Sau khi Quách Anh thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành và nói rằng Lục Vân đã cứu mình.
Diệp Khuynh Thành quan tâm nói: “Anh Tử, cô không sao là tốt rồi, công thức không quan trọng... Tôi cho cô nghỉ phép nửa tháng để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Tạm thời tạm thời cô không cần nghĩ đến chuyện của công ty đâu”
Quách Anh nói: “Diệp chủ tịch, tôi không sao đâu. Khuynh Thế Dung Nhan sẽ được tung ra thị trường sớm thôi. Nếu như tôi...”
“Đây là mệnh lệnh"
Quách Anh còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã ngắt lời cô ấy.
Sau khi Lục Vân trở lại, Diệp Khuynh Thành hỏi hẳn: “Tiểu Lục Vân, có phải những người đó bät cóc Anh Tử vì công thức mặt nạ không? Em có hỏi được kẻ chủ mưu là ai không?”
Vừa rồi cô lo lắng cho Quách Anh quá nên quên mất không hỏi về chuyện bắt cóc. Vì thế, bây giờ khi nhìn thấy Lục Vân, Diệp Khuynh Thành không nhịn được tò mò hỏi. Cô cực kỳ muốn biết kẻ nào mất trí như vậy.
Lục Vân nói: “Chuyện này sẽ sớm có đáp án thôi. Chị Khuynh Thành, Khuynh Thế Dung Nhan của chúng ta có lẽ phải tạm dừng một thời gian.”
“Tại sao?” Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì chắc chẵn sẽ có những người không chờ được mà có hành động.”
Lục Vân cũng không giải thích nhiều. Ngày hôm sau, hẳn chủ động liên hệ với Triệu Lôi, hỏi anh ta khi nào rảnh. Sau khi trò chuyện một hồi, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt.
Đến ngày gặp mặt, Triệu Lôi nhìn thấy Lục Vân đạp xe qua cửa kính của khách sạn. Tâm trạng của anh ta khá phức. tạp.
Thực ra, ngày đó anh ta nói mời Lục Vân ăn tối chỉ là phép lịch sự giữa những người bạn cũ với nhau giống như những người bạn có quan hệ không xấu nhưng cũng không thân lắm thì nói lúc nào rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm. Đây là kiểu nói chuyện khách sáo. Nếu như hai người thật sự thân thiết với nhau thì còn cần hẹn ngày hay sao, hôm đó chắc chăn bọn họ sẽ không say không về.
Thế nhưng điều khiến Triệu Lôi ngạc nhiên là Lục Vân thực sự coi trọng lời nói khách sáo này, thậm chí hắn còn chủ động liên lạc với anh ta. Điều này có thể cho thấy cuộc sống của Lục Vân thực sự rất khốn khổ, tính toán từng bữa cơm rất rõ ràng.
Ngay khi Triệu Lôi nghe vậy, anh ta đã biết ý định hẹn gặp mặt ngày hôm nay của Lục Vân.
Thì ra là muốn nhờ anh ta tìm việc làm hộ.
Triệu Lôi gật đầu nói: “Đó là sản nghiệp của Hùng gia. Người phụ trách hiện tại của tập đoàn Hàn Mỹ là anh vợ của tôi, Hùng Nhật Huy”
“Hùng Nhật Huy.”