Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 17




Vẻ mặt luôn lạnh nhạt của Vinh Kinh cuối cùng cũng bộc lộ một chút rạn nứt.

Ai có thể nghĩ ra điều này.

"Biểu tình này của cậu là sao, tên của tôi chọc gì tới cậu?" Ngô Phất Dục rất nhạy cảm với tên của mình.

"Chẳng phải có câu nói, càng thiếu gì thì càng muốn biểu hiện hay sao?" Lời nói của Vinh Kinh vẫn chắc như đinh đóng cột.

Ánh mắt của Ngô Phất Dục như muốn giết người, đừng tưởng hắn nghe không hiểu, Vinh Kinh đang nói nhà hắn không có văn hóa!

"Cậu đừng tường cậu là em trai của Tạ đại ca, thì tôi không có cách đối phó với cậu!" A a a, vẫn là làm người khác tức giận.

Sự tự tin của Vinh Kinh thật sự không phải là chuyện này, anh đơn giản là không vừa mắt, cậu thiếu niên kia suýt chút nữa là bị sát hại rồi.

Mà nguyên nhân chỉ là do thèm muốn cơ thể của cậu.

Anh cảm thấy mình vẫn là con người, không thể bỏ mặc không quan tâm.

Thứ hai, anh học võ là để bảo vệ bản thân mình cà cũng vì khi cần thiết, không tùy tiện ra tay không có nghĩa là không thể ra tay.

Cho dù Tạ Lăng có ở đây hay không, anh vẫn sẽ làm như vậy.

Về việc tại sao Vinh Kinh lại nhớ tên Ngô Phất Dục này, chủ yếu là do đọc giả của cuốn tiểu thuyết này thường gọi tên đồng âm của người này là Ngũ Phúc Ngư.

Tác giả nói rằng đây là đãi ngộ của nhân vật chính, đây là nàng gọi là thời khắc phát quang.

Lượng thông tin quá lớn, Vinh Kinh có chút uể oải giống như lúc anh vừa mới xuyên qua, anh cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại một chút.

Không đúng, tôi cần làm trắc nghiệm SCL-90, ngay bây giờ.

Bởi vì hiện tại CPU tạm thời không thể tiếp nhận được lượng thông tin lớn như vậy, Vinh Kinh quyết định trước tiên sẽ không nghĩ đến điều đó. Anh phát hiện ra bất kể anh là Tạ Lăng sẽ không hề có cảm giác nào về sự tồn tại trong cuốn tiểu thuyết này, hoặc nói là sự tồn tại này không sâu sắc đến mức làm cho anh nhớ kỹ.

Anh dự cảm khả năng sắp tới có một chuyện khá quan trọng, quyết định một số phận nào đó.

Bởi vì dựa theo logic thông thường, một cuốn tiểu thuyết thường xoay quanh một số nhân vật chính, mà thể giới này là nơi chứa đựng sự hư cấu. Ngay cả khi nó đã trở thành hiện thực, nó vẫn có thể tuân theo những quay luật nhất định nào đó, anh không biết sự tồn tại của mình có phá vỡ quy luật hay không.

Nhưng chắc chắn một điều rằng, tác giả nhìn chung đối với nhân vật phụ không thân thiện lắm.

Không ai biết tại sao Vinh Kinh lại dừng lại, như thể anh chợt ngộ ra điều gì đó không lành.

Sắc mặt của Vinh Kinh rất tê, sững sờ nhìn bọt nước đang bắn tung tóe.

"Vinh Kinh, trước tiên thả hắn ra!" Ngô Phất Dục so hãi hét lên. Sắp chết người rồi!

Tôi sợ cậu rồi, cậu mới là ma quỷ!

Vinh Kinh chậm rãi định thần lại, nghe tiếng kêu thảm thiết, anh nhìn thấy Hoàng Mao đang giãy dụa dưới chân, động tác trong nước vẫn rất mạnh mẽ.

Sức lực của Alpha tương đối tốt, xem ra đám con ông cháu cha này đều có rèn luyện, thành thạo bơi lặn, có luyện tập qua.

"Tôi thả hay không thả, muốn thì phải hỏi người bị hại", Vinh Kinh suy nghĩ một chút hỏi Cố Hi: "Cậu quyết định đi, nếu cậu nói thả, tôi sẽ cho qua."

Vinh Kinh như sói đói nhìn Ngô Phất Dục, khóe miệng cong lên một chút như muốn nói, cậu dám lại đây có tin tôi giẫm chết hắn hay không.

Cho dù là đe dọa thì lời biểu thị vẫn là thật, Ngô Phất Dục nhìn ra được, Vinh Kinh nói được làm được.

