Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 94




Không ai biết, tối hôm đó, giữa Ngô Hàm Thích và Vinh Kinh đã ước định cái gì.

Biết đến thì chỉ có người ở trong xe.

Ba tháng sau.

Sau khi bộ phim ‘Hoàng quyền’ kết thúc tin tức Vinh Kinh và Cố Hi không còn bị lên báo nữa.

Trong tất cả các loại tình huống hầu như không tương tác, nếu có, thì cũng có ý vị sâu xa.

Nhìn người xa lạ còn xa lạ hơn, cũng không nói gì với nhau, còn có fan nói từng thấy hai người tranh cãi ở hậu trường, nhưng sau đó hai bên đều phủ nhận.

Bởi vig hai người từ trước đến nay đều toàn là có những tin đồn vô căn cứ, truyền thông luôn theo bọn họ mà viết một ít tin thật giả lẫn lộn, lưu lượng vừa đủ, cho dù đương sự khiêm tốn, nhưng nhân khí của bọn họ quá cao, nhiều fan vẫn thích xem.

Điểm chung duy nhất mà hai người có thể nói là cả hai đều thích mặc quần áo cùng một thương hiệu.

Trước đó có truyền thông đã phát hiện trên bục nhận giải Cố Hi mặc âu phục, đến từ Xie – thương hiệu xa xỉ hàng đầu.

Bởi vì là đặt riêng, cho nên trên trang web chính thức không tìm được nơi bán, nhưng bởi vì dáng vẻ Cố Hi mặc âu phục trắng phổ biến khắp thế giới, lại thủy chung không tìm được thương hiệu cung cấp, lúc ấy cũng không có thương hiệu nào đưa ra thông báo, dẫn đến truyền thông đào sâu mới biết là Xie.

Xie từ trước đến nay nổi tiếng là cao lãnh, không ra thông báo cũng rất hợp lý. Bọn họ ngay cả người phát ngôn cũng là nhân vật tổng hợp điện tử được chọn.

Lần này Xie cũng hiếm hoi tương tác với Cố Hi trên trang web chính thức, lần này đã làm cho tài nguyên thời trang của Cố Hi tốt lên, chuyện trước đó bị thương hiệu hủy hợp đồng giữa chừng sẽ không xảy ra nữa.

Sau đó còn có người phát hiện, trang phục yêu thích lúc thường của Cố Hi và Vinh Kinh đều rất thích Xie. Xie vẫn không có người phát ngôn, nhưng được hai người này dùng sức một mình đẩy lên xu hướng mới trong lĩnh vực thời trang.

Có một tầng lớp bình dân nói rất muốn mua đồ của Xie, nhưng ví tiền không đủ dày. Mãi đến khi có một lần đi công tác bên A mời bọn họ đến Tạ Lệ Nhĩ ở, mới phát hiện có thể dựa vào giấy chứng nhận nhận phòng tiến vào trang web chính thức của Xie, hàng hóa bên trong cư nhiên có mức giảm giá nhất định, cuối cùng cô cắn răng mua cho mình một cái.

Sau đó đăng trải nghiệm này lên mạng, khiến không ít giang cư mận trêu chọc: “Là tôi không xứng.” Kể từ đó, tỷ lệ người vào Tạ Lệ Nhĩ tăng lên rõ rệt. Tựa như Tạ Lăng ngay từ đầu đã tưởng tượng, đây là một sự sắp xếp đối bên cùng có lợi.

Chu Hưởng thấy gần đây cổ phiếu Tạ thị tăng liên tiếp, vốn là một chuyện rất vui mừng, nhưng tổng giám đốc Tạ Lăng bọn họ lại luôn nhíu mày.

Tạ Lăng đang xem điện thoại di động, trên màn hình hiển thị chính là một tin tức giải trí. ‘Hoàng quyền’ mấy tháng trước đã thông qua kiểm định, hioeejn tại tiến vào thời kì tuyên truyền. Nhưng trong mười mấy lần lộ diện, thân là hai nhân vật chính, hầu như không đồng thời ở đây.

