Sâu trong nội tâm con người, ít nhiều đều ẩn chứa yếu tố bạo lực, nhất là sau khi trở thành võ giả, bọn họ càng thêm khát cầu niềm kích thích, mà chuyện được chứng kiến các cuộc chiến sinh tử đã mang đến cho bọn họ một cảm giác kích thích khó mà hình dung được.
Nhưng ai ngờ được trận chiến sinh tử này lại không hề toé ra chút máu nào cho nên mọi người mới cảm thấy tiếc nuối.
Có điều, trận đấu đã chấm dứt, họ có tiếc nuối đến cỡ nào cũng vậy thôi.
Bên ngoài Võ Đấu Quán.
Uông Đào không cam lòng hỏi: "Anh, vì sao anh không tiếp tục đánh nữa? Người họ Lục kia cùng lắm chỉ là một Hoành Luyện Tông sư mà thôi, anh cứ tiếp tục chiến đấu là được rồi, dù sao trên người anh vẫn có nhiều đan dược mà. ”
“Hoành Luyện Tông sư mà thôi?”
Uông Húc hừ lạnh một tiếng: "Nếu chỉ là Hoành Luyện Tông sư bình thường mà thôi, thì tại sao Lục Vân có thể đỡ được một kiếm mạnh nhất của anh, đến giờ em vẫn cảm thấy hắn chỉ là một Hoành Luyện Tông sư bình thường thôi sao?”
Huống hồ.
“Nếu như đối phó với một Hóa Cảnh sơ kỳ mà anh vẫn phải sử dụng đến sức mạnh của đan dược thì danh tiếng thiên tài này anh không khác gì một chuyện cười cả!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tuy rằng Uông Húc cũng khó chịu nhưng anh ta có kiêu ngạo của mình, nếu dựa vào uống thuốc mới có thể giết chết Lục Vân thì thắng cũng không thoải mái.
Hơn nữa câu nói kia của Lục Vân thật sự đã kích động được anh ta.
Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu!
Không phải bản thân Uông Húc cũng là người như vậy sao?
Cho nên cho dù không thể trở thành bạn bè với Lục Vân, nhưng Uông Húc nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nào quên được cái tên này đâu.
Uông Đào oán hận nói: "Thật sự là khó chịu quá mà, nhất là khi nhớ lại cái vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi của Diệp Vô Địch, em chỉ hận không thể đè anh ta ra lột da rút gân tại đói ”
Lúc trận đánh chấm dứt, Diệp Vô Địch dùng một vẻ. mặt bỡn cợt đến nói với hắn "Tôi đã sớm nói là anh rể tôi không chết được đâu, không chỉ không chết được, mà trong trận đấu vừa rồi anh rể tôi vẫn chưa phát huy được 1% thực lực nữa đấy.”
Chuyện này khiến Uông Đào tức giận cực kỳ, thế là sau đó hai người bọn họ lại lao vào cãi nhau kịch liệt như pháo nổ.
Vốn dĩ người bên cạnh định để yên cho hắn ta phát tiết bất mãn một chút, không hề quan tâm.
Nhưng nghe Uông Đào nói đến đây thì gương mặt Uông Húc đột nhiên lạnh lão, quát lên một tiếng: "Chuyện này dừng lại ở đây, nếu em còn dám gây sự nữa anh sẽ đánh gãy cái chân chó của em đấy! ”
Uông Đào co rụt cổ lại.
Đúng như người ta nói anh trai như cha. Trong suy nghĩ của Uông Đào, người anh trai uy nghiêm này còn đáng sợ hơn cha rất nhiều.
Trong khi đó.
Một lối ra khác của Võ Đấu Quán, vô số người dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo Lục Vân.
Hôm nay người thanh niên này đã triệt để làm thay đổi nhận thức của bọn họ về Hoành Luyện Tông sư, thì ra một cái mai rùa cũng có thể tu luyện đến mức cứng rắn cỡ bức tường thành như thế này.
"Cậu Lục..."
Ngay khi Lục Vân đang tận tình hưởng thụ ánh mắt
của người xung quanh thì Đinh Văn Hoành bỗng nhiên đi về phía hắn.