Mộ Tư Thần trong lúc lái xe đưa Lục Kiều Kiều xuống núi, anh nhận được một cuộc gọi, mà sau khi nói chuyện xong, vẻ mặt đâm ra càng nghiêm trọng hơn. Thấy vậy, Lục Kiều Kiều đoán ra chắc công ty anh hẳn đã gặp chuyện gì, giọng nói của người ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.
" Anh để tôi xuống trung tâm mua sắm đằng kia đi, dù sao anh cũng đang có việc bận mà không phải sao? "
" Dù bận nhưng cũng không thể để em một mình, anh đưa em về biệt thự rồi đi cũng được, ở đó có vệ sĩ bảo vệ cho em nên anh mới yên tâm được! "
" Anh thả tôi xuống chỗ kia cũng được, tôi cũng có mấy thứ muốn mua! "
Mộ Tư Thần do dự, anh dường như không có ý định dừng xe lại, biết được suy nghĩ của anh, lục Kiều Kiều cười : " Tôi biết anh lo lắng cho sự an nguy của tôi, nhưng ban ngày ban mặt lại giữa chốn đông người, anh còn sợ tôi bị người ta bắt cóc sao? "
Mộ Tư Thần suy nghĩ một hồi lâu, rồi cùng đồng ý thỏa hiệp. Anh đưa Lục Kiều Kiều tới trước trung tâm mua sắm, đến khi thấy bóng dáng cô vào hẳn bên trong rồi mới yên tâm rời đi.
Nhưng mà Lục Kiều Kiều lại giống như tiên tri mà đoán trúng phóc tương lai của mình, cô vậy mà bị bắt cóc thật, đây đã là lần thứ hai trong năm rồi.
Ít phút trước.
Lục Kiều Kiều vẫn còn rất ung dung mà từng bước uyển chuyển dọc qua các cửa hàng. Mọi thứ đều thu hút cô, đặc biệt mà những mẫu thiết kế mới trong bộ sưu tập của cô được trưng bày chính thức ở rất nhiều chi nhánh. Lục Kiều Kiều cảm thấy tự hào về bản thân mình. Cảm giác phiêu diêu, sung sướng mà bay bổng lên tận trời mây là thế.
Nhưng nào ngờ ở ngay giữa trung tâm, dòng người nối đuôi đi lại tấp nập, khả năng xảy ra bắt cóc rất thấp, ít nhất là đối với những người như Lục Kiều Kiều, thế mà cô lại nằm trong số phần trăm rất thấp kia. Cũng là đột ngột bị chuốc thuốc bằng chiếc khăn, Lục Kiều Kiều cứ thế ngất lịm đi trong vòng tay của mấy người đàn ông cao lớn, sau đó bị cưỡng chế đưa đi.
Sau vài tiếng trôi qua, chiếc xe của mấy người đưa Lục Kiều Kiều đi đã dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Mấy người lạ mặt kia bế thốc Lục Kiều Kiều lên rồi vác như bao tải vào nhà, đưa lên lầu. Đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn được trải ga mà trắng tinh, điểm xuyến thêm vài cánh hoa hồng đỏ rực rỡ.
" Làm tốt lắm! Giờ thì đi đi. " một giọng nữ cao truyền tới, rồi tiếp đó một người phụ nữ với chiếc váy liền thân màu xanh nhạt tiến vào. Một người chẳng thể thân thuộc hơn ai khác ngoài Lục Mộng Kỳ, vừa bước vào, cô ta rất kênh kiệu mà ngồi xuống bên giường, cạnh nơi Lục Kiều Kiều vẫn đang an giấc do tác dụng của thuốc.
Lục Mộng Kỳ đoan trang vén nhẹ mái tóc Lục Kiều Kiều sang một bên, vừa trông thấy gương mặt của Lục Kiều Kiều, không hiểu sao sắc thái biểu lộ liền khác hẳn so với lúc nãy, bàn tay cô ta nắn chặt lại, các ngón tay đam vào da thịt đến rướm máu, như nhắc Lục Mộng Kỳ tỉnh táo lại.
