Đêm qua trời mưa, cây cỏ trong khu vườn ngoài biệt thự được tưới tắm xanh um, giọt nước óng ánh đọng trên lá, cành cây nhú lên mấy nụ hoa trắng đầu xuân.
Ninh Dũ đi qua đám cây cỏ rồi đẩy cánh cửa màu trắng ra.
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tia nắng vàng rực xuyên qua cửa sổ sát đất rọi xuống sàn, anh nhẹ nhàng đặt túi đồ trong tay xuống rồi lên lầu xem thử.
Phòng trẻ em trên tầng hai hình như vừa bắt đầu sử dụng, quần áo trong tủ còn mới tinh, đồ chơi cũng mới, ngay cả màng bọc sách tranh vẫn chưa xé ra.
Ninh Dũ đi vào, trông thấy đối tượng mình sắp chăm sóc nằm trên giường —— Tiểu Hoài ba tuổi.
Cậu bé còn đang ngủ, gương mặt trắng nõn ửng hồng, hàng mi rậm thỉnh thoảng nhúc nhích, đôi tay nhỏ bụ bẫm nắm lấy chiếc chăn in hoa màu xanh da trời của mình.
Chiếc giường này hơi lớn so với bé, chắc lúc ngủ cảm thấy lạc lõng quá nên bé nép sát vào chú heo nhồi bông màu hồng phấn ở mép giường.
"Dễ thương quá."
Thấy cảnh này, tim Ninh Dũ như muốn tan chảy, ai mà không thích em bé chứ!
Thời đại học anh theo ngành giáo dục, vì rất thích trẻ con nên sau khi tốt nghiệp đã chọn làm giáo viên mẫu giáo.
Trẻ con đáng yêu thì đáng yêu nhưng cũng rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần Ninh Dũ thường xuyên bị làm kiệt quệ nên đành phải tạm nghỉ một thời gian.
Nhà anh rất khá giả, cha mẹ cũng chẳng đặt ra quá nhiều yêu cầu với anh, câu mà họ thường nói nhất là: "Nhà mình không thiếu tiền, con cứ làm việc mình thích nhưng đừng để mình mệt mỏi quá nhé."
Ninh Dũ luôn miệng vâng dạ nhưng lúc tìm việc lại quên ngay, vẫn muốn tìm việc liên quan đến trẻ con.
Anh cũng khá may mắn, đúng lúc gặp được công việc bây giờ, phụ trách chăm sóc Tiểu Hoài.
Tiểu Hoài quả thực là em bé hiểu chuyện nhất mà anh từng gặp, rõ ràng chỉ mới ba tuổi nhưng đã cực kỳ tự lập, ăn cơm mặc đồ đều tự làm, không hề giống con nhà giàu được nuông chiều.
Đang nghĩ vậy thì em bé trên giường hình như đã tỉnh, đưa tay nhỏ lên dụi mắt rồi lồm cồm bò dậy, mấy túm tóc vểnh lên trên đầu cũng lắc lư theo, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt sau khi ngủ dậy.
Đáng yêu thật sự!
Ninh Dũ đưa tay bế cậu bé lên khỏi giường rồi ôm vào lòng mình, mỉm cười hỏi bé, "Chào buổi sáng Tiểu Hoài, để anh Tiểu Ninh mặc đồ cho em rồi chúng ta đi ăn sáng nha?"
Lúc này Lục Ứng Hoài vừa ngủ dậy mới phát hiện trong phòng còn có một người khác, hắn được Ninh Dũ bế lên, hương thơm dìu dịu trên người Ninh Dũ bao trùm lấy hắn, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt cười dịu dàng của đối phương, cả người Lục Ứng Hoài cứng đờ.
Đầu óc hắn như có linh kiện nào đó bị kẹt, sững sờ hai giây mới huơ tay ngắn chân ngắn vùng ra khỏi ngực Ninh Dũ rồi chúi đầu vào đám thú bông trên giường.
Ninh Dũ dở khóc dở cười, đưa tay chọc chọc hắn, "Phải ăn sáng chứ, anh Tiểu Ninh thay đồ cho em nha."
Lục Ứng Hoài vô cùng sợ hãi, hắn nhéo mạnh thú bông rồi lẩm bẩm:
"Ninh Dũ bế mình! Còn muốn thay đồ cho mình nữa! Cậu ấy......"
Hắn nhớ lại cái ôm lúc nãy.
Ngực Ninh Dũ rất mảnh nhưng không còn gầy gò như thời cấp ba mà toát ra cảm giác ấm áp khiến người ta rất an tâm.
Còn đôi mắt kia lại không hề thay đổi gì, là cặp mắt đào hoa bẩm sinh, ngọa tàm đầy đặn, khi cười lên cong cong như vầng trăng khuyết.
Hắn biết Ninh Dũ rất hay cười, dù là ngày xưa hay bây giờ thì Ninh Dũ cũng luôn nhìn hắn bằng đôi mắt cong cong này.
Khi Ninh Dũ bế hắn, họ cách nhau rất gần, khuôn mặt hai người chỉ còn mấy milimet nữa là đụng nhau.
Lục Ứng Hoài chợt nhớ ra đây cũng không phải lần đầu tiên họ gần nhau như vậy.
Một buổi chiều cấp ba, hôm đó là ngày mùa đông có nắng ấm hiếm thấy, hắn trốn học chơi bóng rổ cả buổi chiều. Lúc về là giờ tự học, Ninh Dũ ngồi chung bàn với hắn có lẽ đã học mệt nên nghỉ ngơi một lát, gối đầu lên bàn ngủ.
