Mà là.
Bị bế lên như vậy cô vẫn ngượng chứ, cho nên cô mới vùi đầu vào ngực Lục Vân.
Thấy cô đã chịu ngồi yên.
Lục Vân lập tức đắc ý, cứ vậy bế cô đến tận nhà họ Long.
Long Thuyên thấy hắn không hề hấn gì thì nhướng mày, bước nhanh lên phía trước thân mật chào hỏi: "Lục. tiên sinh, Không có việc gì thì thật sự là quá tốt, đúng rồi, thân phận của hung thủ đó, ngài đã tra ra chưa?”
Ông ta sợ hung thủ lúc trước lại đến nữa.
Dù sao đối phương cũng là Nhất Phương Tôn Giả, nhà họ Long thật sự không có khả năng nhúng tay vào.
Lục Vân nói: “Chuyện này không cần ông lo lắng, viện trưởng Doãn đã giải quyết xong tất cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Long Thuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ trong lòng Lục Vân, hỏi: "Lục tiên sinh, đây là ai vậy?"
Lạc Ly vùi mặt vào ngực Lục Vân, lắc đầu thật mạnh.
Lục Vân cười tủm tỉm, cố ý kéo dài giọng điệu nói: "Người này sao, là người nổi tiếng... Hít ~"
Lục Vân đột nhiên cảm thấy trên ngực nhói lên, đau đến mức hít mạnh một hơi, thầm mắng chị bảy đúng là cọp cái mà, ra tay thật tàn nhẫn!
"Ahem, cái này... người này là cô vợ nhỏ tôi mới nhặt được trên đường."
Lục Vân nào dám nán lại lâu nữa, hắn ôm lấy Lạc Ly vội vàng chạy tới sân sau nhà họ Long.
Khoảng thời gian này Lục Vân sống ở nhà họ Long.
Long Thuyên còn đặc biệt sắp xếp một gian nhà yên tĩnh cho hắn.
Vừa vọt về tới phòng.
Lục Vân lập tức hét lên nói: "Dừng tay! Không đúng, dừng miệng đi con cọp cái này*!!"
"Không..."
Lạc Ly gầm gừ đáp, hôm nay cô nhất định phải cho †ên vô lại này một bài học, để hắn không làm mình xấu hổ nữa.
"Không dừng miệng, cái này là do em tự chuốc lấy!"
Lục Vân bất chấp luôn, không để ý cô có dừng hay không nữa mà trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại thơm †ho của Lạc Ly rồi ngã người lên giường, đồng thời giơ bàn tay to ra đặt lên ngực cô.
Dùng sức bóp một cái thật mạnh.
Ăn miếng trả miếng này!
"A—"
Lạc Ly hét lên một tiếng, lúc này mới chịu nhả ra, kế Tiếp co chiếc chân thon thả lên đá mạnh về phía bụng Lục Vân.
Lục Vân rất tức giận, bước lên phía trước nắm lấy tay Lạc Ly đè cô xuống giường, thấy cô lại sắp giơ chân lên đá mình thì Lục Vân trực tiếp dùng chân mình đè ngược lại.
Sức mạnh của Vân Thiên Thần Quân, chỉ một võ giả Hóa Cảnh Tông Sư làm sao có thể so được.
Chẳng mấy chốc, Lạc Ly đã chế ngự. Không thể động đậy. Trong mắt của cô lóe lên một tia hoảng sợ, cô chật vật giấy dụa mấy cái, thấy không có hiệu quả thì cô ngượng ngùng quay đầu đi, khẽ nói: "Em... nhẹ thôi đó."