Bộ phim truyền hình đã bị rút tiền tài trợ, Thích Ánh nghĩ rằng có thể là do lần trước hắn không có chừng mực đã chọc giận Tạ Lăng. Liền ghé đến công ty để xin lỗi, nhưng thậm chí không thể đụng tới góc áo của Tạ Lăng.
Mặc dù thái độ của nhân viên lễ tân rất tốt, nhưng sự khinh thường trong mắt họ, hắn không phải không nhìn thấy, hắn không muốn làm mất lòng, bọn họ đều là những omega quý giá.
Ông chủ tất nhiên không biết hắn đã tự ý đi gặp mặt Tạ Lăng, chỉ biết hắn đã làm điều gì đó chọc giận Tạ Lăng, và yêu cầu hắn hãy yên tĩnh ở một chỗ. Tạ Lăng là người của công việc, việc thường ngày cũng rất nhiều, không có thời gian quan tâm đến một nhân vật nhỏ như hắn.
Mặc dù nhận thức này rất không thoải mái, nhưng Thích Ánh thừa nhận đó là sự thực, vì vậy cũng chỉ có thể kiên nhẫn ngồi chờ.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đây là phim truyền hình dài tập, hắn rất khó khắn mới thuyết phục được ông chủ đầu tư cho mình một bộ phim truyền hình kinh phí thấp, muốn sử dụng đến xưởn phim của nhà họ Tạ. Những xưởng phim này tương đối lớn, ngành công nghiệp điện ảnh và của gia đình họ Tạ rất khiêm tốn, nhưng trang thiết bị thì rất hiện đại, tiền thuê cũng rất thực tế.
Mỗi khi cần địa điểm để tạo hiệu ứng đặc biệt làm hậu kỳ, rất nhiều ê kíp sẵn sàng đặt hẹn trước nửa ngày.
Vì vậy, nhân viên đã liên lạc trước, đối phương đã đồng ý từ đầu, nhưng khi nghe tên Thích Ánh trong dàn diễn viên, người phụ trách sửng sốt, nghe khá quen, nên hỏi Thích Ánh là ai.
Một lúc sau liền gọi lại: Rất xin lỗi, đã cho đoàn phim khác thuê, vì vậy các vị hãy tìm địa điểm khác.
Nếu như địa điểm này không được thì thuê địa điể khác, nhưng vẫn là của Tạ gia.
Địa điểm của nhà họ Tạ có chi phí hiệu quả nhất trong ngành, trang thiết bị rất tốt, rất khó để tìm nơi khác.
Cả quá trình cũng giống như trước, lần này nhà sản xuất đã tìm ra được lý do, nghe thông tin là tạ Lăng đã từng nói: Tôi không thấy địa điểm của Tạ gia là tốt nhất, ngoài kia không phải là còn 38 địa điểm khắp nơi sao.
Tạ Lăng có tính kiêu ngạo của con nhà quyền quý, hắn nhất định sẽ không nới như vậy, chỉ có một điều chắc chắn, Tạ gia đã chặn luôn 38 địa điểm rồi.
Sau khi Thích Ánh biết được, giận đến mức không nói nổi: "Không phải anh nói Tạ Lăng không thèm để ý đến tôi sao! Sao người ta lại đem tôi vào danh sách đen luôn rồi! Không được, anh phải nghĩ cách giúp tôi."
Ông chủ cũng đang thua lỗ, không nghĩ ra vấn đề, hơn nữa lo lắng rằng Thích Ánh sẽ làm liên lụy đến mình, vì vậy hôm nay đưa theo Thích Ánh đến cửa để xin lỗi.
Thích Ánh tưởng rằng nếu có ông chủ ở đây, Tạ gia cũng phải nể mặt mình.
Không ngờ rằng ông chủ này chỉ là một kẻ chỉ có vẻ ngoài mà chẳng có tích sự gì, đợi cả một buổi sáng, lễ tân vẫn luôn để họ đơi, sau đó không đề cập đến việc họ nên làm gì, thậm chí không nói đến việc khi nào Tạ Lăng sẽ gặp họ.
Cái cảm giác không để người vào mắt này khiến cho Thích Ánh từ trước đến nay luôn thuận buồn xuôi giá cảm thấy uất ức khó chịu, không thể ngẩng đầu lên được.
Cho đến khi nghe mấy cô lễ tân vừa nãy mỉm cười vô cùng chuyên nghiệp và lạnh lùng lại tươi cười cùng nhau chào hỏi một thanh niên cao lớn kia rất nhiệt tình, sự nhiệt tình của họ khắc hẳn với hắn.
