một bể suối nước nóng.

 

Hắn đang ngồi trong bể, tựa lưng vào thành, mỉm cười nhìn ta, nửa thân trên để trần, làn da trắng trẻo rắn chắc lấp lánh từng giọt nước.

 

Không khí trong phòng càng lúc càng oi bức, ta hốt hoảng quay người lại: “Chàng đang tắm? Sao lại bảo ta vào?”

 

Tên Bạch Thuật chếc tiệt kia, sao không báo trước cho ta một tiếng chứ!

 

Hắn bật cười lớn: “Tắm đêm thì có gì lạ? Nàng tìm ta có chuyện gì?”

 

Ta cố giữ bình tĩnh, nói: “Ta có một món quà tặng chàng, chúc mừng chàng sắp thành niên. Ta để ở bàn bên ngoài, chàng tự xem sau nhé.”

 

Nói xong, ta vội vàng xoay người bước ra ngoài.

 

Phía sau vang lên tiếng hắn rên rỉ đầy đau đớn: “A… Thanh Thanh, hình như ta bị tái phát vết thương cũ rồi…

 

“Nàng có thể… lại đây giúp ta xem thử không?”

 

Vừa rồi còn khỏe mạnh, giờ lại bảo tái phát vết thương cũ.

 

Gạt ai chứ!

 

Ta không để ý đến hắn, tiếp tục đi ra ngoài.

 

Vừa đặt món quà xuống bàn, đã nghe trong phòng có tiếng “bõm” như thể ai đó rơi xuống nước.

 

Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

 

Lo lắng hỏi: “Bùi Tri Hành, chàng không sao chứ?”

 

Ta hỏi đi hỏi lại mấy lần mà bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.

 



Ta đành cắn răng, không nghĩ thêm gì nữa, bước nhanh vào trong.

 

Chỉ thấy hắn đã chìm xuống đáy bể, không còn tỉnh táo.

 

Ta bước liền hai bước nhảy vào suối nước nóng, tạo nên những đợt sóng lớn, vội vã kéo hắn lên mặt nước, đồng thời cũng nhìn rõ những vết thương chằng chịt trên cơ thể hắn.

 

Những vết sẹo cũ mới xen lẫn, vết nào vết nấy đáng sợ, thậm chí có một vết thương gần ngay chỗ trái tim.

 

Những điều này hắn chưa từng nói cho ta biết.

 

“Bùi Tri Hành, chàng tỉnh lại đi.”

 

“Đừng dọa ta.”

 

Ta lòng đầy lo lắng, định dùng tay ấn vào nhân trung hắn, thì hắn bỗng mở mắt, cười vui vẻ.

 

Ta giận đến nỗi đ.ấ.m cho hắn một cái, mắt đỏ hoe: “Đồ đáng ghét, chàng lại gạt ta!”

 

“Chàng biết rõ ta sẽ lo lắng, vậy mà còn lừa ta.”

 

Hắn lập tức ôm chặt ta vào lòng, giọng chân thành nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi nàng, là ta sai, là ta không tốt, đã làm nàng lo lắng.”

 

Áo mỏng mùa xuân lại bị nước làm ướt, dính sát vào cơ thể.

 

Bị hắn ôm chặt đến nỗi khó thở, ta khẽ đẩy tay hắn:

 

“Tránh ra. Chàng làm ta khó chịu.”

 

“Chàng mau buông tay ra, để ta ra ngoài.”

 

Nếu không đi ngay, sợ rằng sẽ “châm lửa đốt rừng.”

 

Hắn ghé sát tai ta, giọng khàn khàn đầy dụ hoặc: “Thanh Thanh, giúp ta một chút…”

 

“Không được. Chúng ta còn chưa thành thân…”

 

Tuy rằng kiếp trước đã cưới nhau, nhưng kiếp này ngay cả sính lễ cũng chưa trao đổi.

 

Không danh không phận, ta nhất quyết không chịu thiệt.

 

Nhưng nếu hắn thực sự khó chịu, ta dường như cũng không nỡ từ chối.

 

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng, ta đâu nỡ. Đêm động phòng tự nhiên phải đợi đến ngày đại hỉ của chúng ta.”

 

“Không phải có câu ‘yêu đến chẳng nỡ rời’ sao?”

 



 

Trước khi đi ngủ, hắn mang đến hai hộp cao, bảo rằng ta đã mệt nhọc, muốn đích thân giúp ta bôi thuốc và xoa bóp cho thư giãn.

 

Ta bực bội lườm hắn một cái: “Chàng còn mặt mũi mà nói, tất cả là tại chàng.”

 

Nói xong, ta cầm lấy hộp cao, đẩy hắn ra khỏi phòng.