Bình Giấm Nhỏ

Chương 17




"Bị phát hiện?"

Do dự nửa ngày Khâu Thừa vẫn quyết định hỏi ra, Thi Nhiêu mếu máo ngẩng đầu liếc anh một cái.

"Đúng vậy, mẹ em nhìn ra được. Đều tại anh, đã bảo đừng làm bậy mà anh không nhịn được."

Lời còn chưa dứt thì Khâu Thừa đã nắm lấy vai cô, sức lực không khống chế được nên làm cô đau đến muốn đánh người.

"Bà ấy không làm gì em chứ?"

Đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, Thi Nhiêu tự nhiên quên đi đau đớn trên vai, cong cong môi :" Không có, anh nhìn em giống như sẽ để bản thân chịu thiệt sao?"

Nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, xác định cô không có việc gì Khâu Thừa mới thả lỏng.

"Chuyện này vốn nên để anh nói."

"Ai nói cũng thế, đạt đến mục đích là được rồi. Vừa rồi những lời anh nói em đều nhớ kỹ, tương lai nếu anh phản bội em em sẽ lấy dao chém anh."

Nói xong cô còn cố ý nhìn chỗ đó của anh, Khâu Thừa theo ánh mắt cô nhìn đến chỗ 'em trai' vô tội của mình, giơ tay gõ vào trán cô một cái.

"Đừng nhìn chằm chằm 'nó', một lát 'nó' tỉnh lại thì không lương tâm như em lại không chịu trách nhiệm."

Đem những lời cần nói đều nói ra nên Thi Nhiêu cảm thấy cả người rất nhẹ nhàng, cũng không cần che giấu gì nữa, nghe lời này cô cũng không ngại ngùng, trái lại nháy mắt.

"Anh làm 'nó' tỉnh, em liền sẽ chịu trách nhiệm."

Trêu người đến vậy thì ai chịu nổi, Khâu Thừa nhướng mi, cười xấu xa nói bên tai cô.

"Xem ra vừa nãy còn không hầu hạ em tốt, chi bằng chúng ta tìm nơi nào đó 'luyện tập' tiếp?"

Vốn tưởng rằng cô sẽ đỏ mặt mắng mình không biết xấu hổ, ai ngờ cô gái lúc nào ở Tạ gia cũng khom lưng cúi đầu vậy mà hôm nay không còn một chút bóng dáng nữa, còn nhón chân nhẹ nhàng phun từng luồng khí bên tai anh.

"Chúng ta còn chưa thử qua trong xe, chọn ngày chi bằng hôm nay thử xem?"

"......"

Xe, xe của lão tử đâu!

Ánh mắt người đàn ông sắt bén hẳn, lôi kéo cô chạy trở về, mở cổng Khâu gia ra túm cô vào gara, dọc đường đi cô thiếu nữa cô rơi dép lê.

Bởi vì trong nhà nơi nơi đều có camera nên Khâu Thừa đành lái xe chở cô ra ngoài, tìm một vòng cũng không tìm được chỗ nào tốt nên dứt khoác chạy xe vào biệt thự của cô.

Cổng gara chậm rãi khép lại, anh cởi đai an toàn xoay người muốn đè Thi Nhiêu lên ghê, ai ngờ cô phản kháng lại.

"Em làm gì?"

Không phải nói muốn thử trong xe sao, bây giờ muốn đổi ý?

Nhìn người đàn ông không tận hứng bất mãn, cô chớp chớp mắt nhỏ giọng nói.

"Em, em muốn ở bên trên."

Vừa nghe lời này lông mày Khâu Thừa muốn bay cao tận trời, anh vội buông cô ra, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí ghế lái, mở mui xe ra cho cô có thêm không gian phát huy.

Thi Nhiêu bình tĩnh tháo dây an toàn, khom lưng cởi giày ném sang một bên, nâng váy đi qua ngồi trong lòng ngực anh, ôm vai anh cúi đầu hôn xuống.