Tiểu thiếu gia? Chẳng lẽ đây là tiểu thiếu gia mà ngay cả Tạ Lăng nhắc tới trong điện thoại, cũng không làm gì được?
Sao bóng lưng kia nhìn quen thuộc vậy?
Đến khi người thanh niên quay đầu lại Thích Ánh sắp nổi tung vì kinh ngạc.
Vinh Vinh Vinh Vinh Vinh Vinh, Vinh Kinh?
Cái vòng eo kia, đôi chân kiêng, gương mặt kia, nếu không phải do ngày xưa vì cái thân hình này làm sao hắn sữ chọn Vinh Kinh, thật sự quá đẹp trai, nếu như tính cách không quá khó ưa thì hắn sẽ không rời bỏ sớm như vậy.
Tại sao hắn lại ở chỗ này? Mấy người kia gọi hắn là gì?
Thích Ánh không để ý đế ông chủ đang đi bên cạnh, liền xông về phía trước.
"Tại sao anh lại ở đây?" Giọng điệu chất vấn, vẫn kiêu ngạc khi đối mặt với Vinh Kinh.
Khi Vinh Kinh nhìn thấy bạn trai cũ của chính chủ xuất hiện ở đây, trong đầu anh cũng dấy lên hồi báo động.
Đừng xem thường omega này, hắn chiếm rất nhiều chỗ trong ký ức của chính chủ, thường xuyên sử dụng chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm nũng chơi xấu các thể loại.
Vinh kinh cảm thấy mình không biết cách xử lý loại người đánh cũng không chịu đi, đuổi cũng dính lấy như kẹo cao su này.
Vinh Kinh cảm thấy không ổn, nếu cứ im lặng như lúc trước thì sẽ không dễ dàng.
Vậy thì không còn cách nào nữa, lúc này tuyệt đối không thể nhượng bộ.
Vẻ mặt của Vinh Kinh lập tức thay đổi, khí chất dịu dàng ban đầu biến mất, lộ ra vài phần cẩn trọng và lạnh lùn: "Tôi tại sao lại không thể ở đây?" Giống như một quý tộc lịch lãm trời sinh.
Nói một câu, đánh vào trọng điểm.
Thích Ánh há miệng lớn đến mức có thể nhét được mấy quả trứng, đối với vẻ mặt hoàn toàn thay đổi của Vinh Kinh, hoàn toàn xa lạ.
Vinh Kinh từ trước đến nay chưa từng có loại khí chất này, dáng vẻ trước đó của Thích Ánh cũng giảm xuống nhiều, ngập ngừng hỏi: "Anh là tiểu thiếu gia vừa được Tạ gia nhận nuôi à?"
Nhất định là chuyện mới đây, cho nên hắn mới không biết, nếu như hắn biết, nếu như hắn biết...
Vinh Kinh giễu cợt nhìn hắn: "Tôi vẫn luôn là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ, từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi." Anh trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của Thích Ánh.
"Không thể! Hồi đó anh còn thuê tầng hầm, một bao rau cải muối ớt đều không dãm mú!" Nhưng lại mua cho hắn túi hàng hiệu xa xỉ, câu phía sau không dám nói ra vì quá ngượng.
Không phải hắn không thấy, mấy năm nay Vinh Kinh vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, mấy tháng còn có thể nói được, nhưng Vinh Kinh lại bỏ ra mấy năm. Cả đởi này hắn cũng không tìm được người yêu mình đến vậy!
Vinh Kinh cao hơn Thích Ánh một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, từ từ cúi người xuống.
Anh nói nhỏ một bên mặt hắn: "Chỉ là cùng cậu chơi một chút, giờ thì kết thúc."
"Không, không phải..." Thích Ánh lắc đầu.
"Còn nhớ lời cuối cùng cậu nới với tôi là gì không, tôi luôn ghi nhớ trong lòng." Vinh Kinh nhìn Thích Ánh đang chán nản một lượt, anh cảm thấy mình phải cách điệu để đáp lại, thốt ra một từ, "loser?"
Từ cuối cùng trong cuộc điện thoại lần trước.
Dù Thích Ánh là người mặt còn dày hơn cả bức tường nhưng cả khuôn mặt như bị ai đốt, không cần phải nói cũng biết ai là kẻ thất bại.
Câu hắn dùng để mỉa mai Vinh Kinh, giờ như một lời nguyền ám ảnh hắn.
