Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người phụ nữ kia cũng ôm bé gái chuẩn bị rời đi, Lục Vân lập tức đuổi theo nói: "Cô à, bệnh của con gái bà không thể kéo dài thêm nữa..."

“Cậu câm miệng!”

Lục Vân vốn là có ý tốt, nhưng ai ngờ, người phụ nữ lại quay đầu hướng hắn rống to nói: "Nếu không phải bởi vì cậu, bệnh của con gái tôi sớm đã bớt rồi, tôi cầu xin cậu đừng gây tai họa cho hai mẹ con chúng tôi, đi gây tai họa cho người khác đi."

Lục Vân giật mình một chút.

Ngay sau đó.

Vẻ mặt cũng lạnh lùng.

“Tôi chỉ nói một lần, món canh Bạch Hổ kia, con gái cô ăn vào chắc chắn sẽ chết, còn tin hay không thì tùy cô.”

Lục Vân làm sao không cảm thấy tiếc hận, chỉ là đôi khi, không phải tất cả thiện ý đều có thể nhận được hồi báo.

Trước kia lão đạo sĩ sư phụ thường tự nói với mình, y thuật có thể nhân từ, nhưng đừng đi cầu xin người khác.

Khi đó Lục Vân không thể hiểu được, hiện tại, anh đã hiểu.

Mình còn là Vân Thiên Thần Quân danh chấn thiên hạ, đạo lý đơn giản như vậy, đến bây giờ mới hiểu.

Lục Vân than nhẹ một tiếng, xoay người về tới Hạnh Lâm Đường.

Về phần số phận cô bé như thế nào, mặc cho số phận đi!

Mà người phụ nữ sau khi mắng một câu "Bệnh thần kinh", liền ôm con gái cô ta rời đi.

Chỉ là...

Còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên, bé gái trong lòng dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt nói một câu: "Mẹ, lạnh..."

Ngay sau đó.

Bái

Một cỗ hàn ý khủng bố ập đến, khí nóng trên người cô bé hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hơi lạnh bốc lên.

Đây là bởi vì dương khí bên ngoài cơ thể cô bé đã hoàn toàn biến mất, vì vậy hàn khí ngưng tụ trong cơ thể hết thảy

bộc phát ra.

Người phụ nữ cảm giác trong lòng mình, giống như đang ôm một khối hàn băng, trong nháy mắt liên luống cuống.


Hàn khí.

Là hàn chứng.

Vị bác sĩ trẻ vừa rồi chẩn đoán đúng.

Người phụ nữ vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, còn chưa vào cửa lớn Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu khóc la: "Bác sĩ, bác sĩ tôi sai rồi, con gái tôi là tỏa ra hàn chứng rồi, là

Hàn Chứng... Tôi không nên không nghe lời anh, xin anh cứu con gái tôi.

Nhưng Lục Vân lúc này, lại không giống như lúc nãy, không vội vàng chạy lại trị liệu cho cô bé, mà lạnh nhạt nói một câu: "Tâm không tin, bất trị.”

Rầm!

Nước mắt người phụ nữ trong nháy mắt chảy không ngừng, biết Lục Vân đang trách cô, vì thế quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu với Lục Vân.

"Bác sĩ, bác sĩ... tôi biết sai rồi, là tôi vô tri, là tôi tin nhầm người, xin cậu nể tình Niếp Niếp nhà tôi nhỏ như vậy, tha thứ cho tôi lần này đi... Niếp Niếp nó vô tội mài"

Người phụ nữ vẫn dập đầu, khóc thương tâm muốn chết.

Lục Vân nhíu mày, trầm ngâm một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Quên đi, nể mặt con gái cô, vào đi!"

Quả thật đúng như lời người phụ nữ nói, cô bé là vô tội, sai lầm của cô, không nên do cô bé gánh vác.

chapter content