Đám người chung quanh: “…”
Mỹ nữ giày trắng thật sự bị một chiếc xe đạp bắt cóc?
Siêu xe trong dự đoán không xuất hiện, nhưng không biết vì sao tâm tình của bọn họ thoải mái lên rất nhiều.
….
Sau khi tăng tốc, Vương Băng Ngưng phát hiện tuy rằng Lục Vân chạy nhanh, nhưng cũng rất ổn, chỉ cần ôm chặt thì cơ bản sẽ không có cảm giác xóc nảy, nhịn không được khen ngợi: “Tiểu Lục Vân tiểu Lục Vân, kỹ thuật lái xe của em tốt quá, chạy nhanh như vậy, hơn nữa chỉ lái bằng một tay mà không lắc lư chút nào."
Cho nên chị muốn lắc lư à?
Đương nhiên Lục Vân sẽ không làm chị tư thất vọng, hắn quyết đoán nhắm ngay một hòn đá nhỏ mà vọt qua, thân xe lập tức run rẩy, dọa Vương Băng Ngưng liên tục thét chói tai, đôi tay cô đã ôm chặt eo nên đành dùng đầu đụng vào lưng Lục Vân một cái để phản kích.
"Xem ra em bảy nói không sai, em thật sự hư rồi, từ từ."
Vương Băng Ngưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, giọng đột nhiên cao lên mấy đề xi ben, hỏi: “Không phải em thật sự tính dùng chiếc xe đạp này chở chị đến Giang Thành đó chứ?"
"Đương nhiên, có vấn đề gì sao?"
"Không được không được, quá nguy hiểm!"
Cô cho rằng Lục Vân chỉ muốn cho mình trải nghiệm cảm giác một chút, lại không ngờ Lục Vân thật sự tính cưỡi xe đạp trở về, lộ trình giữa hai thành phố xa như vậy, thế chẳng phải Lục Vân sẽ mệt chết, huống chi một tay hắn đang còn xách một cái vali nhỏ.
Vương Băng Ngưng phát hiện em trai mình không phải hư, mà là… ngốc!
Lục Vân lại muốn nói hiện tại chỉ là món khai vị, đợi lát nữa sẽ để chị cảm nhận cảm giác một bước lên trời, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.
Vương Băng Ngưng kiên trì nói: “Không được không được, chị vừa ngồi máy bay nên hơi mệt, muốn tìm khách sạn gần đó để nghỉ ngơi, hôm nay không trở về Giang Thành!"
Sau khi đặt phòng, Vương Băng Ngưng gấp không chờ nổi mà lôi kéo Lục Vân lên lầu.
Lục Vân cho rằng cô quá mót tiểu, nhưng ai biết vừa vào phòng thì hai mắt Vương Băng Ngưng lập tức tỏa sáng, nói muốn kiểm tra cái bớt của hắn, đâu còn chút mỏi mệt nào.
Quả nhiên vẫn bị chị cả nói trúng rồi, Lục Vân câm nín mà nói: “Chị tư, không phải mấy chị đã nghiệm chứng thân phận của em rồi sao, vì sao chị còn…"
"Khì khì, mắt thấy mới là thật!" Vương Băng Ngưng tinh quái chớp chớp mắt mà nói.