[BJYX] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 26




Nhạc mở đầu sôi động vang lên, chương trình thời trang chính thức bắt đầu. Trong ánh mắt như thiêu đốt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã thu hồi ánh mắt, tập trung xem buổi biểu diễn.

Nhiều phương tiện truyền thông đã được mời tham gia chương trình và món đồ trang sức chính của chương trình đã gây sự chú ý ngay khi xuất hiện.

Nhìn bộ trang sức kim cương ngọc bích lộng lẫy trên cổ người mẫu, Alvin không khỏi trầm trồ: “Ngọc Laut được ghép với ngọc bích, sau đó được trang trí bằng những viên kim cương sang trọng. Sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách dân tộc và nét cổ điển của Anh. Nhà thiết kế duy nhất có sự khéo léo này mà anh biết chỉ có thể là em. “

Tiêu Chiến cho biết: “Lý do chính là để xem xét khái niệm thương hiệu và chủ đề của chương trình, nhà tổ chức cũng cung cấp rất nhiều sáng kiến.”

“Em luôn rất khiêm tốn.” Alvin khen ngợi, “Tài năng của em là điều ai cũng biết đối với tất cả những người trong ngành.”

Tiêu Chiến mỉm cười, tiếp tuc xem chương trình, không trả lời y.

Với sự chung sức của tất cả các bên, buổi trình diễn thời trang đã kết thúc thành công tốt đẹp. Tiêu Chiến cuối cùng cũng xuất hiện trên sân khấu với tư cách là nhà thiết kế chính, gửi lời cảm ơn đến người mẫu cùng với nhân viên hậu trường.

Sau buổi biểu diễn thời trang, ban tổ chức đã tổ chức tiệc mừng tại khách sạn Marriott gần đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được xếp cùng bàn với tư cách khách VIP.

Thật trùng hợp, ở bàn đối diện với họ, có một bóng dáng mà Tiêu Chiến rất quen thuộc, nữ diễn viên Vương Nhất Bác đã từng biết — Tô Thanh.

Trí nhớ của Tiêu Chiến không quá tốt, nhưng không hiểu sao sáu năm sau anh vẫn chưa quên được dáng vẻ của Tô Thanh. Có lẽ là do Vương Nhất Bác đã hẹn cô, hoặc cũng có thể là do cô ngồi vào vị trí cũ trong bữa tiệc sáu năm trước, điều này đã để lại cho anh ấn tượng quá sâu sắc, tóm lại dù chỉ nhìn một bên cũng khiến anh nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Để ý ánh mắt của anh, Tô Thanh nhìn về phía bàn của bọn họ, ánh mắt cô lướt qua Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại không nhìn cô, mà hoàn toàn tập trung vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang quá tập trung suy nghĩ, đột nhiên có một miếng sườn ở trên đĩa trước mặt, “Anh gầy quá, ăn nhiều đi.” Giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác từ gần đó truyền đến.

Tiêu Chiến liếc hắn một cái, không nói chuyện, cúi đầu trầm mặc ăn. Ai biết vừa ăn xong miếng sườn đó, Vương Nhất Bác liền gắp vài miếng cánh gà và thịt bò, coi như sắp đầy đĩa.

Tiêu Chiến cau mày, mấy năm gần đây anh rất bận rộn với công việc, bận bịu thì thường xuyên quên ăn, hơn nữa dạ dày của anh vốn đã mỏng, lại không ăn được đồ quá nhiều dầu mỡ, chế độ ăn hàng ngày của anh hầu như là ăn chay.

Nhìn thấy đĩa đầy thịt này, bụng anh hơi khó chịu nên đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Khi bước vào, anh phải súc miệng mấy lần, bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Có lẽ vì chưa bật đèn nên hành lang dài của khách sạn có chút ảm đạm, Tiêu Chiến theo hành lang muốn quay lại khu vực tổ chức tiệc, không ngờ vừa đi qua cửa một phòng chờ nào đó, đột nhiên một bàn tay duỗi ra kéo anh vào.

Anh sửng sốt, vừa định mở miệng muốn kêu cứu, nhưng ngay giây sau đã bị đôi môi nóng bỏng của bên kia đè xuống. Tiêu Chiến mở to mắt muốn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hàng lông mày quen thuộc và sống mũi cao thẳng này không phải là Vương Nhất Bác thì còn có thể là ai!