Lúc Tạ gia gọi điện thoại đến thì hai người đang chiến đấu kịch liệt, Thi Nhiêu sờ soạng nửa ngày mới lấy được điện thoại, nhìn dãy số bên trên thì vội vàng nắm vai anh ý bảo ngừng lại.

Khâu Thừa mọi lúc đều có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, nhưng chỉ ở những lúc này là không thèm nghe cô nói gì, vẫn tiếp tục ra những đòn mạnh mẽ, tay Thi Nhiêu mềm nhũn, điện thoại rơi xuống đất.

Thấy thế thì cô nghĩ thầm : Mặc kệ, tùy anh thôi. Sau đó lại chuyên tâm hôn đáp lại anh nồng nhiệt.

Sau khi sóng yên biển lặng trở lại, Thi Nhiêu ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi, trên người đắp chiếc áo của anh, đôi chân nhỏ vừa vặn gác lên ngực anh.

"Em không gọi điện thoại lại cho họ sao?"

Vừa rồi lúc chiến tranh rực lửa thì cô bảo ngừng để nhận điện thoại, bây giờ ngừng rồi thì cô chẳng phản ứng gì.

"Không gọi, qua lâu như vậy không chừng họ đã ngủ hết rồi."

Nói xong cô nâng nâng gót chân, đầu dựa vào cửa sổ xe hỏi : "Đêm nay anh còn trở về không?"

"Không trở về, bà xã ở đây thì chạy đi đâu nữa."

Lời còn chưa nói xong anh đã ôm lấy cô đến ngồi trong lòng ngực mình, cúi người ngửi hương thơm trên cổ cô, si mê lưu luyến để lại từng nụ hôn.

"Ở năm em 16 tuổi ấy lão tử đây đã muốn ôm em như vậy, không cho em mặc quần áo, đem em đè dưới thân làm trên người em đều là hương vị của anh."

Thi Nhiêu vẫn còn dư âm nên vẫn động tình dựa vào ngực anh, không phản kháng cũng không đáp lời, chỉ lười biếng ngồi trên đùi anh mặc anh muốn làm gì thì làm.

Vì thế chiếc xe thể thao mới 'tắt lửa' chưa bao lâu lại một lần nữa chấn động trong gara, hai người dây dưa không biết mệt mỏi ở bên nhau, đến sau nửa đêm mới tách ra.

Thi Nhiêu đã tìm không thấy nội y của mình, chỉ mặc váy rồi nằm trên lưng để em cõng vào biệt thự. Thời điểm tắm cho cô Khâu Thừa như đã lấy ra hết sự kiên nhẫn và dịu dàng của cả đời mình, anh nhẹ nhàng xoa bọt trên mái tóc dài của cô giống như một vật quý báu gì cần được nâng niu.

Thi Nhiêu híp mắt dựa vào bồn tắm, da đầu tê tê rất thoải mái, thoải mái đến mức cô muốn ngủ một giấc.

"Tay nghề của anh học từ bao giờ thế, còn thoải mái hơn so với khi em đi thẩm mỹ viện nữa."

"Học đến đâu đùng đến đó, ổn không?"

"Rất rất ổn, về sau em không muốn để cho người khác gội đầu cho em nữa."

Mỗi lúc cô tắm rửa còn thường xuyên không cẩn thận làm rụng rất nhiều tóc, nhưng dựa theo sự nhẹ nhàng của anh chắc một cọng cũng không rơi ra.

"Được, ngày mai đi đăng ký (kết hôn), anh gội cho em cả đời."

Nghe được lời này cô bật cười : "Anh nằm mơ đi, em nói chuyện này không thể gấp, anh đợi một chút đi."

Nói xong cô nghĩ đến một chuyện khác không thể không thu nụ cười lại, nghiêm túc hỏi.

"Hôm sau anh có rảnh không? Cùng em về quê tảo mộ bà ngoại nhé!"