Lúc Vinh Kinh định rời đi thì nhìn thấy Chu Hưởng đang xuống lầu đón mình, không biết đã đứng đó bao lâu, Vinh Kinh chớp mắt vô tội.
Bây giờ Chu Hướng mới phản ứng lại, suýt chút nữa anh đã không nhận ra tiểu thiếu gia, nhớ lại cảm giác nhìn thấy Vinh Kinh ở bể bơi tại biệt thự, đặc biệt có khí chất, đặc biệt có uy phong.
Trái tim của Thích Ánh lạnh lẽo, tại sao lại phải lừa hắn, lẽ nào muốn kiểm tra mình có thật lòng không?
Với tất cả những hành động của hắn trước đây, đã hoàn toàn làm tổn thương người thực tâm nhất này, mà cũng đã bỏ lỡ tòa Kim Sơn* duy nhất.
*Kim sơn: tài phiệt, người sở hữu gia thế khủng, tài sản nhiều.
Nếu như lần gặp gỡ ở quán cà phê mèo kia, hắn còn chưa rõ ràng lắm thì lần này đã hoàn toàn nhìn thấy rõ, trong mắt Vinh Kinh không còn chút tình cảm và yêu chiều hắn nữa.
Vinh Kinh đã khôi phục lại thân phận, cắt đứt với mình.
Ánh mắt Thích Ánh có chút rối bời, nhưng rất đau khổ.
Hắn luôn cho rằng Vinh Kinh vĩnh viễn luôn đợi hắn, đợi hắn chơi chán rồi, Vinh Kinh vẫn ở đó.
Từng trận quay cuồng đã áp xuống hắn.
Lúc này, Chu Hưởng mới lịch sự đi tới để chém một nhát: "Tạ tổng nói, em trai của ngài chỉ có mình ngài mới được bắt nạt, nếu ai đụng đến một chút, vậy thì cứ chuẩn bị chịu sứ tức giận của ngài ấy là vừa."
Woah, nói lời này ra thật quá thoải mái, nguyên văn lời của Tạ Lăng không phải như vậy, là do nhớ lại lần trước khí thế của Tạ tổng đối với người muốn bắt nạt em trai mình, Chu Hưởng cảm thấy nên sửa lại để giống khí thế của Tạ Lăng.
Chu Hưởng không nhìn bộ dạng run rẩy của Thích Ảnh nữa, bước nhanh tới thang máy, tiểu thiếu gia còn đang chờ anh.
Thích Ánh không quan tâm đến việc mình bị những người xung quanh đang đứng xem lịch hay là những ánh mắt khinh thường.
Cho đến khi kim chủ cảm thấy mất hết mặt mũi, đi đến kéo hắn lại, thì thấy Thích Ánh đang hoảng sợ.
Nhìn đến ngây người, nước mắt Thích Ánh lưng tròng, níu lấy kim chủ: "Tôi đã bỏ lỡ cái gì, tôi đã bỏ lỡ cái gì...."
Hắn đã đánh mắt lối tắt duy nhất.
Người đã từng yêu hắn nhất, cũng đã đi rồi.
Không ai có thể trả lời hắn. Người từng xem hắn như sinh mệnh đã bị hắn gián tiếp làm hại chết.
Chu Hưởng bước vào thang máy, thấy vẻ mặt thiếu gia trở lại bình thường, tròng lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu thiếu gia, vừa nãy..."
"Diễn xuất của tôi như thế nào?"
Chu Hưởng sửng sốt: "Vừa nãy chỉ là diễn thôi à?"
Vinh Kinh bất đắc dĩ thở dài: "Anh không biết đâu, omega này vô cùng khó đối phó, nếu không làm vậy sẽ không thoảt nổi."
Trước đây từng có việc tương tự, liền sử dụng nó.
Chu Hưởng cảm thấy Vinh Kinh như vậy, đúng là có thể làm cho đối phương một lần nữa say mê mình.
Quá giỏi cũng thật đau khổ, Chu Hưởng có chút xúc động: "Tôi đã hiểu tại sao lúc trước cậu nhất quyết phải thi vào khoa diễn xuất rồi, quả thực rất phù hợp."
"Vậy sau này trước mặt anh cả, anh nói tốt giúp tôi mấy câu đi?"
"Tiểu thiếu gia, đây là hai chuyện khác nhau."
"...Được rồi," Vinh Kinh lại hỏi, "Việc của Tạ Kỷ Thịnh hôm qua giải quyết thế nào?"
