Nói xong liền nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng đâu.
Lục Vân cảm thán nói: "Bà lão thân thể thật tốt, bị thương
còn có thể chạy nhanh như vậy”
Nhìn lão thái thái trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu, đám người tóc vàng hai mặt nhìn nhau.
Cái này không giống với kịch bản đã viết đâu!
“Hoàng Mao ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn muốn tiếp tục lừa tiền không?”
"Hoàng Mao ca, em có một chủ ý, không bằng chúng ta lần này chơi một vố lớn, anh xem cô gái kia, thật xinh đẹp, không bằng..."
Người này còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác thân thể treo lơ lửng, ngay sau đó tựa như một cây lao hình người, lao thẳng xuống sông Chương Giang.
Má ơi
Đám người tóc vàng mắt chữ a mồm chữ o nhìn theo tên đang ngụp lặn dưới sông.
Nơi này cách sông Chương Giang ít nhất cũng mười mét, cứ như vậy nhẹ nhàng ném một người xuống sông?
Tiểu tử này là quái vật con mẹ nó đúng không? Tóc vàng kinh hãi.
Lục Vân liếc mắt nhìn bọn họ nói: "Mọi người tự mình nhảy, hay là muốn tôi động thủ?"
“Anh, chúng em tự nhảy, không cần làm phiền anh.”
Đám người tóc vàng cười khổ, chạy đến bên cạnh Chương Giang, rầm một tiếng nhảy xuống sông.
Lâm Thanh Đàn kinh ngạc há to đôi môi đỏ mọng nói: "Tiểu Lục Vân, sao sức của em lại mạnh như vậy?”
Lục Vân đắc ý nói: "Luyện một chút là được ấy mà”
Ngày hôm sau. Lâm Thanh Đàn lên tỉnh lấy thuốc. Lục Vân thì ở lại Hạnh Lâm Đường làm trợ thủ bốc thuốc.
Hôm nay bệnh nhân quả nhiên chật ních, xếp một hàng dài, từ bàn khám xếp hàng ra ngoài cửa lớn.
Bởi vì bác sĩ ngồi khám hôm nay là Lý Tuyền, đệ tử thân truyền của quốc y đại sư Dư Hồng Văn.
Chỉ cần cái danh hiệu này, cũng đủ để hấp dẫn vô số người bệnh đến đây.
Trong tất cả phương thuốc của hản, đều tăng thêm rất nhiều dược liệu an thần.
Loại dược liệu này nói thật, trong một đơn thuốc Đông y chỉ cần hai vị là đủ rồi, nhiều hơn cũng vô dụng, nhưng trong phương thuốc Lý Tuyền, lại lên tới năm sáu vị.
Đây rõ ràng là hành vi kiếm tiền.
Nhưng mà người bệnh cũng không nói gì, Lục Vân cũng lười quản nhiều, đều là chuyện ngươi tình ta nguyện.