Nhìn lên mái nhà phủ đầy bóng bay, có bóng người dường như đang lảo đảo.
Không phải chứ.
Dù có bị tính là miệng quạ, thì lúc đầu anh vốn không chắc chắn có thể che mất được mắt trời, nhưng lần này lại thật sự đoán trúng được.
Ở quá xa, Vinh Kinh không cách nào xác định được người phía trên có phải Cố Hi hay không, càng không muốn tùy tiện suy đoán chuyện gì đã xảy ra.
Vào lúc này đã quá muộn để làm bất cứ điều gì, trước tiên phải đi kiểm tra đa. Vinh Kinh đi nhanh như gió vào lại tòa nhà.
Các bạn học khác nhìn hau, vừa rồi Vinh Kinh mới đi ra ngoài lại xuất hiện, sau đó biến mất trước mặt họ, chuyện gì đang diễn ra.
Vinh Kinh nhấn nút, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình thang máy, chỉ hy vọng thang máy sẽ nhanh hơn một chút.
*
Cố Hi lên sân thượng theo hướng dẫn của tở giấy, mở cửa ra, khắp nơi đều là hoa hồng, dưới ánh đèn vàng rực rỡ, sắc đỏ làm chói ánh mắt cậu. Nếu như là Omega khác có thể sẽ sớm cảm động, để làm được một khung cảnh như vậyu thì không thể thiếu tài lực nhân lực và vật lực.
Bị một người như vậy theo đuổi, cho dù dân số Omega ít ỏi cũng không thể không động lòng.
Dù sao người đứng ở đỉnh Kim tự tháp ít hơn so với Omega.
Hơn nữa, người này cũng rất biết cách thu hút sự chú ý của người khác, trước đó cũng để lại một vài manh mối, điều này làm cậu tò mò, nhưng hắn ta chưa bao giờ xuất hiện.
Đây chính là đánh vào tâm lý, cố gắng phá vỡ sự phòng thủ của cậu.
Ngoại trừ một vài bể nước lớn ở bên ngoài, toàn bộ sân thượng đều dùng vải trắng bao phủ, đều là hình giọt nước.
Cố Hi tìm một vòng mà không thấy ai nên đi lên màn sân khấu phía trước, và dùng sức kéo xuống, vải trắng tuột ra.
Một tòa nhà được buộc bởi vô số những quả bóng bay đủ màu sắc hiện ra trước mắt, với một sợi dây thừng được gắn vào, phòng ốc bay lơ lửng trên không trung theo những quả bóng bay.
Năm màu sắc rực rỡ tràn đầy sức sống, hệt như một câu chuyện cổ tích.
Cố Hi nhớ đến hỏa hoạn vài năm trước, rất thích xem phim hoạt hình 'ngôi nhà gỗ du ký', ghen tị với tình cảm giữa nam chính và người vợ đã khuất của anh ấy. Vì quá xúc động, nên đã viết bình luận, thậm chí còn được fan hâm mộ gửi lại bình luận: Nếu ai có thể cho tôi một căn nhà gỗ nhỏ như vây, tôi sẽ gả cho hắn.
Nhưng đó cũng chỉ là trò trêu chọc mà thôi, ngay cả người hâm mộ cũng sẽ không xem nó là thật.
Vào lúc này, Cố Hi thấy rõ được ai đó thực sự đã tạo ra một phiên bản thu nhỏ của nó, hơn nữa cũng phải là nhà gỗ, mà là một biệt thự nhỏ, nguy nga tráng lệ, Những viên kim cương màu trên đó có thể là thâth, chi phí để làm ra như thế này chắc chắn không thấp.
Nhưng dù đẹp đến đâu thì trong mắt của Cố Hi, nó giống như là chiếc lồng vàng.
Một hình ảnh tốt đẹp như vậy, bị ô uế bởi kẻ bẩn thỉu này.
Có thể chính hành động của Cố Hi, đã kích hoạt một công tắc nào đó.