Nắng chiều mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào gò má Ninh Dũ, tóc cũng ánh lên màu vàng kim, hắn như bị trúng phép thuật của tiên nữ hoặc người cá trong truyện thần thoại, ngẩn ngơ nhìn Ninh Dũ say đắm.
Hắn biết khi đôi mắt kia mở ra sẽ mang theo ý cười nhìn mình, ánh mắt dịu dàng như dòng suối róc rách. Lục Ứng Hoài nhịn không được xích lại gần, hắn cũng không biết tại sao mình làm như vậy, nhưng máu trong người cuồn cuộn sôi sục mà không rõ nguyên nhân, chỉ có lại gần Ninh Dũ, gần thêm chút nữa mới có thể lắng xuống.
Trong lớp chỉ có tiếng ngòi bút viết sàn sạt trên giấy của các bạn học ngồi phía trước.
Khi tới gần Ninh Dũ, Lục Ứng Hoài cúi người, vô thức nín thở, nhịp tim càng thêm vang dội, thình thịch thình thịch, đập mạnh đến nỗi lồng ngực hắn đau nhói.
Trái tim nhảy nhót tựa như mặt trời lên mặt trời lặn, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã biến thành bãi bể nương dâu của một mình Lục Ứng Hoài.
Hắn cảm thấy mấy giây này dài như một triệu năm, cũng ngắn như một chớp mắt.
Hàng mi Ninh Dũ khẽ động, một giây sau sẽ mở mắt ra, phép thuật của tiên nữ bị phá vỡ, Lục Ứng Hoài hít sâu một hơi rồi lúng túng ngồi xuống chỗ mình.
Lục Ứng Hoài mười sáu tuổi đang trong thời kỳ nổi loạn, không sợ trời không sợ đất, buổi chiều này là lần duy nhất hắn chạy trối chết trong suốt thời thanh xuân của mình.
Dừng lại, không được nghĩ nữa.
Gò má trắng nõn bầu bĩnh của em bé Lục Ứng Hoài đã đỏ bừng, hắn lắc đầu ép mình quên đi hình ảnh Ninh Dũ mười sáu tuổi trong đầu.
Ninh Dũ lấy ra đồ chơi của hắn rồi để bộ đồ mặc hôm nay ở mép giường, là áo len mỏng hình gấu con, còn có tai và đuôi nữa.
"Bé ngoan thay đồ đi, gấu con đáng yêu lắm nè Tiểu Hoài."
Lục Ứng Hoài dõi theo động tác của Ninh Dũ rồi khựng lại, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm bộ đồ kia, trong lòng sắp tức chết.
Mặc cái này làm sao thể hiện được khí chất cao quý ưu nhã của hắn chứ!
Vì biến thành em bé quá đột ngột nên trong nhà chưa chuẩn bị gì, hắn tạm thời bảo trợ lý mua ít đồ dùng hàng ngày cho trẻ con, mình cũng chưa kịp xem. Thú nhồi bông, áo ngủ gấu Pooh, chăn in hoa, cốc nước ếch con thì cũng thôi đi, nhưng bộ đồ kỳ quái này là sao chứ!
Lục Ứng Hoài âm thầm ghim trợ lý Trương làm việc kém cỏi, tháng sau sẽ trừ thưởng.
"Em tự mặc cơ."
Không cho Ninh Dũ ra tay, Lục Ứng Hoài miễn cưỡng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"Giỏi quá, Tiểu Hoài thật là giỏi!"
Ninh Dũ không nghĩ nhiều mà chỉ cảm thấy Tiểu Hoài rất tự lập, em bé vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện luôn làm người khác thích nhất!
Anh tươi cười xoa đầu Lục Ứng Hoài rồi chồm tới hôn gò má bầu bĩnh của cậu bé một cái, "Vậy anh Tiểu Ninh xuống chuẩn bị điểm tâm cho em trước nha."
Nói xong Ninh Dũ đóng cửa phòng rồi đi xuống lầu, chỉ còn lại Lục Ứng Hoài sửng sốt trên giường, mấy phút sau mới đờ đẫn sờ gò má nóng hổi của mình.
...... Ninh Dũ thế mà hôn hắn!
Trong đầu Lục Ứng Hoài hỗn loạn tưng bừng, ngay cả cuộc chiến thương trường cũng không làm hắn luống cuống như vậy.
Hắn chậm chạp mặc bộ đồ gấu con kia, trong đầu liên tục hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại khi Ninh Dũ hôn mình.
Cuối cùng túm lấy thú bông trên giường đập một trận mới trút hết cảm xúc hỗn loạn xen lẫn mừng thầm này.
Sau khi "Gấu con đại chiến với thú bông", Lục Ứng Hoài đẩy cửa xuống lầu, ra vẻ thản nhiên như không hề để tâm đến nụ hôn kia.
Hắn nhìn Ninh Dũ đang rót sữa xuyên qua lan can cầu thang, nắng sớm chiếu vào mặt Ninh Dũ hệt như vô số buổi sáng đi học ngày xưa.
Nỗi xao động trong lòng Lục Ứng Hoài lắng xuống, bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn, cảm tạ Ninh Dũ vẫn có thể xuất hiện vào một buổi sáng nào đó trong đời hắn sau mười năm xa cách.
Trợ lý Trương cũng được việc đấy chứ, Lục Ứng Hoài nghĩ thầm, chính trợ lý Trương đã thông báo tuyển dụng Ninh Dũ, tháng sau phải thưởng gấp đôi mới được.