Cô ta cầm lấy con dao trên bàn, ánh mắt trở nên ảm đạm : " Gương mặt này đúng là khiến người khác thấy chán ghét thật đấy, đáng ra tôi nên làm điều này từ lâu rồi mới phải! " Lục Mộng Kỳ nắm chặt cán dao, nhằm thảng khuôn mặt Lục Kiều Kiều mà đâm xuống.
Khi mũi dao vừa suýt sát chạm vào da thịt, một bàn tay thô ráp đã kịp ngăn lại, gân xanh tím nổi gắt gao, giọng người đàn ông khàn khàn, văng vẳng lên khó nghe : " Cô muốn làm gì? "
Lục Mộng Kỳ ngước lên, đầy cáu kỉnh : " Dương Nhất Hàn, anh mau buông ra, tôi phải phá hủy gương mặt này tôi phải đâm nát gương mặt này, có như vậy Mộ Tư Thần mới không thèm đếm xỉa tới cô ta nữa! "
Dương Nhất Hàn phát cáu, gằn ra từng chữ : " Cô quên chúng ta đã thỏa hiệp thế nào rồi sao? Giờ Lục Kiều Kiều đã vào trong tay tôi rồi, cô muốn làm càn? "
" Hừ, bọn đàn ông các anh, ai cũng đều muốn bảo vệ Lục Kiều Kiều, rốt cuộc cô ta có gì? Nếu không có gương mặt hồ ly tinh này, cô ta còn có thể giành lấy được sự yêu thích từ đàn ông sao? " vẻ mặt Lục Mộng Kỳ đáng sợ, không còn dáng vẻ công chúa điềm đạm đáng yêu như trước. Khi đã gỡ mặt nạ ra rồi, Lục Mộng Kỳ như biến thành một người hoàn toàn khác.
Dương Nhất Hàn như muốn điên đầu, hắn ta hất cánh tay Lục Mộng Kỳ ra, con dao theo đó cũng bị văng ra xa xuống nền nhà : " Tôi không cần biết cô có thù hằn gì với Lục Kiều Kiều, nhưng thỏa thuận là thỏa thuận, nếu cô vi phạm, đừng hi vọng tô tha cho cô! " Dương Nhất Hàn tỏ ra ác cảm với cô ta.
Lục Mộng Kỳ thấy biểu hiện của hắn, lập tức cười trong lòng. Hồi trước thì phản bội Lục Kiều Kiều, một mực đeo bám theo cô, giờ thì hay rồi, trông thấy Lục Kiều Kiều hoàn toàn lột xác thì vô cùng luyến tiếc, thẳng chân đá cô không chút thương tiếc, cũng bằng mọi cách bẩn thỉu để có được Lục Kiều Kiều. Đúng là mấy tên luôn lời ngon tiếng ngọt lại chính là mấy thằng không ra gì, đại diện chính là Dương Nhất Hàn kia. Lục Mộng Kỳ chính là không lời nào diễn tả sự hối hận tột cùng trong lòng mình lúc này, rốt cuộc là tại sao cô lại đồng ý theo cái tên khốn nạn, không có tiền đồ như vậy!
Nhìn qua Lục Kiều Kiều, Lục Mộng Kỳ đâm ra càng tức tối hơn. Chung quy ra tất cả đều do lỗi của Lục Kiều Kiều, nếu không phải cô đồng ý với hôn ước cùng Dương Nhất Hàn, Lục Mộng Kỳ cũng không bằng mọi cách cướp lấy, nếu không phải Lục Kiều Kiều trở nên xinh đẹp, người đàn ông của cô cũng không đến lượt Lục Kiều Kiều. Chung quy ngay từ lúc đầu, nguồn cơn mọi chuyện đều do Lục Kiều Kiều mà ra. Nếu không có Lục Kiều Kiều, cuộc đời Lục Mộng Kỳ vẫn sẽ là một đường thẳng trải dài hoa hồng để cô ta ước lên, nếu không có Lục Kiều Kiều, sẽ không có chướng ngại vật ngăn cản cô bước lên đỉnh cao cuộc đời.