Đáng lẽ ra Vinh Kinh phải gọi là anh hai, nhưung Chu Hưởng thấy Vinh Kinh đã thay đổi, thứ súc sinh kia không xứng với sự bảo vệ nhiều năm của Tạ tổng.
Chu Hưởng thuật lại sự việc ngày hôm qua và cả về loại độc tra không ra cho Vinh Kinh, sau đó có đề cập một chút về tình trạng của Tạ Lăng.
"Anh cả vẫn đi làm như bình thường?" Loại độc không màu không mùi không vị này, chẳng trách trong nguyên tác viết lễ tang của Tạ Lăng tổ chức thuận lợi như vậy.
"Vâng, Tạ tổng vẫn cư xử như bình thường, nhìn cũng không bị ảnh hưởng gì."
Vinh Kinh nhíu mày, nhìn vẫn như thường, không hiểu sao anh lại nhớ đến trước khi tạm biệt, nụ cười của Cố Hi, giống như không ảnh hưởng gì.
Không hiểu sao, đâu tim lại có chút nhói.
Nói xong, Chu Hưởng mỉm cười đưa anh đến cửa phòng làm việc, Vinh Kinh chào một số thư ký gần đó.
Hít một hơi thật sâu, gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Một giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.
Tạ Lăng đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da, sau lưng là cửa số kính suốt, dưới bầu trời xanh mât trắng là những tòa nhà nhỏ, tòa bộ văn phòng có tầm nhìn rộng, trang trí đơn giản nhưng toát lên khi chất ngời ngời.
Vinh Kinh thấy Tạ Lăng đang ngồi ở đó vững vàng, không biết sao trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Anh cả còn sống thì quá tốt, không bị ép chết như nội dung câu chuyện, thật tốt.
Tạ Lăng không ngẩng đâu, đem tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Vinh Kinh.
Vinh Kinh nhận lấy liếc mắt xem, nghi ngờ hỏi: "Anh cả muốn đầu tư vào công ty sao? Chuyện này em không hiểu rõ lắm." Không giúp được.
Đây chính là tài liệu mà trước khi Vinh Kinh gọi Chu Hưởng phái máy bay trực thăng đón, Chu Hưởng ngồi sắp xếp lại tài liệu, tất cả đều là thông tin do Tạ Lăng sai người tổng hợp, hầu hết đều là những ngành tương đối được ưa chuộng, hoặc có giá trị đầu tư.
Tạ Lăng sắp bị người không có chí tiến thủ này chọc cười.
Tạ Lăng nhìn lên: "Đây là chuẩn bị cho em, trước tiên đưa cho em 100 triệu, em lựa chọn một số hạng mục trong này xem thử."
Đơn giản giống như ra chợ mua rau vậy.
Không giống như đưa 100 triệu, mà giống như đưa 10 đồng thôi.
Vậy trong nguyên tác, tại sao Tạ Kỷ Thịnh lại điên cuồng phát điên như vậy? Vài năm sau khi Tạ Lăng qua đời, Tạ gia như một con quái vật khổng lồ bị sụp đổ, sau đó bị nhà họ Ngô và một số gia tốc khác nuốt chửng.
Xét cho cùng, trong nguyên tác Ngô gia được hưởng lọi nhiều nhất.
"Anh cả, em có câu không biết nên nói hay không?" Vinh Kinh nghiêm mặt nói, có một số việc nên nói thẳng thắn trước.
"Nếu biết không nên nói, thì tốt nhất là không nói." Sau đó, Tạ Lăng nghĩ về cách hòa hợp với em trai mà mình vừa mới tra trên mạng, không nên quá mạnh mẽ, phải nhẹ nhàng một chút, Tạ Lăng cảm thấy mình đã rất kiên nhẫn.
Nếu không phải em hắn, anh đã sớm tát chết rồi.
"Em...vẫn muốn nói."
"Nói."
"Tôi thực sự không có tài kinh doanh."
Anh không biết em chính là một cái lỗ đen à.
Hồi đó, em đã từng phá hủy mười công ty, mất hết cả tài sản.
Đó là trước khi Vinh Kinh bước chân vào showbiz, nhà họ Vinh tuy rằng không tính là gia đình giàu có, nhưng cũng có tài sản tích lũy mấy đời. Cho nên Cố Hi cảm thấy Vinh Kinh mang theo khí chất tao nhã, không phải do Tạ gia mang đến, mà từ gia đình lúc đầu của anh.