Phát hiện kỳ quái này, khiến truyền thông tranh nhau đưa tin, nhưng hai diễn viên chính vẫn làm theo ý mình, nên các đài khác nhau vẫn khác nhau.

Tất nhiên. Hầu hết các nhà sản xuất và nhà đầu tư vẫn rất vui mừng, bởi vì những báo cáo này, đã làm cho ‘Hoàng quyền’ ngày càng hot hơn, và tiết kiệm được một phần phí tuyên truyền.

Tạ Lăng vốn tưởng rằng tình yêu của tiểu đệ hẳn là sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng hai người này hình như không liên lạc, không phải ảo giác, mấy lần qua Ngự Thủy Loan, đã hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết cuộc sống của người khác.

Hắn hỏi thẳng Cố Hi, có phải chia tay rồi không, liền nhận dược tin nhắn phủ định.

Lẽ nào bởi vì mình ngăn cản bọn nó quan hệ trước hôn nhân, nên xảy ra mâu thuẫn?

Tạ Lăng có chút phiền não mở tủ ra, đứng ở trước két sắt, nhập mật mã.

Sau khi mở tủ, đập vào mắt chính là một hộp nhỏ.

Đã sớm mua xong, còn ngại ngùng nên chưa đưa cho em trai biện pháp an toàn. Trước sau hắn luôn do dự có nên đưa hay không, làm trái với quan niệm từ trước đến nay của hắn. Không lấy, lại sơ tình yêu của em trai bởi vì một câu nói của hắn mà thất bại.

Cộc cộc. Truyền đến tiếng gõ cửa.

Tạ Lăng có chút chột dạ bỏ cái hộp vào trong túi áo vest, lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Vinh Kinh bị Tạ Lăng gọi điện thoại giục tới Tạ thị, lễ tân trước sau như một nhìn thấy rất kinh hỉ. Có người mới còn không rõ nên nhân cơ hội phổ cập kiến thức Vinh Kinh là ai.

Về phần cái người nói trên mạng đột nhiên nổi tiếng tân bình Vinh Kinh kia, thì chỉ là nghê phụ của tiểu thiếu gia chúng ta.

Sau khi Vinh Kinh chào hỏi Chu Hưởng, liền vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Anh cũng là người duy nhất có thể vào văn phòng mà không cần hẹn trước.

“Tới rồi.” Tạ Lăng đã ở trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, nhanh chóng mở ra một bản kế hoạch đã xem qua, làm bộ bận rộn, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đem một văn kiện đẩy về phía trước, “Nếu không có vấn đề gì, ký tên đi””

“Đây là cái gì?” [Vinh Kinh] lật tài liệu, nhìn thấy số tiền khổng lồ phía trên, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ, bất quá vì duy trì nhân thiết, vẫn bảo trì lạnh nhạt như trước.

“Quỹ từ thiện của ông nội, để lại cho em, em ký xong vào văn kiện là được, những thứ khác sẽ do người đại diện phụ trách.” Tạ Lăng nói.

Nguyên bản lão gia tử chuẩn bị ba phần, nhưng bởi vì cách làm của Tạ Kỷ Thịnh hoàn toàn làm lạnh lòng lão nhân, vì thế dứt khoát chia tài sản còn lại của mình thành hai phần, chia cho anh em Tạ Lăng, để cho những ngày sau này bọn họ nâng đỡ lẫn nhau. [Vinh Kinh] gật đầu tỏ vẻ biết, vung tay lên ký tên.

“Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm.”

Tạ Lăng nhìn đồng hồ trên tay, “Lần trước em đặt bẫy cho vị giám đốc già kia không tê, có thể chậm rãi thu lưới.”

Tay kia do dự có nên hiện tại đưa hộp cho tiểu đệ hay không, nên mở miệng như thế nào đây.

Vinh Kinh dừng lại một chút, giống như là đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng vẫn trả lời chung chung: “Được, anh quyết định.”

Lúc này, một nữ thư ký Omega gõ cửa và đưa cà phê tới.

Dáng người nữ thư kí này xinh đẹp, lúc đi bộ dáng thướt tha, trước khi rời đi như có như không lướt qua quần áo Vinh Kinh.

