Phim hoạt hình trên TV bắt đầu phát bài hát cuối phim, Ninh Dũ xoa đầu Tiểu Hoài rồi ôm hắn vào lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Hoài hứa với anh Tiểu Ninh một chuyện được không?"
Khoảng cách gần như vậy làm Lục Ứng Hoài hơi ngượng ngùng, hắn nghiêng mặt đi, cũng không hỏi là chuyện gì mà gật đầu, "Được."
"Ngoan quá."
Ninh Dũ thưởng cho hắn một cái hôn, "Vậy em đừng nói cho anh trai em biết chuyện anh Tiểu Ninh thích anh ấy nhé."
Thỏ con Lục Ứng Hoài nghe vậy thì hết sức bất mãn, tai thỏ đều dựng lên, khí thế hùng hổ: "Tại sao chứ?!"
Tại sao à......
Nhớ lại chuyện xưa làm nụ cười trên mặt Ninh Dũ phai nhạt, không tiện giải thích với em bé nên chỉ có thể dùng câu mà người lớn hay nói với con nít cho qua chuyện, "Khi nào lớn em sẽ biết."
Hiển nhiên Tiểu Hoài không hài lòng với câu trả lời này, nhưng vì hắn đã đáp ứng nên không thể đổi ý.
Nhận ra vẻ bất mãn của hắn, Ninh Dũ mỉm cười dỗ dành, "Ngoan, anh Tiểu Ninh mở phim heo Peppa cho em xem nha."
Lục Ứng Hoài có tuổi thật là hai mươi sáu:......
Ai thèm xem cái kia chứ!
Khuôn mặt trắng nõn của em bé nhăn lại như bánh bao, Ninh Dũ thấy quá đáng yêu nên nhịn không được véo mấy cái, tiếp tục ra điều kiện: "Vậy anh Tiểu Ninh nướng bánh quy cho em ăn được không?"
...... Bánh quy? Được thôi. đam mỹ hài
Lục Ứng Hoài gật đầu, vậy đành miễn cưỡng cho Ninh Dũ bậc thang leo xuống đi.
Cũng không phải hắn có hứng thú với bánh quy Ninh Dũ tự làm mà chỉ hơi hơi muốn ăn thôi.
Anh Tiểu Ninh rất giữ lời, sau khi đáp ứng chuyện này thì xắn tay áo đi vào bếp chuẩn bị.
Bơ, trái cây khô và bột mì trộn chung với nhau trong tô sứ trắng hiện ra màu vàng ấm đáng yêu, trong nhà không có khuôn nên chỉ có thể nặn thành hình đơn giản nhất, từng cái tròn vo ngoan ngoãn nằm trong khay nướng.
Qua lò nướng thủy tinh có thể nhìn thấy bánh quy từ từ nở lớn rồi nứt ra những đường nhỏ, mùi sữa thơm lừng tràn ngập trong không khí.
Nướng xong Ninh Dũ lấy bánh ra, dặn em bé chờ nguội bớt rồi hãy ăn.
Tiểu Hoài phản nghịch ngoài mặt thì ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thừa dịp Ninh Dũ không chú ý, hắn kiễng chân vươn cánh tay nhỏ ngắn ra lấy một cái trên bàn, không sợ bỏng mà thổi phù phù rồi bỏ vào miệng.
Mùi thơm nồng nàn giống hệt mười năm trước, Lục Ứng Hoài rũ mắt, trân trọng ăn từng miếng nhỏ.
Cũng không phải hắn thèm bánh quy mà chỉ ăn chơi chơi thôi.
Thật ra đây là lần thứ hai Lục Ứng Hoài ăn bánh quy Ninh Dũ làm.
Lần đầu tiên là sau đại hội thể thao lớp mười không lâu, lúc đó trong lớp tổ chức đi bộ dã ngoại mùa thu, giờ nghỉ trưa mọi người chia nhau đồ ăn mình đem theo.
Đương nhiên Lục - học bá cool ngầu - Ứng Hoài còn lâu mới tham gia.
Hắn ngồi cách mọi người hai mét, mở cơm hộp của mình ra ăn nhưng cứ vô thức nhìn sang Ninh Dũ bên kia.
Cả đám người vây quanh lớp trưởng được quý mến, ai cũng khen Ninh Dũ làm bánh quy thật ngon, giành nhau chí chóe, tiếng cười đùa bị gió thu hiền hòa thổi vào tai Lục Ứng Hoài liên tục.
Lục Ứng Hoài không nhìn bọn họ nữa mà nhìn chằm chằm mặt đất, bực bội nghĩ thầm, "Thật là phiền."
Thật là phiền vì nhiều người vây quanh Ninh Dũ như vậy, thật là phiền vì bọn họ đều được ăn bánh quy của Ninh Dũ......
Học bá cool ngầu buồn rầu tự hỏi có nên đi đổi bánh quy với Ninh Dũ không, nhưng giây lát sau lại nghĩ nhất định mọi người đã cướp sạch từ lâu rồi.
Thật là phiền, hối hận vì mình không ra tay sớm hơn.
Hắn đang nghĩ vậy thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân lạo xạo trên cỏ, Lục Ứng Hoài quay đầu nhìn, là Ninh Dũ.
Đầu thu mặc đồng phục dài tay màu trắng xanh vẫn hơi nóng, mặt Ninh Dũ ửng đỏ, vì đi bộ nên tóc mái ẩm ướt mồ hôi, chỉ có đôi mắt kia vẫn giống hệt sao giăng lác đác lúc hoàng hôn, nhìn Lục Ứng Hoài không chớp mắt.