Nghe đến đây do kích động nên tay Khâu Thừa hơi dùng sức, đau đến mức cô muốn khóc.

"Anh, anh không cố ý, em không sao chứ? Anh chỉ là quá kích động thôi."

Anh biết trong mắt Thi Nhiêu, bà ngoại còn quan trọng hơn rất nhiều so với mẹ, có thể được xem là tình thân chân chính duy nhất trong lòng cô.

"Cái này có gì mà kích động? Là đi tảo mộ chứ không phải đi nghỉ phép."

Khâu Thừa nhặt vòi sen rơi trên mặt đất lên tiếp tục xả nước cho tóc cô, trong lòng ngọt như ăn mật.

Sáng sớm ngày hôm sau lão phu nhân ngồi trên bàn cơm nhìn bốn phía, hỏi con dâu ngồi đối diện , "Nhiêu Nhiêu đâu? Tối hôm có phải con bé ra ngoài không trở về không?"

Tay đang múc cháo của Thi Lam khẽ run, bà buông chén xuống giả vờ bình tĩnh.

"Dạ, chắc là nó quay về bên kia."

Lão phu nhân nhìn ánh mắt trốn tránh của con dâu thì trong lòng đoán được đại khái, âm thầm hối hận trong lòng, xem ra đêm qua vừa bỏ qua trò hay rồi.

Đến Tạ Thanh Hữu cả buổi trời cũng không nói chuyện, ông cảm thấy thật quá đau đầu, con rể chọn cho con gái lớn lại ở bên con gái nhỏ, thế này không phải phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ông sao?

Đương nhiên, làm một người cha ông còn tức giận chuyện khác, tên tiểu tử Khâu gia kia vậy mà dám lừa đi con gái dưới ánh mắt ông, như thế mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa!"

Khâu Thừa sau khi đi làm trễ thì bị ba mình gọi vào văn phòng mắng một trận, lần đầu tiên hai người đối diện trực tiếp vấn đề này.

"Mày tối qua đi đâu?"

"Đến nhà bạn."

"Bạn nào?"

"Ba, từ khi nào ba quan tâm đến chuyện riêng của con thế?"

Nhìn con mình như thế thì ba Khâu tức giận đập bàn một cái : "Đừng cãi lại tao! Có phải đi tìm Thi Nhiêu không?"

Đối mặt với sự nổi giận của ba, Khâu Thừa bĩu môi nhún vai : "Ba đã biết còn hỏi con làm gì."

Thấy con trai không phủ nhận lửa giận của ông còn tăng cao hơn : "Chuyện này, cả tao và mẹ mày cùng một thái độ, Tạ Dư có thể cưới, Thi Nhiêu thì không."

Nhìn thái độ của ba giống như trong dự kiến của anh, mẹ bất quá chỉ là ân oán cá nhân, còn ba có lẽ đã nghĩ đi xa quá rồi.

"Ba, người cưới vợ là con chứ không phải hai người, con thích, con vui vẻ là được rồi, hai người nghĩ thế nào con không quan tâm!"

Anh nói năng mạnh bạo càng chọc giận ba Khâu hơn, ông cầm lấy văn kiện trên bàn ném về phía Khâu Thừa làm giấy bay đầy trời, tâm tình của anh có chút phức tạp.

"Ba, lòng người không đủ rắn nuốt voi, muốn nuốt được Tạ gia thì lấy tài sản bây giờ của chúng ta còn kém xa lắm, con khuyên vẫn nên sớm tỉnh mộng đi."

Dã tâm của ba với Tạ gia anh vẫn luôn biết, chẳng qua không có mặt mũi nào mà để truyền ra bên ngoài. Còn mẹ mình giấu mới kỹ, gần đây anh mới phát hiện ra!

"Cái đứa con bất hiếu này!"