Đối với sự tồn tịa của Vinh Kinh, mê hoặc ở khắp mọi nơi, chỉ nhìn vào định lực của hắn.

Vừa lúc này Tạ Lăng ngẩng đầu lên, phát hiện Vinh Kinh chưa bao giờ chú ý quá nhiều đến người khác, lúc này cư nhiên chú ý đến Omega xa lạ.

Tạ Lăng cũng không biết, tuy rằng linh hồn phục chế, nhưng phục chế cũng không hoàn toàn.

Khi ‘nó’ trở thành vật sống, không còn bị bản thể khống chế, ‘nó’ bắt đầu tò mò xung quanh, bắt đầu có suy nghĩ và sở thích của riêng mình, dần dần Vinh Kinh và chính nó đã được tách ra.

Tạ Lăng nhíu mày, thu tay vốn định đưa hộp trở về, do dự một hồi: “Em…”

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, ước chừng ba tháng trước, Cố Hi từng gọi hắn lại, hỏi hắn có cảm thấy Vinh Kinh có chỗ nào không đúng hay không.

Lúc đó hắn cũng không có suy nghĩ sâu xa, cho rằng chỉ là hai vợ chồng son ầm ĩ, hắn là người ngoài cũng không tiện tùy tiện nhúng tay vào.

Hơn nữa vài lần gặp gỡ, Vinh Kinh vẫn không có gì thay đổi, hắn hoàn toàn không nghĩ đến phương diện khác.

“Làm sao vậy, ca” [Vinh Kinh] nghi haowjc nhìn hắn, không khác gì lúc trước.

“Không có gì.” Tạ Lăng bất động thanh sắc.

Tạ Lăng vừa nói, lại phát hiện [Vinh Kinh] cầm lấy một mô hình quang niên trên bàn làm việc chơi đùa, nhìn không thèm để ý nói: “Anh sao lại để loại vật này ở bên ngoài, hủy hoại hình tượng của anh”

Vật trang trí này còn có lai lịch, là phòng ngủ tràn đầy ren hồng của Vinh Kinh đã được trang trí lại, anh trở về nhà Tạ thị ăn cơm với Tạ Lăng. Sau đó ở tầng hầm phát hiện một mô hình quang niên bị vỡ vụn. Quản gia nói cho Vinh Kinh, kỳ thật Tạ Lăng khi còn bé cũng không phải là hình mẫu hoàn toàn ưu tú, hắn cũng sẽ xem phim hoạt hình, cũng sẽ có lúc nghỉ ngơi. Trong đó đặc biệt thích bộ phim hoạt hình này, vụng trộm cầu xin quản gia lấy cho mình một cái, nhưng vẫn bị phát hiện, vì thế bị lão gia tử ném vỡ, rơi xuống kho hàng tích tro bụi.

Vinh Kinh sau khi biết, liền cố ý đi tìm mô hình bị ném hỏng, lại phát hiện bộ phim hoạt hình này là mấy chục năm trước, tất cả các sản phẩm liên quan đã sớm ngừng sản xuất, mô hình Vinh Kinh muốn tìm trên thị trường hầu như không có, Vinh Kinh trên app cũ đăng tin tức mua lại mô hình tương tự với giá cao.

Đợi hồi lâu mới đợi được con này, sau đó lơ đãng đưa cho Tạ Lăng.

Lúc nhận được Tạ Lăng rất ghét bỏ, hắn đã bao nhiêu tuổi, làm sao có thể còn cần đồ chơi ngây thơ như vậy.

Nhưng quay đầu lại liền đặt nó ở trên bàn, nhìn mỗi ngày.



Mô hình này mang theo hồi ức của hai anh em, vô luận như thế nào tiểu đệ cũng không nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói ra.

[Vinh Kinh] có đại bộ phận ký ức của cơ thể, nhưng không phải là kinh nghiệm thật của hắn, rất nhiều đoạn ký ức bị giới hạn. Trong nhiều kỷ niệm như vậy, một sự kiện nhỏ bé như vậy làm sao hắn nhớ được.