Vinh Kinh: Không, đây đều là kỹ năng diễn xuất.

Ngô Phất Dục liếc mắt nhìn Tạ Lăng mà khiếp sợ, anh không ngăn cản em trai mình à?

Tạ Lăng vẫn lạnh lùng thờ, không trả lời, anh biết trong lòng em trai mình có tính toán.

Tất cả đàn ông trong Tạ gia các người có phải bị điên hết rồi không?

Anh cho tới giờ tôi thật sự bắt nạt em trai anh à, anh xem hắn đi, kim cương bất hoại, ai có bản lĩnh dám bắt nạt hắn?

Cuối cùng Cố Hi vẫn không vứt bỏ được cái áo tràn ngập hơi thở của Alpha, toàn thân chịu đựng sự bài xích. Nhìn lại Hoàng Mao đang còn bay pháp phới, cảm giác muốn chết vừa rồi lại hiện lên, đương nhiên không có ý nghĩ muốn buông tha.

Cô Hi nhìn Hoàng Mao đang chìm dưới nước, muốn đem sự thống khổ của mình vừa rồi để trả cho hắn.

Cậu cụp mắt xuống, che đi sự lạnh lùng của mình.

Cậu đã lẽn luyst làm giấy chứng nhận nhân viên của mình, dùng tên gia, nếu như thật làm người ta chết, sẽ hại đến Vinh Kinh.

Cố Hi mặc áo của Vinh Kinh, cảm nhận được sự ấm áp trong đêm lạnh.

Cậu đứng lên, nhìn thằng Vinh Kinh: "Thả hắn đi, đủ rồi."

Vinh Kinh nhấc chân ra, dùng một tay đem Hoàng Mao như chó chết từ trong mặt nước kéo ra.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đây là một người đàn ông nặng ít nhất 170 cân (hơn 100kg) vẫn đang ngâm trong nước, so với lúc thường thì nặng hơn nhiều, thể lực của Vinh rốt cuộc là cái dạng gì.

Vinh Kinh đã học cách sơ cứu, không đợi Ngô Phất Dục chờ người gọi xe cứu thương, anh đã bắt đầu ấn vào ngực của Hoàng Mao.

Sau hơn chục lần qua đi, Hoàng Mao rốt cục đã phun ra một ngụm nước, sau đó liên tiếp ói ra vài lần, thoi thóp nhìn phía trên.

Ngày hôm nay bầu trời đêm có thật nhiều sao.

Nhưng trước những vì sao thì khuôn mặt của Vinh Kinh hiện ra.

Hoàng Mao nhất thời bị dọa đến mức không thể cử động.

Vinh Kinh không lạnh không nóng mà cười nói: "Yên tâm, tôi đã tính thời gian, sẽ không để cậu chết."

Không sai, vừa nãy chỉ là nghĩ đến tác giả thôi.

Hoàng Mao hoàn toàn không tin, ở trong mắt hắn hòa khí của Vinh Kinh so với Tạ Lăng còn đáng sợ hơn.

"Đã nếm qua mùi vị sắp chết chưa?"

Hoàng mao liều mạng gật đầu.

"Chơi vui không?"

Bởi vì vừa rồi Nôg Phất Dục nói đây là một trò chơi, Vinh Kinh cũng lấy cách của người trả lại cho người.

Anh đối xử với người khác, bình thường sẽ để cho người ta đường lui, nhưng cũng tùy vào tình huống mà xác định, tỷ như nếu thấy không thể cứu được, sẽ không khách khí đạp lại đối phương.

Tùy theo từng người, anh làm cũng rất hợp lý.

Ngay khi Ngô Phất Dục đến gần, hắn nghe những gì Vinh Kinh nói, những cảm giác kia đều là tự nhủ trong lòng.

Vinh Kinh còn nói: "Tôi yêu hòa bình, tốt nhất không muốn dùng bảo lực giải quyết, tin rằng cậu hiểu được?"

Hoàng Mao mặt biến sắc, sững sờ gật đầu.

Vinh Kinh buông Hoàng Mao, nhóm nam nữ ở bên cạnh mới đi tới nâng nửa cái mạng của Hoàng Mao.

Còn cậu thanh niên mặc áo vest của anh không biết đã bỏ đi từ bao giờ, chỉ để lại vệt nước nhàn nhạt tại chỗ.

Vinh Kinh cũng không phải muốn người kahsc cảm ơn mình, nếu cậu ta đã thoát khỏi nanh vuốt, anh hy vọng sẽ không bị xui xẻo như vậy nữa.

"Khoe uy phong xong chưa?" Tạ Lăng sắc mặt kém hiếm thấy khiển trách, kéo em mình đi.