Gia đình đã cho anh một khoản tiền để anh tự do sử dụng khi trưởng thành, mà ngay cả con gái ở Vinh gia cũng có. Chị cả theo chủ nghĩa độc thân, đem hết tiền đầu tư lên tiểu thịt tươi, ngày đêm ca hát. Chị hai thì mua mấy hòn đảo, Vinh Kinh đã mua chiếc xe tầm 100.000 nhân dân tệ, anh cảm thấy mua thế mới tránh được mấy trò giải trí vô bổ.
Khi đó, anh còn trẻ, chưa đủ chín chắn như hiện tại, cũng từng nghĩ đến việc tự lập nghiệp.
Nhưng hiện thực chứng minh anh còn quá ngây thơ, dốc hết tâm huyết đâu tư tiền vào công ty, trên thực tế anh đã đầu tư 11 công ty.
Mười công ty bị phá sản, còn công ty cuối cùng vẫn miễn cưỡng duy trì nhờ sự ủng hộ của người hâm mộ. Công ty nhỏ kia tên là 'Mười vạn năm ánh sáng', là công ty duy nhất do anh đích thân triển khai và bắt đầu từ con số không. Chính là công chuyển phát nhanh, ký gửi thư tử, bưu kiện mà người đó muốn nhận trong tương lai, cũng có thể gửi cho người khác.
Bởi vì công ty này không nhằm mục đích kiếm lợi nhuận, cho nên cũng không kiếm lời được.
Sau khi người hâm mộ biết anh đã khai trương, vì sợ nó đóng cửa nên đã huy động vốn để duy trì nó đến trước khi Vinh Kinh xuyên không.
Vinh Kinh ôm mặt, đó đều là máu và nước mắt, cảm thấy mình không thể bày tỏ được.
"Còn chưa thử, đã nói không làm được?" Dự đoán được cả tin tức xấu như vậy à?
Đáy mắt Tạ Lăng có chút bất an ẩn chứa, lo lắng không biết Vinh Kinh có còn như trước không, hoàn toàn không chấp nhận nhà họ Tạ, lại càng không chấp nhận anh cả, nên mới nhiều lần từ chối như vậy.
Chỉ có người xa lạ mới phân chia rõ ràng như vậy.
"Anh cho em 100 trtieeuj, em có thể mắc nợ tới cả một tỷ." Vinh Kinh cố gắng làm cho sự việc nghiêm trọng hơn chút, không nên đặt quá nhiều hy vọng vào anh, chuyện xấu nói trước.
"Tiền của Tạ gia đủ cho em xài, lấy đi."
Ý tứ của lời này làm Vinh Kinh nghĩ đến câu status trên mạng ở kiếp trước: "Đặt mục tiêu nhỏ, trước tiên lỗ 100 triệu?"
Thằng nhóc này có muốn sống không?
Cái nhìn chết chóc của Tạ Lăng khiến Vinh Kinh phải nói ngay: "Đùa thôi." Anh chỉ là muốn anh mình hạ hỏa, không ngờ lại nghiêm trọng vậy.
Vinh Kinh còn lâu mới dùng khí thế cứng rắn hồi nãy với Thích Ánh mà đối đầu với Tạ Lăng, trước mặt biểu hiện ngoan ngoãn, y như con cừu non vô tội.
Mà Tạ Lăng biết rằng cậu em trai này cũng không phải ngoan ngoãn như bề ngoài, thỉnh thoảng làm mấy chuyện kinh thiên động địa, chẳng qua là khi không có việc gì thì lại như cũ.
"Tiền cũng không phải tự nhiên mà có, đừng tiêu quá lố. Trước hết cầm đọc những tài liệu này, chọn cẩn thận rồi tìm Chu Hưởng sắp xếp cho người quản lý chuyên nghiệp điều hành." Tạ Lăng trực tiếp chọn nhứ hạng mục tương đối có giá trị đầu tư cho Vinh Kinh thay vì để anh tay trắng lập nghiệp. Hắn cũng sớm biết đến em trai mình là đồ vô dụng, không hy vọng làm ra sự nghiệp to lớn gì, chỉ hy vọng Vinh Kinh có mục tiêu sống, không đến nỗi vì không thể làm diễn viên mà suốt ngày đòi chết.
Vinh Kinh còn muốn thuyết phục Tạ Lăng: "Anh..." Một trăm trệu thật sự quá nhiều, cho anh cũng quá lãng phí.
Tạ Lăng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cút đi, nhin thấy là bực mình."
Một trăm triệu quả thực không nhỏ, Tạ Lăng luôn nhớ rằng khi mình mới tiếp quả nhà họ Tạ, dự án đã lỗ hàng chục triệu, hắn luôn tự trách bản thân đến nối không ngủ được mấy đêm, sau đó ông nội nới với hắn rằng: "Của cải Tạ gia đủ cho con dùng, cứ làm đi."