Bất quá [Vinh Kinh] rất bình tĩnh, lập tức lại nói: “Ý của em là không nghĩ anh còn giữ cái này.”

Hoài nghi, cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.

Một loại khủng hoảng khó giải thích lan đến trong lòng.

Có phải có một loại khả năng không thể hiểu được nhưng lại vô cùng đáng sợ, vẫn bị hắn xem nhẹ?

*

Cố Hi tự mình lái xe đến Ngọa Tuyết, căn cứ vào số phòng trên wechat, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, đi tới phòng riêng.

Tạ Lăng đã gọi đồ ăn, đây là lần đầu tiên Tạ Lăng mở miệng mời Cố Hi, omega mà hắn từng cho rằng đến khi tiểu đệ chính thức giới thiệu, hắn mới gặp

Tạ Lăng: “Ngồi đi.”

Cố Hi cởi bỏ trang phục ngụy trang, một mình đối mặt với anh trai của Vinh Kinh, cậu vẫn có chút căng thẳng.

Cố Hi hỏi: “Tạ tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?’

Theo thời gian Vinh Kinh rời đi càng ngày càng dài, Cố Hi càng ngày càng sợ hãi, để cho mình khi đối mặt với Vinh Kinh có thể có trạng thái tốt nhất, cậu bắt đầu dùng công việc cường độ cao làm tê liệt chính mình. Mỗi ngày mệt đến mức quay đầu liền ngủ, có thể ngắn ngủi quên mất trong lòng có một góc, thủy chung điên cuồng nhớ nhung một người đàn ông.  

Tạ Lăng nhìn Cố Hi thoạt nhìn trạng thái rất tốt, lần đầu nhìn thật cảm thấy cậu sống rất tốt, nhìn kỹ, lại có thể phát hiện Cố Hi có trang điểm. Còn nhớ trước kia Cố Hi nổi tiếng với nhan sắc của mình, cậu đang che giấu cái gì đó.

Tạ Lăng nhìn ly trà nóng trong tay, nhìn lá trà xoay tròn, lắng đọng trong ly thủy tinh, hỏi: “Lần trước cậu hỏi tôi có cảm thấy nó lạ ở chỗ nào.”

Ánh mắt Cố Hi vốn mất tập trung, bỗng nhiên ngừng lại.

Kinh ngạc nhìn Tạ Lăng, ngón tay cậu rụt lại. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cậu đều cầu nguyện có người phát hiện, thật có người phát hiện, cậu ngược lại bắt đầu lo lắng đáp án của Tạ Lăng có phải là điều cậu muốn hay không.

Trong khoảng thời gian này, cậu lén quan sát [Vinh Kinh], cậu phát hiện tên hàng giả này đã bắt đầu dung nhập vào mọi phương diện của cuộc sống, mà Vinh Kinh chân chính lại không có dấu hiệu trở về.

Cậu lo lắng, khi ngày càng có nhiều người chỉ chấp nhận hàng giả, Vinh Kinh sẽ thực sự biến mất.

Cố Hi mỗi khi đêm khuya vắng vẻ, luôn bị phỏng đoán của mình đánh thức.

Cậu viết một chữ ‘Lưu’ tên tay của Vinh Kinh, là hy vọng trái tim của Vinh Kinh có thể lưu lại.

Ánh mắt Cố Hi hơi sáng lên, cẩn thận hỏi: “Ngài..có phải là phát hiện được gì không?”

Tạ Lăng gật gật đầu: “Nó có chút không giống.”

Cố Hi: “Ánh mắt.”

Tạ Lăng: “Nói chuyện.”

Cố Hi: “Ngụy trang.”

Tạ Lăng: “Ký ức.”

Hai người càng nói, tốc độ nói càng nhanh.

Mấy từ này mỗi một từ giống như có thể mở rộng thành bài tiểu luận mấy ngàn chữ, hai người mỗi người một câu, giống như đang nói ám hiệu.

Cố Hi biết trên người Vinh Kinh có sự kiện khó tin, mới có thể liên tưởng đến, nhưng cậu không nghĩ tới Tạ Lăng cuối cùng cũng có thể liên tưởng đến, cậu cảm thấy sự tồn tại của Tạ Lăng mới là phi thường thần kỳ.

