Lục Ứng Hoài ăn hết nửa đĩa bánh quy rồi ngồi cạnh bàn nghiêm túc suy nghĩ, quyết định tìm cách chứng tỏ với Ninh Dũ.
Hắn vẫn chưa quên Ninh Dũ đâu!
Đương nhiên cách tốt nhất là tự mình xuất hiện trước mặt Ninh Dũ, chắc Ninh Dũ sẽ vô cùng bất ngờ, sau đó rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy hắn.
Nếu vậy hắn sẽ thuận thế ôm Ninh Dũ vào lòng rồi miễn cưỡng nói "Tớ vẫn còn nhớ cậu mà".
Thỏ con Tiểu Hoài nói làm là làm, thừa dịp Ninh Dũ nấu cơm tối, hắn chạy lên phòng ngủ trên lầu chọn bộ đồ lát nữa sẽ mặc.
Lục Ứng Hoài tự nhủ mặc đại một bộ là được rồi, sau đó kiễng chân chọn trong phòng quần áo nửa tiếng mới chọn được bộ vest khiến mình đẹp trai nhất trước mặt Ninh Dũ.
Ăn tối xong, kim đồng hồ từ từ nhích tới tám giờ, Ninh Dũ phải về rồi.
Anh đưa Tiểu Hoài lên phòng ngủ trên lầu hai, xoa đầu em bé rồi cẩn thận dặn dò, "Ngoan ngoãn lên giường ngủ đi nhé, chắc người nhà em cũng sắp về rồi, đừng sợ gì hết, anh Tiểu Ninh về trước đây."
Lục Ứng Hoài hấp tấp gật đầu.
Ngay khi Ninh Dũ bước ra cổng lớn, tác dụng của thuốc bắt đầu thay đổi, thân hình bé nhỏ dần cao lên từng tấc, nhưng cũng không hề quái dị đáng sợ mà giống như đang phát triển cấp tốc, từ trẻ nhỏ đến thanh niên rồi dừng lại ở người trưởng thành.
Tay chân thon dài thay thế tay chân ngắn ngủn, cơ bắp săn chắc đẹp đẽ nổi lên da thịt trắng nõn, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi là kết thúc.
Lục Ứng Hoài sợ Ninh Dũ đi xa, sau khi biết chắc mình không có vấn đề gì thì vội vàng mặc bộ đồ chọn sẵn rồi vớ lấy chìa khóa xe, lúc đi ngang tấm gương lại tỉ mỉ sửa tóc mình.
Trong gương, bộ vest màu đậm bao bọc thân hình cao lớn hai mươi sáu tuổi, mặt hắn chẳng mấy thay đổi so với hồi cấp ba, vẻ sắc bén lúc mười mấy tuổi không hề bị thời gian mài mòn mà trái lại còn tăng thêm cảm giác lạnh lùng áp bách.
Vẻ mặt Lục tổng vẫn thừa sức dọa được người.
Lái xe vòng ra ngoài khu phố, Lục Ứng Hoài giả bộ như mới đi làm về, dừng xe trước mặt Ninh Dũ.
Cửa xe mở ra, sau nhiều năm xa cách, cuối cùng Lục Ứng Hoài hai mươi sáu tuổi và Ninh Dũ hai mươi sáu tuổi cũng thật sự gặp lại nhau.
Họ nhìn nhau chăm chú trong gió đêm, bàn tay Lục Ứng Hoài buông thõng bên người nắm chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đau nhói, hắn cảm thấy tim mình hệt như chú chim non vỗ cánh muốn bay, vừa thấy Ninh Dũ thì nhảy nhót loạn xạ làm ngực hắn chấn động mạnh đến nỗi đau nhức.
Hắn ra vẻ hờ hững đứng trước mặt Ninh Dũ, nghĩ xem khoảng cách bao nhiêu là thích hợp.
Lục Ứng Hoài tự nhủ giờ mình đã là bá tổng cool ngầu, hơn nữa Ninh Dũ nói thích hắn trước, hắn không được chủ động mà phải tỏ ra thận trọng.
Vì vậy đến gần một chút, gần thêm chút nữa, Ninh Dũ khẽ vươn tay là có thể ôm lấy hắn, đây chính là khoảng cách lý tưởng nhất.