Ngôi nhà vàng mở cửa ra một chút, bên trong phòng có một chiếc điện thoại di động cùng một bức ảnh, Cố Hi lấy điện thoại ra, tạm thời không phát hiện ra điều gì khả nghi, lại lấy ra một vài tấm ảnh, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Kim phòng lạch cạch một chút mở cửa, bên trong phòng có một cái điện thoại di động, cùng một tờ bức ảnh. Cố Hi lấy điện thoại di động ra, tạm thời không nhìn thấy chỗ nào khả nghi, lại đem một phần trong đó bức ảnh lấy ra, thần sắc tức khắc biến đổi.
Là hình khỏa thân, tất cả là hình khỏa thân của cậu, đủ các loại tư thế quyến rũ trêu ghẹo, hơn nữa người trong ảnh rất tỉnh táo.
Làm sao có thể, đây không phải là cậu!
Cố Hi chọtt nghĩ đến tạp chí mà cậu đã chụp cách đây không lâu, cậu lấy những tấm hình trong điện thoại ra, quả nhiên tìm thấy một bức hình phần đầu giống y hệt, nhưng chỉ có đầu bị cắt ra và ghép vào trong mấy bức hình.
Nhưng bất kể từ ánh sáng hay góc độ, đều có thể làm giả đánh tráo được.
Nếu như bị người khác đưa lên Internet, nó sẽ bị lan truyền như một bệnh dịch.
Cho dù trước sau cũng bị gỡ xuống do truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, nhưng cư dân mạng vẫn có thể lưu về và lén lút truyền bá.
Về phần nó có thật hay không đều không quan trọng.
Ngay cả khi nó được chứng mình là bức ảnh Photoshop, vậy thì sao?
Cố Hi đã thỏa mãn kỳ vong và sự tò mò của họ, cho dù có là giả thì cũng là sự đả kích nặng nề với danh tiếng của cậu.
Ding.
Đúng lúc này điện thoại vẫn chưa có động tĩnh, đột nhiên truyền đến tin nhắn: Có muốn cùng với tôi không?
Cố Hi suýt chút nữa ném điện thoại đi, người thần bí theo đuổi này đầu tiên là không ngừng tặng hoa tươi và quà, mà những thứ này đều bị trả lại hoặc đem đi tặng cho người khác. Chắc chắn người này đang tức giận nên mới bày trận hoa bóng bay này, hơn 9000 đóa hoa dưới sảnh chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Nghi thức lớn như vậy, là thông báo cũng là lời nhắc nhở.
Như muốn nói, nếu như cậu không biết tốt xấu, tôi không biết mình sẽ làm ra cái gì, nói không chừng sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng hơn.
Hậu quả nghiêm trọng gì? Có thể đem mấy bức hình trong đó biến thành sự thật, càng có thể là những thứ khác cậu không đoán được.
Mặt trời rõ ràng đang chiếu rất chói chang, mà trước mắt Cố Hi tối sầm, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Những đó hoa hồng đỏ như vô số bàn tay vô hình, không ngừng kéo cậu xuống vũng bùn.
Rõ ràng nơi này không có ai, nhưng cậu cảm thấy mình giống như không mặc quần áo, toàn thân đều lộ ra.
Ngón tay Cố Hi run rẩy một chút, tức giận nhắn lại: Cút.
Nhưng vào lúc này, sợi dây thừng kéo vào cái phòng kia rốt cục không chịu nổi, ở chính giữa đứt a.
Khi nhà bóng bay bay lên, vẫn còn một vài tấm ảnh giấu bên trong góc chưa lấy ra, Cố Hi suýt chút nữa nhảy lên, Khi nhà bóng bay sắp rơi khỏi ban công, thì cậu đã kéo nó lại, đem tất cả những bức ảnh bên trong lấy ra.
Bởi vì quá dùng sức để kéo lại, bị một cái đinh ngọc khổng lồ cắt trên tay một vết dài, máu tươi lăn ra từ làn da trắng nõn rơi trên những bông hồng lộng lẫy.
Ba!
Cửa sân thượng bị bật mở, có người vọt tới, thân thể Cố Hi cứng ngắc.
Tầng thượng ở đây không thể đi thang máy lên được, có một đoạn phải chạy cầu thang.
Người tới cúi xuống thở hổn hển, anh đã chạy tới.