Tạ Lăng có thể tiếp nhận tiểu đệ chỉ có một, bởi vì chỉ có cái này chân chính nhận hắn. Mọi người đều tương đối, chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà có thiện ý cả.

Có một số việc trong lòng biết rõ, chỉ là không cần phải nói ra. Hắn nhận cái nào, cái nào chính là tiểu đệ của hắn.

Tiểu đệ của hắn, là độc nhất vô nhị.

Sắc mặt Tạ Lăng càng ngày càng kém: “Có biện pháp gì không?”

Cố Hi lắc lắc đầu: “Anh ấy bị hạn chế, hiện tại không có cách nào, anh ấy nói chờ anh ấy.”

Tạ Lăng chém đinh chặt sắt: “Nó sẽ trở về, chúng ta ở đây, nó sẽ không nói lời tạm biệt mà đi.”

Cố Hi nhìn trong mắt Tạ Lăng không thể nghi ngờ, hoang mang lo sợ trong lòng có chút yên ổn, nghẹn ngào nói: “Ừm.”

Tiểu đệ của hắn, cho tới bây giờ đều biết rõ mình muốn cái gì, chỉ là bản thân tiểu đệ chính là… có thể không lưu luyến thế giới này không?

Tạ Lăng phát hiện Cố Hi trang điểm để che dấu sự tiều tụy của mình, đối với Cố Hi an ủi nhiều như vậy cũng là vô ích. Cố Hi quá rõ ràng mình đang trải qua cái gì, có chút đau lòng em dâu chờ đợi từng ngày một như vậy.

Tạ Lăng không biết nên an ủi người khác như thế nào, hắn cũng không phải là dạng người này.

Ngay cả hắn cũng vì phỏng đoán này mà sợ hãi, một mình Cố Hi chịu áp lực trong thời gian dài như vậy có thể tưởng tượng được.

Ánh mắt Tạ Lăng nhìn Cố Hi nhu hòa hơn rất nhiều, suy nghĩ nửa ngày, rút ra một tấm chi phiếu từ trên người.

Xoạt xoạt viết một con số, đặt lên bàn xoay, chuyển đến trước mặt Cố Hi.

“Cầm.”

“?”

Cố Hi cầm lên, trợn tròn mắt.

Tay run run, thiếu chút nữa làm rơi tời giấy, bởi vì số tiền quá mức khoa trương này.

Chi phiếu 5 triệu.

Một khi nghĩ lại thành thật.

Một ngày nọ, cậu nhận được chi phiếu năm triệu từ nhà bạn trai.

Cố Hi bật thốt lên: “Thật ra tôi rất có tiền, có thể nuôi anh ấy mà không cần bất kỳ phụ gia nào, tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy, cho nên không muốn rời đi…”

Cố Hi nói mọt hơi, đoạn này căn bản không cần phải suy nghĩ, cũng không biết có phải trước kia đã nghĩ tới rồi hay không.

Ở giữa thậm chí còn không có dấu chấm câu, đủ thấy Cố Hi căng thẳng.

Tạ Lăng nghe không hiểu ra sao: “Cậu đang nói cái gì?”

Có Hi như bị ấn nút tạm dừng, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nghe chỉ thị.

Tạ Lăng: “Tiền tiêu vặt, mua đồ ăn cho mình…cố gắng nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, tiền không kiếm cũng được.”

Thì ra là nói cái này, hơ.

Cố Hi quét sạch phế liệu trong đầu, muốn lui về: “Tạ tổng, thu nhập của tôi đủ để nuôi sống bản thân, cái gì ăn cũng không cần 5 triệu nhiều như vậy, cái này ngài vẫn là…”



“Gọi tôi là đại ca, anh trai cho tiền tiêu vặt là chuyện đương nhiên, trả lại chính là không nhận rồi.” Tạ Lăng bình tĩnh nói, phương thức nói chuyện vĩnh viễn thẳng thắn như vậy.

“Đại, đại ca?” Danh xưng này là mình có thể gọi sao, có thích hợp không?

“Ừm.” Tạ Lăng đáp ‌.