Tay áo đồng phục của cậu chẳng biết được xắn lên từ lúc nào, lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màng, trong ngực ôm một chiếc hộp màu xanh nhạt, cong mắt hỏi: "Lục Ứng Hoài, cậu muốn ăn bánh quy không? Tớ tự làm đó."
Bánh quy? Chẳng phải ăn hết rồi sao?
Học bá Lục bực bội duy trì hình tượng của mình, "Không thích không muốn ăn không có hứng thú."
"...... Vậy à?"
Ninh Dũ hụt hẫng cụp mắt, hàng mi dài khẽ run như cánh bướm gục xuống. Cậu vô thức dí mũi chân lên cỏ khô và đá cuội dưới đất, trong giọng nói lộ ra vẻ thất vọng và tủi thân khó lòng nhận ra: "Tớ có chừa lại cho cậu một ít, nếu cậu không thích thì để tớ chia cho mọi người vậy."
Nói xong Ninh Dũ định đi nhưng cổ tay bất ngờ bị nắm lấy, cậu kinh ngạc quay đầu, trông thấy Lục Ứng Hoài ảo não nhíu mày.
Hiếm hoi lắm mới có một lần hắn không tỏ vẻ cáu kỉnh, dừng lại hai giây rồi dứt khoát nói: "Không được."
Nói xong lại đẩy cơm hộp của mình về phía Ninh Dũ, dịu giọng nói, "...... Tớ chia cơm trưa cho cậu đó, đừng cho người khác bánh quy."
Cuối cùng hai người ăn chung cơm trưa và bánh quy.
Cơm hộp của Lục Ứng Hoài rất ngon, món ăn tinh tế, hương vị đậm đà, Ninh Dũ khen mấy câu.
Học bá cool ngầu hờ hững nói: "Cũng tàm tạm, tớ tiện tay làm thôi."
Ninh Dũ:?!
Có lẽ cậu không ngờ Lục Ứng Hoài còn có...... kỹ năng làm chồng làm cha tốt như vậy nên hỏi lại lần nữa, "Cậu tự làm á?"
Lục Ứng Hoài bị nghi ngờ bất mãn nhìn cậu rồi gằn từng chữ: "Đúng vậy."
Thật ra Lục Ứng Hoài biết nấu cơm từ rất sớm, là học được từ mẹ hắn.
Khi bệnh của mẹ Lục ngày càng nghiêm trọng, bà sợ sau này con mình không được ăn món mẹ nấu nữa, vì vậy dạy cho Lục Ứng Hoài tất cả các bước và thói quen nấu nướng.
Một ngày nọ, rốt cuộc Lục Ứng Hoài cũng có thể làm được những món ngon như bà nấu, mẹ Lục cố kìm nước mắt cười nói với hắn, "Sau này mẹ không còn nữa, khi nào buồn thì ăn nhiều một chút, xem như mẹ đang ở bên con vậy."
Lục Ứng Hoài nghĩ giờ đã có Ninh Dũ ở bên mình rồi.
Hắn nhìn đồ ăn trước mắt, mỗi món đều rất quen thuộc, hương vị cũng giống hệt món mẹ làm nhưng trước đây ăn cơm hắn vẫn cứ thấy thiếu gì đó.
Mãi đến hôm nay ăn chung với Ninh Dũ, hắn mới hiểu thì ra thiếu cảm giác ấm áp an tâm hồi bé có thể khiến hắn quên hết phiền não.
Giống như bây giờ.
Buổi tối trở về, Ninh Dũ làm lớp trưởng phải đi cuối cùng để chắc chắn không có bạn nào tụt lại phía sau, Lục Ứng Hoài cũng ung dung đi cạnh cậu không xa không gần.
Nắng chiều màu đỏ cam làm bóng hai người đổ dài, nghiêng nghiêng chồng lên nhau.
Ninh Dũ sực nhớ còn một chuyện chưa hỏi, chạy tới kéo tay áo Lục Ứng Hoài, "Lục Ứng Hoài, bánh quy ngon không?"
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào mặt cậu, cũng khiến vành tai Lục Ứng Hoài đang nhìn cậu đỏ bừng.
Lục Ứng Hoài cho cậu đánh giá cao nhất mà mình có thể nói ra, "Cũng được."
"Vậy......" Ninh Dũ ngập ngừng hỏi, "Nhà tớ còn nhiều lắm, mai tớ sẽ đem thêm, cậu muốn ăn nữa không?"
Học bá cool ngầu chẳng chút do dự: "Ăn."
Mùi thơm của bánh quy tràn ngập hoàng hôn mùa thu mười năm trước xuyên qua đêm dài đằng đẵng, xuyên qua trùng dương, xuyên qua mấy ngàn giờ cô đơn, cuối cùng lại về cạnh Lục Ứng Hoài.
Hắn khiêng ghế đẩu tới rồi trèo lên bàn bỏ bánh quy vào đĩa, sau đó lại ôm đĩa bánh quy quý giá lạch bạch chạy đến cạnh Ninh Dũ, lần đầu tiên làm việc mà trẻ con ba tuổi nên làm.
"Anh Tiểu Ninh." Hắn ngoan ngoãn ngồi sát Ninh Dũ, "Anh kể chuyện cho em nghe đi!"
"Hả?" Ninh Dũ cúi đầu nhìn hắn rồi mỉm cười dịu dàng, "Đương nhiên là được rồi."
Trên bàn còn một chồng sách tranh chưa gỡ màng bọc, Ninh Dũ chớp mắt hỏi: "Muốn nghe chuyện chú cáo nhỏ hay chuyện công chúa Bạch Tuyết?"
Tiểu Hoài ba tuổi lắc đầu, "Muốn nghe chuyện anh thích anh trai em cơ."