" Tốt nhất là giữ cô ta ngoan ngoãn ở bên cạn, đừng để cô ta xuất hiện trước mắt tôi! "
" Không cần cô nhắc! "
Lục Mộng Kỳ hống hách rời đi.
" Không cần giả vờ nữa, anh biết em đã sớm tỉnh! " Dương Nhất Hàn ngồi xuống cuối giường.
Lục Kiều Kiều động mi, cô điềm tĩnh ngồi dậy : " Ban ngày ban mặt bắt người là có ý gì? Anh cùng Lục Mộng Kỳ đã thỏa thuận gì? "
" Sao lại gọi là bắt người? Anh đây là đang giải cứu em thoát khỏi tên Mộ Tư Thần tàn nhẫn kia, em nên cảm ơn anh mới phải. Còn thỏa thuận với Lục Mộng Kỳ, cô ta giúp anh đưa em trở về bên anh, anh giúp cô ta giữ em lại ở đây để cô ta có thể quyến rũ Mộ Tư Thần, mối làm ăn đôi bên cùng có lợi, em yên tâm, anh và cô ta không có mối quan hệ gì hết! "
" Anh và Lục Mộng Kỳ thế nào với nhau, tôi không quan tâm, hai vợ chồng tôi rất hạnh phúc, không cần người ngoài như mấy người chen chân vào. " giọng nói Lục Kiều Kiều đang thép : " Mau thả tôi đi, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra mà tha cho hai người! "
Dương Nhất Hàn cười lớn, thanh âm phát ra ghê rợn : " Hạnh phúc? Em chắc không? Anh biết em là bị Mộ Tư Thần ép buộc, em vẫn còn yêu anh mà! "
Dương Nhất Hàn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Lục Kiều Kiều. Trong lòng Lục Kiều chỉ toàn cảm thấy ghê tởm và bẩn thỉu, cô hất mạnh bàn tay của hắn ra : " Cút đi, thật ghê tởm! Nói cho anh biết, tôi chưa từng yêu anh, hiện tại không, tương lại lại càng không, ngừng tưởng bở mà thả tôi đi! "
" Không sao, anh biết em vẫn còn đang giận anh mà, tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng. " Dương Nhất Hàn tiến sát gần Lục Kiều Kiều : " Nói cho em biết, em đừng hòng thoát khỏi đây, căn biệt thự này nằm trên một hòn đảo cách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia, không có sóng, cũng không có ai biết, em đừng hòng trốn được, huống chi là cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài. Em sẽ mãi mãi ở đây, ở bên cạnh anh, đừng nghĩ tới việc thoát khỏi anh, Mộ Tư Thần kia có cường thế như nào, cũng làm sao định vị ra được vị trí của em lúc này! "
Thần trí Lục Kiều Kiều xuất hiện vài phân hoảng hốt, đã bị bắt cóc, rồi còn bị đưa tới nơi cách biệt với thế giới ngoài kia, cô quát lớn : " Tên biến thái chết tiệt, anh có vấn đề về thần kinh à? Mau thả tôi ra! "
Mặc cho Lục Kiều Kiều la hét, mắng chửi, Dương Nhất Hàn vẫn mỉm cười : " Quang cảnh ở đây rất đẹp, em cứ từ từ hưởng thụ! " nói rồi, hắn ta đứng dậy rời khỏi phòng, chốt cửa lại.
Biết được Dương Nhất Hàn khoá trái cửa, Lục Kiều Kiều cũng dần an tĩnh trở lại, cô cố gắng tự trấn an bản thân. Nếu hoảng sợ ngay lúc này cũng không làm được gì, như thế bọn họ càng ngư ông đắc lợi, không thể để mấy người xấu xa đó dễ dàng đạt được mục đích. Lục Kiều Kiều bình tĩnh trở lại, đến nước này thì phải tự thân vận động, không ai có thể giúp được mình nữa.