Tâm tình vốn sa sút của Cố Hi, trong nháy mắt xông lên mây, choáng váng.

“Em…em ra ngoài trước.” Cố Hi đột nhiên đứng lên, giả vờ trấn định rời khỏi phòng.

Cố Hi vội vàng chạy ra ngoài cửa, che mặt không tiếng động thét chói tai, cậu có tính là được người nhà chồng tán thành hay không?

Tạ Lăng xuất hiện tựa như một viên tâm hoàn hiệu quả nhanh, cậu cục biết vì sao Vinh Kinh tôn kính đại ca như vậy, nam nhân này cùng Vinh Kinh giống nhau, chỉ cần tồn tại, tựa như một cây định hải thần châm.

Cố Hi ở ngoài cửa hưng phấn giậm chân, trên đường đi tới một vị bồi bàn.

Vô cùng khiếp sợ nhìn Cố Hi hoàn toàn đảo lộn tưởng tượng của hắn, hoa mắt đi, làm sao có thể là Cố Hi.

Tạ Lăng lo lắng cũng không ít, nhưng hắn từ nhỏ đã luyện được một thân năng lực thái sơn băng hà trước cũng không đổi sắc.

Hơn nữa Cố Hi có thể tiếp tục chống đỡ, hắn nói cái gì cũng không thể bị em dâu xem thường, nhất định phải trấn định hơn mới đúng.

Ngày hôm nay Cố Hi còn có công việc, chỉ là bởi vì Tạ Lăng tạm thời triệu kiến, cho nên lúc đến hiện trường sự kiện đã muộn.

Mà cậu không biết chính là, mỗi ngày cậu mãnh liệt tưởng niệm một cái linh hồn không ổn định nào đó.

Theo Tạ Lăng nhận ra, Cố Hi rốt cục không còn một mình chiến đấu, nỗi nhớ nhung của bọn họ đang chậm rãi làm cho linh hồn đang ngủ say tỉnh lại, ý nghĩ muốn trở về càng ngày càng sâu sắc.

Tối nay Cố Hi đến trung tâm Mã Nhã, rất trùng hợp, chính là nơi lần đầu gặp Vinh Kinh.

Nhìn cảnh sinh tình, Cố Hi chỉ có thể mạnh mẽ nén tất cả nỗi nhớ, hôm nay cậu vẫn đứng trên sân khấu của cửa hàng trang sức, vừa phối hợp nói chuyện với MC

Bỗng nhiên ánh mắt của cậu nhìn về phía một góc nào đó trong hội trường dòng người bắt đầu di chuyển, nơi đó có một bóng lưng quen thuộc.

Cố Hi không làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ là vững vàng nhìn chằm chằm phương hướng người nọ rời đi, trong nháy mắt muốn chạy xuống sân khấu bị MC phát hiện không đúng kéo cổ tay.

“Cố Hi. Còn chưa tới phần trình diễn, sao em không chở được nữa vậy?” MC cười nói.

Hiện trường vang lên tiếng cười, lúc này Cố Hi mới phản ứng lại còn đang đứng trên sân khấu, nhưng tâm đã sớm bay.

Cậu, giống như đã nhìn thấy Vinh Kinh.

Thân ảnh vừa rồi, thật giống.

Cố Hi ở trên sân khấu đến lúc kết thúc, mới kích động chạy ra ngoài.

Cậu tìm một vòng, vố số người lướt qua, lại thủy chung không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Là ảo giác đi.

Nói không chừng lại là thủ đoạn của hàng nhái kia.

Hàng nhái kia cũng không bỏ cuộc, từng đuổi theo tới nơi cậu làm việc tỏ tình một lần nữa.

Có fan nhìn thấy bọn họ tranh cãi ở hậu trường, cũng không phải là không có lửa mà lại có khói, thật sự có chuyện.

Ngày đó hàng giả sau khi bị nhiều lần cự tuyệt, rốt cục không khống chế được phân biệt đối xử của Cố Hi.

Gầm lên giận dữ với Cố Hi: “Hắn có thể làm được, tôi cũng có thể làm được, giống nhau như đúc. Quan trọng là hắn không yêu cậu, chỉ là thấy cậu đáng thương mà thôi.”