Anh cố gắng thoát ra, nhưng Vương Nhất Bác ôm chặt anh vô cùng, cơ thể hắn đè chặt anh vào bức tường lạnh lẽo khiến anh không thể nhúc nhích.

Trong phòng nghỉ ánh sáng mờ mịt, Tiêu Chiến bị hắn cưỡng hôn, đầu lưỡi thô ráp đè lên hàm răng đang khép chặt, hắn hôn anh rất mãnh liệt. Vương Nhất Bác vừa hôn vừa xoa nắn tuyến thể sau gáy, điều này khiến anh mất sức một lúc cho dù muốn phản kháng cũng không được.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngay lúc Tiêu Chiến còn tưởng rằng mình sẽ chết chìm trong nụ hôn điên cuồng này, Vương Nhất Bác đột nhiên cúi đầu, mở cổ áo sơ mi ra, hôn lên vết sẹo trên xương quai xanh của anh.

Trong phút chốc, Tiêu Chiến như nhận được một kích thích cực lớn, một bàn tay thô bạo đẩy Vương Nhất Bác ra, sau đó đấm vào mặt Vương Nhất Bác.

“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến lắc lắc đầu để làm bản thân tỉnh táo, rống lên một tiếng, “Em điên rồi sao?!”

“… Ừ.” Vương Nhất Bác bị đánh cho chảy máu khóe miệng, nhưng hắn chỉ đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt u ám nhìn anh nói: “Đúng, em điên rồi. 6 năm trước anh bỏ rơi em. Từ hôm đó, em như điên rồi!”

Vương Nhất Bác từ từ tiến lại gần anh, giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng nghỉ vắng vẻ, “Em muốn ôm anh, hôn anh và làm tình với anh! Nhìn thấy anh trò chuyện và cười đùa với những Alpha khác, em ghen tị đến mức không thể thở được, thậm chí em còn muốn đi thẳng tới cho anh ta một cú đấm, giống như anh vừa làm với em.”

“Tiêu Chiến … em không quan tâm anh đã có người mình thích chưa, cho dù anh đã có con với ai, em chỉ biết em không thể mất anh trong cuộc đời của em. Vì vậy, dù anh có bất cứ điều gì đi chăng nữa, em vẫn sẽ ở bên anh. Em đã nói với anh cách đây 6 năm, em là người mất trí, em có thể làm mọi thứ để đạt được điều mình muốn … “

Nghe hắn nói, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trái tim càng ngày càng lạnh, sáu năm sau Vương Nhất Bác vẫn ích kỷ, ích kỷ như trước, khi hắn không thích thì sẽ vứt bỏ. Thích thì cố gắng đoạt được, chưa bao giờ tính đến tình cảm đôi bên.

“Vương Nhất Bác.” Đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Chiến nhìn hắn, ánh mắt buồn lạnh, “Điều anh hối hận trong cuộc đời là đã gặp em. Nếu có thể làm lại lần nữa, anh thà chết dưới tay của kẻ bắt cóc hơn mười năm trước cũng không muốn được em cứu!”

Nói xong, Tiêu Chiến xoay người bước ra ngoài cửa, cùng với tiếng đóng cửa vang lên, anh triệt để ngăn cách Vương Nhất Bác và chính mình ở hai thế giới.

Đi dọc theo hành lang dài của khách sạn, Tiêu Chiến lau mắt, sau khi trở về bộ dáng ban đầu, bước tới sảnh tiệc.

Bây giờ, anh hoàn toàn không còn tâm trạng giao lưu, chào hỏi người tổ chức, anh cầm áo khoác trên ghế, muốn về sớm.

Không ngờ vừa định bước tới cửa, Tô Thanh lại chắn đường, “Tiêu tổng, tôi muốn cùng anh nói chuyện, không biết anh có thời gian không?”

Tiêu Chiến liếc cô một cái, ánh mắt có chút mệt mỏi, “Thực xin lỗi Tô tiểu thư, hiện tại tôi hơi mệt, có thể không tiện.”

“Được, vậy … đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu muốn tìm tôi, có thể gọi điện thoại.”

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng cô đang xa dần, suy nghĩ vài giây, cuối cùng cất danh thiếp vào túi áo khoác, bước ra khỏi cửa sảnh tiệc.