Đủ cho con xài, câu nói sỗ sàng này giờ được chuyển cho Vinh Kinh, gia đình luôn ủng hộ anh.
Tạ Lăng không phải tùy tiện mà đưa ra, chỉ nghĩ đến những thứ đã điều tra trước đó liền không thoải mái.
Trước khi hòa giải với Tạ gia, em trai vẫn luôn ở chỗ lánh nạn.
Thà ở chỗ tránh nạn cũng không muốn về nhà, không muốn tìm mình, có phải là rất ghét mình?
Tạ Lăng rất đau lòng và tự trách mình.
Tạ Lăng cảm thấy mình rất sơ suất. Mối quan hệ anh em cho dù có tệ đến đâu, cũng không thể bỏ mặc.
Có thể sở thích duy nhất chính là diễn xuất, nhưng mà mấy năm nay diễn xuất không tiến bộ, Vinh Kinh càng ngày càng tối tăm và tự ti, Tạ Lăng liền nói: "Ước mơ là một chuyện, ước mơ có thể no bụng không? Em không làm được thì tại sao không dám đối mặt với sự thật."
Vì câu nói này mà mấy năm nay, quan hệ giữa hai anh em vô cùng lạnh nhạt.
Vinh Kinh nhìn Tạ Lăng không thèm để ý tới mình, ngoan ngoãn cầm tài liệu chuẩn bị rời đi.
Đến khi đang nắm tay nắm cửa, quẩy đầu liếc mắt nhìn thấy vẻ chán chường của Tạ Lăng, anh dừng lại một chút, buông tay cầm ra, bước nhanh đến trước bàn làm việc.
"Anh"
"Hả?"
"Ôm một cái." Anh mở rộng vòng tay,
Tạ Lăng bị mấy lời này làm kinh ngahc, hắn đang nuôi alpha hay omega, đang yên đang làng tự dưng lại muốn ôm, ngứa đòn à?
Nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Vinh Kinh, Tạ Lăng như hiểu ra điều gì, đột nhiên ngiêng người, che giấu nước mắt trong đáy mắt, trầm mặc vài giây.
Tạ Lăng đến trước mắt Vinh Kinh, Ôm lấy cậu em trai cao ngang mình.
Bọn họ không có chung huyết thông, nhưng lại hơn hẳn ruột thịt.
Sau mười năm xa cách, hai anh em lần đầu tiên ôm nhau.
Đây là một buổi chiều thanh bình không gợn sóng, cũng là một cái ôm bình thường.
Vinh Kinh dựa vào vai Tạ Lăng: "Anh à, còn có em."
Tạ Lăng không quên chuyện của Tạ Kỷ Thịnh, không phải hắn không để ý gì đến việc giết người bằng thuốc độc kia, Ngược lại do quá quan tâm, quá để ý nên chỉ có thể giả vờ bình thường.
Hắn là Tạ gia, là thiếu gia nhà họ Tạ. Toàn bộ nhà họ Tạ không cách nào dựa vào Tạ Chiêm Hoành, nhất định phải dựa vào hắn mới có thể hoạt động bình thường.
Hắn không cho phép người khác nhìn sự yếu đuối của mình.
Trên thực tế, tất cả những vết thương đều ẩn dưới lớp vỏ cứng rắn này.
Tạ Lăng khóe miệng giật giật, cười còn xấu hơn cả khóc: "Anh biết."
Lần đầu tiên Tạ Lăng buông lỏng sống lưng mình, cho phép mình thả lòng mà dựa vào người em này.
Chỉ còn một người em trai này.
Ra khỏi văn phòng, Vinh Kinh thất thần.
Kỳ thực trạng thái vừa rồi của Tạ Lăng, làm Vinh Kinh không tự chủ được nghĩ đến chủ thụ.
Tuy rằng hai người này không giống nhau, tính cách cũng khác, hoàn cảnh khác, gặp gỡ cũng khác nhau.
Nhưng họ đều thích vẻ hòa bình giả tạo, tự quấn chặt lấy mình để chống đỡ hết mọ sự xâm phạm nhưng bên trong sớm đã bị thương đến trăm ngàn lần.
Lúc này, nhận được tin nhắn hối thúc của Tạ Lăng: Đừng có đứng trước cửa ngơ ngác, đi làm việc.
