Một nụ hôn bất ngờ.
Khiến Lục Vân sững sờ.
Liễu Yên Nhi cũng chết lặng.
Sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp hình lại, kịp thời cất giữ làm bằng chứng.
Để chị cả khỏi cần lúc nào nhìn chăm chăm rồi lại càu
nhàu mình nữa, rốt cuộc cũng có người chia sẻ đau khổ với mình rồi, ha ha...
'Vương Băng Ngưng buông Lục Vân ra, sau đó đắc ý nhìn Tê Minh, nói: "Bây giờ anh tin rồi chứ!"
"Băng Ngưng, em không cần như thế chứ!" Tê Minh lắc đầu.
Đương nhiên anh ta có thể nhìn ra Vương Băng Ngưng đang cố tình khiêu khích mình, tên điên tự xưng là Vân Thiên Thần Quân bên cạnh cô, chỉ đơn giản là một công cụ.
Dù vậy, khi Tê Minh nhìn thấy hai người hôn nhau, trong mắt anh ta vẫn hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nhưng giờ nó đã lắng xuống.
"Anh biết rõ em vẫn vì chuyện kia mà trách anh. Nhưng mà thật sự Chu Tuyết Oánh và anh chỉ là hiểu lầm."
Người đã cướp đi Tê Minh là Chu Tuyết Oánh, bạn thân của Vương Băng Ngưng.
Tiếp tục nghe Tê Minh nói: "Lúc đó anh theo đuổi em, nhưng không được em đáp lại, là Chu Tuyết Oánh nói với anh, em không hề hứng thú với anh, cho nên anh mới lựa chọn từ bỏ. Đến sau này anh và Chu Tuyết Oánh chia tay, mới biết được sự thật."
"Hiểu lầm,...."
Trong lòng Vương Băng Ngưng đau xót không thôi, ngay sau đó vừa cười vừa nói: "Cũng chỉ vì hiểu lầm như vậy mà anh liền quay lại quen với bạn thân của tôi, chuyện như vậy mà anh cũng cảm thấy bình thường sao?"
"Khi đó anh nghĩ em thật sự không có hứng thú với anh, kiên trì cũng là phí công, hơn nữa ngày nào Chu Tuyết Oánh cũng tới an ủi anh... Nhưng mà hiện tại anh đã tỉnh ngộ rồi, bỏ lỡ em mới là điều mà cuộc đời anh tiếc nuối lớn nhất, cho nên hôm nay anh tìm em, chính là muốn đền bù phần tiếc nuối này, Băng Ngưng, cầu xin em hãy cho anh một cơ hội."
'Tê Minh mong chờ nhìn Vương Băng Ngưng. 'Vương Băng Ngưng rơi vào im lặng.
Hóa ra mọi chuyện khi đó xảy ra đều do Chu Tuyết Oánh gây ra.
Vương Băng Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tê Minh không cam lòng nói ra: "Băng Ngưng, thật ra chúng ta có thể làm lại từ đầu...
"Anh không cần nói nữa, nói thêm nữa sẽ làm thanh xuân của tôi ngày càng tồi tệ hơn thôi. Ấn tượng của tôi về anh cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi."
Vương Băng Ngưng không đợi Tê Minh nói xong, cô đứng dậy, kéo Lục Vân rời đi.