Vinh Kinh nhìn lên và nhìn thấy một bụi hoa hồng lớn, Cố Hi đang đứng bên rìa và có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. Anh cảm nhận được sự tuyệt vọng và chán nản bao trùm khắp cơ thể Cố Hi, máu trên tay cậu vẫn chảy xuống, thời khắc này Cố Hi kinh ngạc nhìn anh.
Có vẻ như không nghĩ ra tại sao Vinh Kinh lại xuất hiện ở đây.
Những bông hoa hồng này giống hệt như những bông hoa ở dưới sảnh, giống như từ một nơi chuyển đến.
Tuy nhiên Vinh Kinh không có thời gian kịp nghĩ về những thứ này, anh đi dọc theo khoảng trống giữa các chậu hoa, giẫm bên vết bùn và bắt lấy cổ tay của Cố Hi, kéo cậu từ bên ban công trở lại.
Cố Hi bị ké không vững, cơ thể gần như đụng vào lồng ngực của Vinh Kinh.
Xuyên qua lớp vải, là cơ ngực rắn chắc và dẻo dai của Vinh Kinh, hơi thở của Alpha len lỏi vào hô hấp của cậu.
Vinh Kinh đem người vừa cứu được, tạm thời đã bớt cảnh giác, thấp giọng nổi giận nói: "Có chuyện gì mà không thể qua được, đừng nên tự sát! Người thân và bạn bè của cậu mà biết sẽ rất đau lòng!" Nếu có cơ hội để trở về thế giới cũ, cho dù khó khăn hơn nữa anh vẫn muốn tiếp tục sống, chỉ cần còn sống là tìm được biện pháp.
Cố Hi có chút không phản ứng kịp: "Hả?"
Cố Hi vừa bị hậu bối mình mắng một trận, đây là Alpha hiền lành và ôn nhu mà cậu biết sao?
Vinh Kinh lúc này đang nghĩ, nếu nhân vật chủ thụ thật sự chết, thế giới này sẽ không sụp đổ.
Ở trong nguyên tác, Cố Hi không phải ở trong tòa nhà mà nhảy lầu tự sát, chỉ là bây giờ thay đổi địa điểm nhưng nội dung thì tương tự.
Tại sao rõ ràng anh đã thay đổi quỹ đạo của câu chuyện nhưng phương thức vẫn quay lại như cũ?
"Hả cái gì mà hả, không phải cậu định nhảy xuống à?" Vinh Kinh hiếm khi lớn tiếng quát, so với tức giận, e rằng anh còn lo lắng nhiều hơn. Anh đã xem qua phim của Cố Hi, biết Cố Hi là người chuyên nghiệp và nghiêm túc như thế nào, Vinh Kinh là con người của sự nghiệp nên rất thưởng thức cậu. Cũng biết Cố Hi là người ngoài lạnh trong nóng, nếu như đã nỗ lực vậy mà còn chết thì thế giới này quá bất công rồi.
"Tôi không tự sát, chỉ là muốn lấy lại mấy bức ảnh." Cố Hi nhẹ giọng nói, thanh âm của cậu như chuông gió thoáng qua hanh lang, làm cho người nghe tinh thần sảng khoái.
Cố Hi vừa nãy đụng vào bắp thịt cứng rắn của Vinh Kinh, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
Ặc
Vinh Kinh sững sờ, có phải là nghĩ sai rồi?
Cố Hi đẩy vinh Kinh ra, trên mặt vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thê của Vinh Kinh khiến cậu cảm thấy khó chịu. Vết ửng đỏ dần nhuộn lên cổ cậu, khiến anh trở nên đặc biệt ngon miệng dưới ánh đèn.
Chỉ là vị khán giả duy nhất này không biết thưởng thức, cũng không cảm giác được mị lực của Omega.
Vinh Kinh có chút lúng túng, hai người không nói gi.
Vì vậy, tôi bận nửa ngày cuối cùng đổi lấy cảm giác cô đơn?
Tay của Cố Hi vẫn đang chảy máu, sự đau đơn kéo lại lý trí của cậu
Tim cậu rung lên một chút.