Vinh Kinh cười ngượng ngùng, vô tội, nháy nhắy mắt mấy cái với Tạ Lăng.

Ngô Phất Dục nhìn theo bóng lưng đã rời đi của hai anh em nhà họ Tạ, đã lâu rồi hắn không cảm nhận được sự uy hiếp và khiếu khích đến từ người cùng lứa với mình.

Điều này làm hắn cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng khiến máu huyết hắn sôi lên.

Dường như mỗi tế bảo đang kêu gào, sôi trào.

Đây là gene độc nhất thuộc về người nhà họ Ngô, lúc chơi đi đùa lại cũng là chuyện bình thường, khi gặp chính sự bọn họ cũng thay đổi sắc mặt nhanh hơn ai hết.

"Đi thăm dò cái người phục vụ kia là ai, tôi muốn biết hết thông tin của hắn."

"Thái tử, cậu có hứng thú với nhân viên phục vụ kia."

"Ban đầu không hứng thú lắm, nhưng bây giờ...tìm được người đi rồi nói."

Nghĩ rằng mình đã trốn thoát sao, rất thú vị.

Bên này, hai anh em đã đi rất xa.

Tạ Lăng trào phúng: "Rất đắc ý hả."

Vinh Kinh liền khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn trước mặt Tạ Lăng: "Không dám, anh cả."

"Ha, còn biết anh là anh cả, anh sợ chú quên anh luôn rồi." Tạ Lăng nhìn cậu em trai của mình không có chuyện gì, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới việc ngày hôm nay, có lẽ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Ngô Phất Dục là thợ săn rất kiên trì, khách mời chính cơ bản đêu đã đến, "Cha kêu em đi phòng hóa trang tâm sự với dì Hàn, dì rất hồi hộp, đi trước đi, đừng tiếp tục ngoan cố nữa."

Tạ Lăng lại liếc nhìn bộ dáng khó coi của em mình, xem có bị tâm thần phân liệt không, trước sau sao lại khác biệt lớn như vậy.

Cái bộ dạng này, làm sao mà mắng đây.

"Tiệc xong, tiếp tục trừng trị em." Tạ Lăng dẫn Chu Hưởng bước nhanh vào sảnh tiệc.

Anh đã rời đi rất lâu, làm chủ nhà, chuyện này rất thất lễ và cũng không nên.

Mỗi gia đình đều có cái khổ riêng, aizzz.

Vinh Kinh cũng đang ôm đầu mà đau đầu, lượng thông tin lớn như vậy anh chưa kịp sắp xếp.

Sau này sẽ nói chuyện sau, trước tiên đi gặp mặt mẹ của nguyên chủ đã, trước sau gì cũng phải đối mặt.

Cho dù có khả năng bị vạch trần, duỗi ra thì một đao, rút lại thì cũng vẫn là một đao, chung quy thì anh cũng phải tiến lên.

Vinh Kinh bước lên lầu, đến phòng trang điểm trong trí nhớ, cánh cửa không đóng chặt.

"A ~" một giọng nói ám muội truyền đến

Haaa haaa ưm ưm.....?

Vinh Kinh nắm tay cầm, dừng một chút.

Trong phòng, tiếng thở hổn hển của người đàn ông xen với tiếng thở gấp gáp, khuôn mạt của Vinh Kinh lập tức nóng bừng, nhìn như con tôm luộc.

Người đàn ông đang vận động bên trong cảm giác có người đang ở ngoài cửa.

Lười biếng mà tùy ý nói: "Ai?"

Hoàn toàn không ngượng ngùng khi bị phát hiện.

"Là con, Vinh Kinh, có gì con trở lại sau." Như có gì đốt sau mặt, Vinh Kinh định rời đi.

Người đàn ông cười cười, gắt gao xoa nhẹ người dưới thân: "Con trai em trưởng thành rôi, mà vẫn còn thẹn thùng sao?"

Mặc dù người phụ nữ đã lơn tuổi, nhưng sức hấp dẫn vẫn còn.

"Con nó còn nhỏ." Người phụ nữ ngượng ngùng nói, vẫn có chút không thoải mái khi để cho con trai nghe đến mấy tiếng này.

"Nhỏ cái gì, tốt nghiệp đại học rồi. Còn muốn là gà con hay sao, xấu hổ à? Lát nữa anh tìm cho nó một omega, để hưởng thụ chút."

Vinh Kinh vội vàng đi xuống lầu che khuôn mặt đang nóng bừng của mình, quả thật như muốn tách ra.

Người cha dượng này của nguyên chủ, đúng là motor hình người, danh bất hư truyền.

Lúc này, Vinh Kinh không biết rằng sắp có một cúc sốc lớn sẽ chờ đợi trên giường của anh vào ban đêm.