Vinh Kinh nhìn lướt qua tài liệu trên tay mình có thể có giá trị đến 100 triệu, trong lòng cảm thấy áp lực.
Cho dù nói thế nào, anh cả mình vẫn là ác quỷ, làm gì có chút nào nhẹ nhàng, mình nghĩ nhiều quá rồi.
Vinh Kinh chuẩn bị đi về để nghiên cứu mấy công ty này, vấn không nên quyết định một cách mù quáng.
Lại hỏi Chu Hưởng làm thế nào để đến văn phòng công nghệ thông tin, anh muốn tìm chuyên gia máy tính.
Chu Hưởng muốn tự mình đưa anh đến đó, Vinh Kinh cảm thấy thói quen này không tốt, quả thật rất giống với Tạ Lăng xem anh là con nít, thật sự anh đã trưởng thành từ lâu rồi.
"Anh nói cho tôi biết đi thế nào là được."
Chu Hưởng có rất nhiều việc phải làm, là trợ lý chính của văn phòng tổng giám đốc, anh bận rộn không kém gì Tạ Lăng.
Nhưng vẫn không an tâm về tiểu thiếu gia, đây là cục cưng quý giá của Tạ tổng, Chu Hưởng sắp xếp một nữ thư ký beta dẫn đường cho Vinh Kinh.
Đúng vậy, tất cả thư ký của Tạ Lăng đều là Beta, Tạ Lăng cảm thấy trong công việc, không có pheromone thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Tạ thị là một trong số ít công ty đối xử bình đẳng với beta, đương nhiên trong nguyên tác nói đến thời của Tạ Kỷ Thịnh thì tất cả những thứ này đều biến mất.
Beta nữ tên Lệ Tư, nhìn thấy Vinh Kinh không có vẻ mặt lạnh lùng vô tình như Tạ Lăng, thoạt nhìn qua cũng khong có vẻ kiêu căng ngạo mạn của phú nhị đại. Nhìn nhan sắc có thể hạ gục cả già trẻ lớn bé, thái độ lập tức hòa nhã, trước sự ghen tị của người khác, cô dẫn Vinh Kinh vào thang máy.
Lúc thang máy đi xuống, hai người đàn ông trung niên đi vào thang máy, không để ý đến bọn họ, tán gẫu về tập tư liệu trên tay.
"Hợp đồng của vị kia sắp hết hạn rồi phải không, mấy đại gia đều đang giành nhau đến sứt đầu mẻ trán. Mấy ngày nay sao không thấy động tĩnh gì, vị kia đúng là cây kim tiền mà."
"Lúc trước, nhị theiesu gia muón thu mua công ty giải trí Thịnh Đằng, còn tuyên bố ai muốn giành thì chờ ra tòa, mặc dù là đang hot thật, nhưng đánh đổi vậy cũng quá cao. Bọn họ cũng đang xem xét."
Hia vị quản lý nói chuyện cũng rất mơ hồ, thậm chí còn không nhắc tới cái vị kia là ai. Tạ Kỷ Thịnh cũng là ông chủ, cảm thấy hắn quá lỗ mạng nên chẳng nói được gì.
"Thịnh Đằng cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, anh đã nghe đến hợp đồng kia chưa/?"
"Tuy rằng bên ngời không có tin tức, nhưng người trong nghề ai mà không biết, nhân dịp trong nhà người ta có biến thì bắt nạt, tuổi tác lại còn nhỏ, còn bị đòi nợ gắt gao. Phải cố gắng lắm mới dám ký mười năm, những mười năm ấy."
Hai người tới tầng trệt, đúng lúc muốn đi ra ngoài thì bị người phía sau gọi lại.
"Khi nào hợp đồng của cậu ấy hết hạn?"
*
Cố Hi thức dậy vào buổi sáng, cũng đã rời khỏi Tạ Lệ Nhĩ.
Giá một đêm ở đây quá cao, thỉnh thoảng ở lại để nâng cao chất lượng cuộc sống thì được, ở thường xuyên quá cũng quá thử thách ví tiền.
Cố Hi xích mích với người đại diện, thậm chí còn chặn cuộc gọi.
Máy ngày nay, cậu muốn nghỉ ngơi thật tốt nên chuẩn bị về nhà, sau đó tất nhất thay khóa cửa, tránh cho người đại diện lại phá cửa.
Bước ra khỏi thang máy, cậu nhìn thấy một hộp quà rất lớn ở cửa, giấy gói quà là màu xanh Tiffany, giá trị của đồ vật bên trong chắc không nhỏ.
Lâu lâu chỗ này cũng thường hay có quà.
