Cao Phong cảm thấy sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Dù là mơ hắn ta cũng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ vô ý giao chiến với Thiên Sáp Vương như vậy.
Chẳng những là đánh nhau mà còn dám cười nhạo. Thiên Sáp Vương.
Cao Phong thực sự muốn xé toạc miệng mình ra. Rốt cục.
Chân khí này đã lưu lại trong cơ thể mình khi nào? Đầu óc Cao Phong nhanh chóng hoạt động.
Chỉ chốc lát sau.
Hắn ta đã nghĩ ra.
Chắc chắn là từ lúc rời đi kia, Thiên Sáp Vương có vỗ vào vai hắn ta một cái.
Khi vừa bị vỗ, Cao Phong không hề cảm thấy gì cả, thậm chí còn rất kiêu ngạo yêu cầu Lục Vân bỏ bàn tay bẩn thỉu của hắn ra.
Bây giờ nhớ tới, hắn ta lại sợ hãi không thôi.
Lực khống chế chân khí của Thiên Sáp Vương quá đáng sợ, có thể ẩn giấu không kẽ hở, thu phóng tùy ý.
Chẳng trách hắn có thể trở thành nhân vật tôn quý của Long Quốc.
Sau khi nghe Cao Phong nói xong, da đầu của Bạch Long Vương lập tức tê dại, nỗi sợ trong cơ thể ông ta bắt đầu bùng nổ, điên cuồng dâng cao như thủy triều.
Dường như mỗi một tế bào trong cơ thể của ông ta đều đang run lên!
"Lý Lộ đáng chết! Tiện nhân!! Tiện nhân này!!!"
Bạch Long Vương rống to về phía cửa, nội lực phun trào như núi lửa va vào cửa lớn, đập chúng thành nhiều mảnh, hiện ra hai bóng người run rẩy nấp ngoài cửa.
Nếu nói.
Người chống lưng cho Lục Vân là Lạc Tiên Tử thì Bạch Long Vương tối đa cũng chỉ cảnh cáo Lý Lộ đừng giết Lục. 'Vân nữa, ông ta không thể vì Đàm gia mà đắc tội với Vũ Minh.
Độc thiện kỳ thân. (* tức là tu thân, giữ mình, không màng thế sự, hay còn khác là chỉ lo cho mình mà không màng đến người khác)
Nhưng tình hình hiện tại là Lục Vân hoàn toàn không cần người chống lưng, bởi vì chính hắn đã là chỗ dựa lớn nhất.
Thiên Sáp Vương đã là sự tồn tại khủng bố hơn Vũ Minh không biết bao nhiêu lần!
Bạch Long Vương không độc thiện kỳ thân được nữa.
Ông ta sợ rồi!
Sợ Đàm gia và Lý Lộ chọc giận Thiên Sáp Vương xong sẽ khiến hắn giận lây sang cả ông ta.
Cho nên tâm trạng của Bạch Long Vương lúc này kinh hãi nhiều hơn là tức giận, chỉ hận không thể dùng một chưởng tát chết Lý Lộ.
Lý Lộ trực tiếp sợ đến tè ra quần.
Để lại một vệt ướt dài trên mặt đất.
Đàm Trí Minh cũng sợ hãi.