Giống như kim chỉ nam trên la bàn, cậu ngầng đầu nhìn về phía Vinh Kinh.
Vinh Kinh cực kỳ đẹp trai, bên trong vẻ đẹp trai lộ ra khí chất cao quý, người cao quý như vậy lại đang lo lắng, có thể khiến người khác tim đập loạn nhịp, hơi thở của Alpha gần như bao trùm lấy cậu.
Nhưng tại sao Vinh Kinh lại xuất hiện ở đây, điều này không hợp lý, chỉ có người gửi hoa hồng đến đây mới biết chỗ này.
Vinh Kinh ngoại trừ là sinh viên tốt nghiệp ở Học viện điện ảnh còn là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ
Anh có năng lực và cũng có thể lên kế hoạch cho tất cả nhưunxg thứ này, nhưng sự giúp đỡ trước đó không phải là giả.
Cũng có thể đây là một cái bẫy khác.
Cố Hi gân như choáng váng trước những suy nghĩ của mình. Sự lo lắng liên tiếp trong mấy ngày phát tình cực kỳ mẫn cảm, áp lực từ các bên, vừa nãy tinh thần lại cảnh giác cao độ. Dưới nhiều trạng thái ép hạ, đã làm cậu trông gà hóa cuốc, xem ai cũng là người xấu
Cách tốt nhất là không tin ai cả.
Cố Hi đang từ từ lùi về sau, ánh mắt chuyển từ mơ hồ đến cảnh giác, và nghi ngờ cùng sợ hãi.
Vinh Kinh thấy cậu sắp lùi gần ban công, nói: "Cậu đừng lui lại nữa, lui nữa sẽ ngã xuống thật đó."
Cố Hi dùng ngón tay chạm vào mặt đá gồ ghê trên ban công, nhìn Vinh Kinh thật sâu, cuối cùng đồng ý: "Cậu đừng tới đây, để tôi suy nghĩ đã."
"Được, tôi sẽ không đến." Vinh Kinh giơ hai tay lên, biểu thị anh sẽ không manh động.
Bộ dáng nhấc tay của Vinh Kinh đặc biệt vô tôi, nối như không phải thấy sự việc không đúng, suýt nữa thì Cố Hi bật cười.
Vinh Kinh có học một chút về tâm lý học, có thể phân biệt được vẻ lo lắng trên gương mặt của Cố Hi, đồng tử giãn ra, ngon tay vô thức uốc cong, môi chuyển sang màu tím, giờ khắc này Cố Hi đang căng thẳng tột độ, bên trong chịu áp lực vô cùng lớn.
Tại sa vừa rồi Cố Hi vẫn đang hoàn toàn tốt trong buổi thử vai, bây giờ lại...
Vinh Kinh rất nhanh tìm ra nguyên nhân, lúc này anh mới chú ý đến những bức ảnh rơi đầy đất.
Khi nhìn thấy nội dung nóng bỏng trong bức ảnh, thiếu chút nữa muốn chọc vào mắt anh, đây là cái gì.
Có Hi biết đã bị thấy được, ngăn cản cũng không kịp.
Cậu tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, hắn nhất định cảm thấy tôi rất kinh tởm.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của người bình thường, tất nhiên Cố Hi bình thường vẫn luôn tươm tất, lại đi chụp những bức ảnh loại này.
Hoặc cảm thấy cuộc sống riêng tư của cậu quá hỗn loạn, rồi cảm thấy giới giải trí thật sự rất sâu.
Loại hình này giải thích cũng như không, cứ coi như là nó được ghép lại đi, vậy tại sao lại chỉ ghép hình cậu mà không phải là người khác, đây không phải là vì cậu quá hấp dẫn người khác. Cậu đã nghe quá nhiều người bàn luận về tội lỗi của mình.
[Ai cố tình đe dọa cậu ta chụp mấy ảnh này, hay những hình này chỉ là ghép lại?]
Tay Cố Hi run rẩy thì ngừng lại, lẳng lặng nhìn về phía Vinh Kinh vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Cậu đọc được suy nghĩ của Vinh Kinh.
Khả năng đọc tâm đã logout rất lâu, một lần nữa đã trở lại.