Nếu như là Cố Hi trước kia, có thể sẽ bị những lời này đả kích, bởi vì lời nói của hàng giả, trong lòng cậu rõ ràng

Nhưng bây giờ, Cố Hi muốn trở nên tốt hơn, cậu vẫn luôn vì người trong lòng mà không ngừng thay đổi chính mình.

“Cậu thật đáng buồn, phải tìm người bên cạnh anh ấy mới có thể đạt được cảm giác tán đồng.” Cố Hi lãnh đạm trả lời, gằn từng chữ một, “Anh ấy sẽ không đi đâu hết, bởi vị anh ấy ở chỗ này của tôi.”

Cố Hi chỉ trái tim mình, cho dù vĩnh cũng không yêu, tôi cũng có thể chờ đợi mãi.

Hàng giả nhìn cậu, lần đầu tiên phát hiện ra rằng một omega nổi tiếng nhu nhược lại có tâm lý mạnh mẽ như vậy.

Hàng giả nhận thấy ự thất bại liên tiếp của mình, cuối cùng giống như hòa thành một khối: “Cậu không chờ đợi được hắn, đây là đặt cược của hắn và thần, mà hắn nhất định phải thất bại. Linh hồn của hắn đang tiêu tan, rất nhanh thôi cơ thể này hoàn toàn thuộc về tôi.”

“Thần, là ai?”

“Chí cao vô thượng.”

“Cố Hi, anh ta không thuộc về nơi này, cho nên anh ta phải biến mất. Chọn tôi là chính xác nhất, mới không chống lại thần.”

“Tôi không tin thần, tôi chỉ tin anh ấy.”

Anh ấy nói anh ấy sẽ trở về, vậy thì chắc chắn sẽ về.

Cố Hi tìm kiếm vài vòng, không thu hoạch được gì.

Cậu mờ mịt đứng ở trong đám người qua lại, ấn khóe mắt khô khốc.

Nghĩ ngợi xong, dựa theo manh mối Vinh Kinh lưu lại trên lịch, nếu như thuận lợi, sẽ trở về vài tháng sau.

Cố Hi nắm sợi dây chuyền trên cổ, một lần nữa lấy lại tinh thần, mua cho mình một ly nước đá, uống hết một hơi.

Cố gắng tản đi uất ức tức giận, mới đi tới toilet lần đầu tiên gặp mặt, nghĩ đến khi đó lướt qua đụng vào Vinh Kinh, Cố Hi nhịn không được khóe môi tràn ra ý cười.

Nếu như lúc ấy bọn họ sau này sẽ phát sinh nhiều như vậy, nếu có thể thời gian quay ngược, cậu nhất định sẽ nhào tới trước tiên.

Cố Hi vừa mới cười rộ lên, liền phát hiện ở cửa Men A, một người đàn ông cao lớn đang ngồi xổm, người đàn ông nhìn chằm chằm mặt đất đến xuất thần.

Cố Hi giống như sợ người trước mắt là ảo giác, chỉ cần cậu dùng sức, sẽ chọc thủng ảo tưởng.

Nhẹ nhàng đi tới.

Đi vài bước, dừng lại tại chỗ.

Tình cảm quá gần gũi, quá mong đợi, nhưng sợ vạch trần sự thật.

“Anh…”

Vinh Kinh đang suy nghĩ lúc trước nơi rớt mũ có phải là nơi này hay không, nghe được giọng nói quen thuộc, vui mừng ngẩng đầu.

Vừa mới đứng lên, liền nhìn thấy Cố Hi hai tay che miệng, nước mắt cậu rơi xuống. 

Cố Hi nhịn ba tháng, tất cả kiên cường cùng như không có chuyện gì xảy ra, trong khoảnh khắc sụp đổ.

Lúc Vinh Kinh luống cuống tay chân, nhanh chóng nhào tới, nhảy một cái, hai chân treo trên thắt lưng Vinh Kinh.

Hãy để em gặp lại anh ở nơi đầu tiên.

Thật tốt