"Đúng vậy, con bất hiếu, bất quá con cũng vì tốt cho gia đình mình. Ba cho rằng Tạ Dư là đồ ngốc sao? Kiến thức cô ấy tích trữ mấy năm qua ba còn chưa thấy rõ ư? Cho dù con kết hôn với cô ấy thì trên thương trường chưa chắc gì thắng nổi cô ấy."

Từ nhỏ Tạ Dư đã được nuôi nấng thành một người kế thừa, các phương diện năng lực cô không thua gì đàn ông, một người phụ nữ tài giỏi như thế anh đụng vào không nổi, nếu lỡ ngày nào đó bị cô nuốt lấy sản nghiệp của Khâu gia thì anh chỉ có mà treo cổ tự sát.

"Đương nhiên về chuyện kia cũng không có khả năng, con đối với cô ấy không có ý khác. Thi Nhiêu con chắc chắn cưới, hai người đồng ý cũng được, phản đối cũng thế, ai cũng không ngăn được con."

Nghe vậy trên mặt Khâu gia hiện lên nét cười hung ác : "Ngăn không được? Nếu không có Khâu gia làm điểm tựa thì Thi Nhiêu còn muốn gả cho mày sao?"

"Đó là đương nhiên, không có Khâu gia tôi cũng không đến mức đi xin cơm ăn, nuôi cô ấy cũng không thành vấn đề."

Mấy nhà kiểu gia đình như bọn họ, nhà nào cũng không sạch sẽ gì, tính một chút có lẽ con riêng của ba mình nuôi ở nước ngoài đã muốn trở về rồi, nhưng anh cũng không để bụng, cách xa Khâu gia anh vẫn có cách để hô mưa gọi gió.

"Khâu Thừa, tao nâng được mày lên được vị trí tổng giám đốc, thì cũng có thể đá mày ra khỏi."

"Tôi biết ba có bản lĩnh này, tôi còn biết ba chỉ là đang không ngừng nuôi tôi trở thành người kế nghiệp thôi, tôi không để bụng."

Không ngờ sẽ nghe được con trai nhẹ nhàng tùy ý nói ra những lời này, ba Khâu tức giận đến phát run, chỉ vào mặt Khâu Thừa nói.

"Mày, mày đúng là cái loại A Đấu(*)!"

(*)Biệt hiệu đế vương Lưu Thiền của nước Thục Hán thời Tam Quốc, ông ta không có tham vọng, bất tài và mờ nhạt. Từ nay sau này thường dùng để nói những người kém cỏi và không có ý chí.(GG)

"Vậy ba đừng có mà đang xây dựng sự nghiệp nửa đường rồi lăn ra chết giống như Lưu Huyền Đức(*). Ba phải chú ý sức khỏe của mình một chút, là một người con tôi rất hy vọng ông sống đến trăm tuổi."

(*) hay còn được gọi là Lưu Bị, là một vị tướng hay hoàng đế khai quốc của nước Thục Hán thời Tam Quốc. Trong một trận đấu giành lại ngôi thất bại làm ông suy sụp, lâm bệnh rồi qua đời, cả cơ nghiệp xây dựng đều để cho con trai cả Lưu Thiện và thừa tướng Gia Cát Lượng phò tá.(GG)

Lời còn chưa dứt đã thấy ba mình lấy điện thoại ném tới đây, anh linh hoạt né tránh, ba lại lấy lịch bàn....chẳng bao lâu bàn làm việc chỉ còn chiếc máy tính.

"Ai, ba cẩn thận một chút, với sức nặng của đồ vật đó thì tôi sợ eo ba không chịu nổi đâu."

"....."

Mặt ba Khâu cứng lại, từ kẽ răng nghiến ra một chữ "Cút!"

"Được, tôi cút đây."

Sau khi ra khỏi công ty điện thoại anh vang lên, lấy ra nhìn thì thấy thông báo.

[Tổng giám đốc Khâu Thừa hiện đã bị cách chức, phó giám đốc Thường Chí Kiệt tạm thời thay thế chức vụ này!]