Theo tưởng tượng của Lục Ứng Hoài, tiếp theo Ninh Dũ sẽ nức nở ôm chầm lấy mình, hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế đón lấy Ninh Dũ.
Nhưng trên thực tế Ninh Dũ trước mặt chẳng làm gì cả, thậm chí còn lùi lại nửa bước.
Gió đêm hơi lạnh thổi qua tóc mái Ninh Dũ, vẻ mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt, trầm mặc nhìn Lục Ứng Hoài hồi lâu rồi khàn giọng nói:
"Tiên sinh, vui lòng tránh đường cho."
...... Cái gì?!
Trên mặt Lục Ứng Hoài lộ ra vẻ không thể tin nổi, nhíu mày nhìn Ninh Dũ, không hiểu tại sao cậu lại không nhận ra mình.
Hai người cứ thế giằng co một lát, cuối cùng Lục Ứng Hoài đành thỏa hiệp lùi lại một bước rồi hậm hực nhắc: "Tớ là Lục Ứng Hoài đây."
Ninh Dũ cụp mắt gật đầu, "Lục tiên sinh, Tiểu Hoài đang chờ anh ở nhà, tôi hết giờ làm việc rồi, tạm biệt."
Nói xong anh đi thẳng một mạch, bỏ lại Lục Ứng Hoài đứng chơ vơ trong gió đêm.
Mãi đến khi đi được một quãng xa, xa đến mức không thấy Lục Ứng Hoài nữa, Ninh Dũ mới dừng lại rồi chậm chạp ngồi xuống, hai tay ôm lấy mình, dáng vẻ vừa bất lực vừa đáng thương.
Anh gục đầu vào giữa hai đầu gối, nghe tim mình đập loạn xạ, hồi lâu sau mới chậm chạp thở dài một hơi.
Lục Ứng Hoài, người anh yêu thầm mười năm cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt anh.
So với thiếu niên trong trí nhớ, Lục Ứng Hoài bây giờ cao hơn, đẹp trai hơn và có sức hút hơn.
Đây không phải Lục Ứng Hoài trong trí tưởng tượng của Ninh Dũ mười năm qua mà là Lục Ứng Hoài bằng xương bằng thịt.
Đứng ngay trước mặt anh, đưa tay ra là có thể ôm lấy.
Vò rượu mạnh lâu năm trong lòng Ninh Dũ rốt cuộc bị xé niêm phong, vị cay nóng tràn vào cổ họng, muốn ngừng mà không được. đam mỹ hài
Nhưng anh chỉ có thể vội vàng rời đi, anh bắt buộc phải đi, chỉ có như vậy mới bảo đảm không để lộ dấu vết gì về chuyện mình thích Lục Ứng Hoài.
Ninh Dũ biết rõ đây là khoảng cách vừa phải, dù muốn ôm cũng không thể đưa tay ra.
Nếu không sẽ giống như mò trăng đáy nước, không thể ôm trăng vào lòng, mặt nước cũng bị phá tan.
Anh là đồ hèn nhát nên chỉ dám chọn cách bảo thủ nhất, âm thầm dõi theo Lục Ứng Hoài là được rồi.
Bị Ninh Dũ làm ngơ, Lục Ứng Hoài về nhà hung hăng vò bộ đồ thỏ con mà Ninh Dũ thích cho hả giận.
Nếu hắn không biết Ninh Dũ thích mình thì đã tưởng cậu quên mình thật rồi!
Hắn không hiểu tại sao Ninh Dũ lại như vậy, bá tổng cool ngầu thật sự rất tức giận, nhưng cứ nhớ đến ánh mắt Ninh Dũ nhìn mình thì trong lòng lại chua xót.
Rõ ràng Ninh Dũ thích hắn mà, không phải sao?
Bực bội đi tới đi lui trong phòng, Lục Ứng Hoài bực bội ăn hết nửa đĩa bánh quy ban ngày còn chừa lại, tức giận hạ quyết tâm sau này sẽ không chủ động nữa!
Nhưng cứ nhắm mắt lại nhớ tới Ninh Dũ, tim hắn như ngâm trong nước cam, chua chua ngọt ngọt mềm nhũn.
"...... Thôi được."
