Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 394




Nghỉ vấn của bọn họ còn chưa được giải đáp, Khương Chính Hồng đã cung kính nói với Lục Vân: "Xin mời Lục tiền bối, hiện tại nhất định cha tôi rất nóng lòng muốn gặp người."

Lục Vân gật đầu, đi theo Khương Chính Hồng đi vào sân sau, để lại đám hậu bối Khương gia ngây người đứng đó.

Khương Thừa Nghĩa, con thứ hai của Khương gia, nói: "Anh cả, ông nội và cha đều phấn khích như vậy, anh nghĩ thử xem có phải tu vị của ông nội đã đột phá không?"

Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người trong Khương gia đều run lên. 

Dựa vào tình huống trước mắt mà nói, chỉ có khả năng này mới có thể khiến lão gia và lão tổ kích động như vậy, không còn khả năng nào khiến hai người họ đồng thời phát điên nữa đâu đúng không?

Khương Dung cũng nói: "Em cảm thấy anh hai nói rất có lý, vừa rồi em ở trong đại điện nghe cha nói, lần này nhất định sẽ cho đám người kia hối hận. Rõ ràng là cha rất có lòng tin đối với cuộc thi lần

"Hítzz——"

Nghe đến đây, mọi người đều hít sâu một hơi, nếu là như vậy, thì ông trời đã phù hộ cho Khương gia họ rồi, để cho lão tổ đột phá trước hai ngày trước khi luận võ diễn ra.

Lúc này ở sân sau.

Khương Thiên Viễn lao ra khỏi gian phòng với vẻ mặt đầy phấn khích.

Quả thực, như Khương Chính Hồng đã nói, ông rất nóng lòng muốn gặp Lục Vân, nóng lòng muốn nói lời cảm tạ với hắn, bởi vì nếu không có Lục Vân trợ giúp, ông không có khả năng đột phá đến Hóa Cảnh đỉnh phong trong thời khắc mấu chốt này. 

"Tiền bối, xin hãy nhận một cái cúi đầu từ tôi!"

Khoảnh khắc Khương Thiên Viễn nhìn thấy Lục Vân, ông lập tức chạy đến và cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn.

Lục Vân lắc đầu, nói: "Không cần phải làm như vậy, đây đều là thành quả mà chính bản thân ông nỗ lực mà có, nếu những năm qua ông đã không khắc khổ tu luyện, thì giờ đây cũng không thể nào đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong được."

Đây cũng là điều ngoài mong đợi của Lục Vân, điều mà hắn không bao giờ ngờ tới trước khi đến đây là Khương Thiên Viễn đã bị mắc kẹt trước cảnh giới này nhiều năm như vậy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Khương Thiên Viễn cung kính nói: "Tiền bối đừng nói như vậy, nếu không phải có người chỉ điểm, tôi cũng không biết mình sẽ kẹt lại ở cảnh giới này bao lâu nữa."

Lục Vân cười nói: "Vậy bây giờ còn cần tôi giúp ông luận võ với Hầu Dũng nữa không?” 

"Không cần làm phiền tiền bối nữa, giờ đây tôi chỉ muốn đánh tên Hầu Dũng kia một trận thật đã tay, năm đó tôi đem Hầu gia đuổi khỏi Kim Lăng như thế nào, thì lần này tôi cũng sẽ đuổi bọn họ đi như thế một lần nữa, hơn nữa lần này, tôi sẽ không cho Hầu gia có bất kì cơ hội nào quay trở lại nữa!"


Sau khi Khương Thiên Viễn đột phá đến Hóa Cảnh đỉnh phong, ông ấy cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn trước, trông còn trẻ hơn Khương Chính Hồng vài phần.

Đồng thời, sự tự tin của ông cũng tăng lên rất nhiều.

Loại ân oán giữa các gia tộc võ giả như thế này nhất định phải có sự can thiệp của người đến từ Vũ Minh, nếu không, lỡ như bọn họ nóng nảy, trực tiếp diệt trừ gia tộc của đối thủ sẽ để lại đại họa.

Cả hai bên đều đã đặt cược, người thua cuộc sẽ rút khỏi Kim Lăng và 90% tài sản của người thua cuộc sẽ được trao lại cho người chiến thẳng.

Nhiều năm trước, Khương Thiên Viễn đã giao thủ với lão tổ của Hầu gia Hầu Vân Sơn, khi đó Khương Thiên Viễn đã chiến thăng, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn buông một tay, chỉ lấy đi một nửa tài sản của Hầu gia. 

Không ngờ trải qua bao nhiêu năm như vậy, Hầu gia lại trở lại Kim Lăng một lần nữa để khiêu khích Khương gia.

Mặc dù Khương gia là một gia tộc võ giả, nhưng bây giơd rất nhiều tiểu hậu bối đều chỉ là người bình thường, nếu như có một ngày Hầu gia tới giết mấy tiểu bối quan trọng của Khương gia, e rằng ngay cả Vũ Minh cũng không có khả năng điều tra ra.


"Không, lão đầu này rất hiểu chuyện, khom lưng cúi đầu mà bưng trà rót nước đủ cả, có thể nói là rất chăm chỉ." Sau khi dọa Khương Chính Hồng một cái, lông mày của Lục Vân nhanh chóng giấn ra, cười nói.

"Vậy thì tốt rồi” Khương Thiên Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Nếu như để cho tôi biết tên này coi thường người, tôi nhất định sẽ đánh hắn thành đầu heo!"