Cố Hi mở hộp ra gần như chết lặng, bên trong là một con búp bê hình người làm bằng dá quý, kích thước tầm bằng ¼ người thật, ngoại hình và bộ dáng đều giống như người thật.
Bên cạnh còn có một đóa hoa hồng, trên cành cây kẹp một tờ giấu, vẫn là chữ đánh máy: Em thật hoàn hảo.
Cố Hi chạm vào cánh tay đang nổi da gà.
Cái này được đưa cùng lúc với đám hoa hồng ở buổi thử vai, đối phương cảm thấy nếu như cậu không đi đến buổi thử vai thì nhất định sẽ về nhà.
Món quà này cũng giống nhưu những món quà khác, đều là tặng cho cậu.
Thật ra, người tặng quà lúc đầu không phải nhưu vậy, không quá thô bại mà vung tiền vào mấy việc lãng mạn như vậy, cũng rất kiên nhẫn về sở thích của câu, đôi khi cũng rất tinh tế.
Nhưng Cố Hi thực sự không muốn dành thời gian cho chuyện yêu đương, cậu chỉ muốn đợi đến hết hạn hợp đồng, cẩn thận kiếm tiền nuôi em trai mình, sau đó mua căn nhà cho chính mình.
Tất cả các quà tặng đều được trả lại hoặc tặng cho người khác. Việc Cố Hi khó chiều đã chọc giận đối phương, có lẽ đã làm cho người này bộc lộ bản tính cầu mà không được, quà tặng càng ngày càng kinh hoàng hơn. Cậu cảm giác có thể sự kiên nhẫn của đối phương càng ngày càng ít đi, rồi sau cùng cũng buông tay.
Cố Hi cười chua chát, muốn buông tay, muốn từ bỏ mạng sống này.
Cố Hi ngồi ngay trên hành lang, bên trong ánh mặt phát hiện một vệt trắng.
Từ từ nâng bàn tay đã được băng bó cẩn thận lên, thật ra đây chỉ là một vết thương nhỏ, không cần thiết phải băng lại, nhưng lúc đó cậu không ngăn cản.
Bởi vì cậu không nỡ, cũng không muốn từ chối.
Ngón tay trỏ của Cố Hi kéo lên cái lỗ nhỏ của nơ bướm.
Cậu cười nhẹ, tựa như một cơn gió ấm, từ từ nhắm mắt dựa vào tường.
Đột nhiên, cơn đau kỳ phát tình khiến cậu co giật.
Cậu lảo đảo đứng dậy, lấy chìa khóa ra mở cửa, may là người đại diện không ở trong phòng.
Cậu không muốn bị người ta nhìn cái bộ dạng đau đớn này.
Sau khi giảm sức lực lại, cậu nghĩ đến lời của Quản Hồng Dật đề nghị cậu đi thử pheromone và tìm một alpha có độ tương xứng cao để kìm hãm kì phát tình.
Thực ra, từ trước đến nay cậu chịu đựng một chút là tốt rồi, cậu không muốn phải đối phó với những bất ngờ trong cuộc sống, hoặc gánh nặng không thể rũ bỏ.
Đánh dấu tạm thời có thể làm giảm đau, nhưng đánh dấu tạm thời sẽ làm lộ ra tuyến cổ, nếu như cậu trong thời điểm yếu ớt, đối phương nhân dịp cưỡng ép cậu làm thì cậu không có năng lực phản kháng.
Nhưng thời kỳ phát tình này đột nhiên đến, suýt chút nữa đã gây ra đại họa, cậu không muốn, cũng quyết định sẽ thử một lần.
Thân thể lạnh như băng sắp nứt ra, thời kì phát tình của cậu lúc lạnh lúc nóng, hiện tại không có thuốc ức chế, đau đớn trực tiếp bộc phát ra. Trên thực tế, Omega bình thường không nghiêm trọng bằng cậu. Khi còn nhỏ cậu có rất nhiều bệnh, so với người thường thì khổ sở hơn nhiều.
Nhưng có một điều cậu hiểu rõ, trong thời kỳ phát tình, cậu cảm thấy sâu trong lòng mình vô cùng mong muốn có alpha đánh dấu, chạm vào cậu, sở hĩu tất cả những tế bảo của cậu giống ngọn lửa đang thiêu đốt trên mặt băng.
Cố Hi run rẩy co mình trong chăn, lấy điện thoại cho Trung tâm đối xứng pheromone.
"Tôi muốn đặt hẹn, tìm pheromone phù hợp."