Hắn ngồi dậy trên ghế salon rồi cầm điện thoại gọi một cuộc, "Trợ lý Trương, gửi số liên lạc của Ninh Dũ cho tôi đi."
Sau khi nhận được tin nhắn của trợ lý Trương, Lục tổng cool ngầu nhìn nick Wechat kia nửa ngày mới ấn nút kết bạn.
Hắn để điện thoại trên giường rồi nhắm mắt đếm nhẩm, "Ba, hai, một."
Ba giây trôi qua, nhất định Ninh Dũ sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
Hắn vờ như lơ đãng nhưng lại liếc nhanh một cái —— Không có.
Dỗi!
Lục Ứng Hoài nhắm mắt lại, cuối cùng thể hiện sự kiên nhẫn của người trưởng thành, đợi mười phút!
Điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì!
Hắn tức gần chết, lần này quyết tâm tuyệt đối không bao giờ chủ động nữa!
Nhưng một giây sau, điện thoại kêu lên một tiếng.
"Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn."
Lục Ứng Hoài:......
Vẻ mặt hắn nghiêm túc như đang ký hợp đồng trị giá mấy tỷ, lông mày nhíu lại, do dự gõ chữ trên bàn phím rồi xóa đi sửa lại, nhắn tới một câu —— "Chào buổi tối".
Ninh Dũ về nhà ăn chút gì đó rồi đi tắm, hôm nay anh cần nghỉ ngơi thật tốt, tâm trạng cũng cần thư giãn.
Bồn tắm đầy nước nóng pha tinh dầu và muối tắm thơm ngào ngạt, hơi nước phả vào da quả thực rất thoải mái dễ chịu. Ninh Dũ nhắm mắt ngâm mình phòng tắm một tiếng mới ra ngoài, vừa cầm điện thoại lên thì thấy lời mời kết bạn.
Lục Ứng Hoài?
Ngón tay anh vô thức run lên, sau đó nhớ ra đối phương là anh trai Tiểu Hoài nên kết bạn với mình cũng là điều hợp tình hợp lý, không cần phải nghĩ nhiều.
Ninh Dũ ấn nút chấp nhận, đang nghĩ xem có nên bắt chuyện trước hay không thì thấy khung chat của Lục Ứng Hoài liên tục hiển thị "Đối phương đang gõ chữ......" mấy phút liền.
Anh ngẩn người, cảm thấy hơi khó hiểu, Lục Ứng Hoài muốn gửi cho anh tin nhắn dài lắm sao?
Nhưng đợi một lúc lâu, rốt cuộc đối phương chỉ nhắn ba chữ, "Chào buổi tối."
Ninh Dũ:...... Lục Ứng Hoài đang làm gì vậy?
Trong ấn tượng của anh, Lục Ứng Hoài không phải người thích hàn huyên tán gẫu.
Ninh Dũ xoắn xuýt do dự, cuối cùng trả lời lại một câu "Chào buổi tối" giống hắn.
"Mười một phút hai mươi ba giây mới trả lời mình, trong lòng Ninh Dũ đâu hề có mình!"
Lục tổng cool ngầu bình quân mỗi phút nhìn điện thoại ba lần tức giận không thôi, tự nhủ thế thì mình cũng sẽ lạnh nhạt với Ninh Dũ, "Đêm nay mình chỉ nhắn cho Ninh Dũ tin này thôi, làm ngơ cậu ấy luôn!"
Lục tổng nói được thì làm được, nhét điện thoại vào tủ đầu giường, "Ngủ thôi."
Trong đêm tối, đồng hồ kêu tích tắc, ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ, Lục Ứng Hoài cứ mãi nghĩ tới Ninh Dũ nên không tài nào ngủ được.
Yên lặng nằm trên giường đấu tranh tư tưởng hai tiếng, cuối cùng hắn vẫn lấy điện thoại ra khỏi tủ đầu giường rồi mở xem khung chat với Ninh Dũ, nhìn đi nhìn lại hai câu giống nhau như đúc, nhìn ảnh đại diện của Ninh Dũ, nhìn bảng tin được cài đặt hiển thị ba ngày gần nhất trống trơn của Ninh Dũ.
Hắn nghiêm túc gõ chữ rồi gửi đi một câu "Ngủ ngon".