Tiêu Chiến ra đến ngoài, xe của Alvin đã dừng lại ngay trước mặt, Tiêu Chiến bước lên xe, cười nhẹ với Alvin.

Trên đường trở về, Tiêu Chiến đã dựa vào tựa lưng ghế, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng và bóng đèn đường phản chiếu trên mặt anh, giống như những chùm pháo hoa đẹp đẽ thoáng qua.

“Có chuyện gì vậy, em không vui sao?” Alvin hỏi.

“… Không có.” Tiêu Chiến dừng lại, đáp: “Ăn nhiều có chút buồn nôn.”

“Anh thấy em chỉ ăn một miếng sườn?”

Tiêu Chiến cười nói, bất lực nói: “Có thể là do người gắp sườn.”

“Tiêu Chiến …” Alvin suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng nói: “Buông tay thật sự là có thể bình thường như chúng ta. Anh hy vọng một ngày nào đó, em có thể thật sự thoát ra khỏi mối quan hệ này, đón nhận cuộc sống mới.”

Tiêu Chiến bình tĩnh nghe lời y nói, trầm mặc hồi lâu mới thì thào đáp lại một tiếng, “Vâng.”

Sau buổi biểu diễn thời trang, cuộc sống của Tiêu Chiến đã ổn định trở lại. Công việc bận rộn dần kết thúc, trong thời gian này, anh đặt trọng tâm cuộc sống của mình cho Locke, hàng ngày tự mình đưa đón con đi học.

Có vẻ như gần đây là do dịch cúm thường xuyên. Mấy ngày trước Locke bị cảm sốt, đến mấy hôm nay bệnh mới khỏi để có thể trở lại trường mẫu giáo.

Chiều nay, Tiêu Chiến đã đến cửa trường mẫu giáo sớm, muốn đưa Locke ăn món bít tết thảo mộc yêu thích của cậu.

“Ba!” Không lâu sau khi chuông tan học vang lên, bóng dáng nhỏ bé của Locke đã xuất hiện trong đám đông, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đợi ở cửa, bé vội vàng chạy tới, nhào vào ôm Tiêu Chiến.

“Ba ba đợi bao lâu rồi? Về sau ba không cần tới sớm như vậy.” Đứa nhỏ trầm ngâm nói.

“Không lâu đâu.” Tiêu Chiến cười sờ sờ đầu nhỏ của cậu, “Nhiều nhất cũng chỉ có mười phút.”

Locke nắm lấy tay Tiêu Chiến, đi về phía trước, nói như một ông cụ non, “Mười phút là đủ dài, con cảm thấy có lỗi vì để baba phơi mình dưới nắng.”

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, “Vậy lần sau bôi thêm kem chống nắng?”

Hai cha con nắm tay nhau đi về phía bãi đậu xe, nói chuyện vui vẻ, đi qua một ngã tư, Locke đột nhiên sửng sốt, nhìn lên Tiêu Chiến.

“Ba ba, hình như con bị… chảy máu mũi.” Cậu nói xong hai mũi máu đỏ tươi phun ra, sau đó máu càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, từng giọt từng giọt rơi trên nền gạch lạnh lẽo.

Đồng tử của Tiêu Chiến co rút lại ngay lập tức, anh nhanh chóng cúi xuống, lấy khăn giấy che mũi, vuốt ve cánh tay gầy guộc an ủi: “Đừng sợ, Locke, con có khó chịu không, ba ba lập tức đưa con đi bệnh viện. “

“Baba, con có vẻ… hơi chóng mặt…” Locke vừa nói vừa thở hổn hển, ngã vào vòng tay của Tiêu Chiến: “Baba đừng sợ, con ngủ một chút sẽ không sao đâu.”

Nói xong, bàn tay nhỏ mềm nhũn của Locke buông xuống trong giây lát. Tiêu Chiến ôm tấm thân non nớt giữa đường, nhất thời có ảo giác cả thế giới sụp đổ.

Anh cố gắng hết sức để đứng dậy, nhưng chân anh đã mềm nhũn, không thể cử động được nữa, nỗi sợ hãi tột độ khiến tứ chi của anh tê liệt trong phút chốc.

“Tiêu Chiến, đưa con cho em!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẫm lệ phản chiếu khuôn mặt những người qua lại trên phố.