Giang Hoài Ân hết nghén thì bắt đầu ăn uống bình thường trở lại. Ngụy Anh cùng hai con cũng theo Lam Phong trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hàng ngày Lam Phong vẫn theo thói quen cũ, sáng cùng Tiểu Văn lái xe đưa Ngụy Anh đi làm, chiều đón cậu về. Cố Hạo thì đưa Trương Tử Thành đến bệnh viện sau đó mới tới tập đoàn Lam thị.
Ngụy Anh giờ nghỉ trưa sẽ thường tranh thủ về Liên Hoa Ổ xem Giang Hoài Ân như thế nào.
Giang Hoài Ân bụng mỗi ngày một to, cậu không đến công ty nữa mà để Lam Hải điều hành thay cho mình. Chính vì vậy, công việc ở Lam thị đều do Lam Phong và Cố Hạo gánh vác, Lam tổng chỉ khi quan trọng mới tham gia.
Ngụy Anh về tới Liên Hoa Ổ, Giang Hoài Ân đang ngồi ở phòng khách, nhìn cậu có vẻ mệt mỏi. Ngụy Anh lại gần ngồi xuống bên cạnh.
- Hôm nay em thấy trong người thế nào?
Giang Hoài Ân.
- Tiểu tử này ngày càng nghịch ngợm, đạp em mấy lần khiến em mệt chết đi được.
Ngụy Anh cười đặt tay lên chiếc bụng nhô cao của Giang Hoài Ân nói khẽ.
- Bảo bối ngoan, chỉ một tuần nữa thôi là con được ra ngoài rồi, ráng chờ, đừng quậy làm ba con mệt nha.
Ngụy Anh nói xong thì cảm nhận chỗ bàn tay mình có gì đó bên trong động đậy, cậu cười tươi nhìn Giang Hoài Ân.
- Hoài Ân xem này, bảo bối nhà ta biết đáp lại đó.
Giang Hoài Ân nghe vậy thì đặt tay lên chỗ tay Ngụy Anh vừa để, cậu cảm thấy ở đó đang động đậy rất nhẹ. Giang Hoài Ân mỉm cười.
- Xem ra tiểu tử này cũng biết nghe lời.
Hai anh em ngồi nói chuyện một lúc thì đột nhiên Giang Hoài Ân nhăn mặt lại, cậu khẽ "A" một tiếng. Ngụy Anh đang cầm tách trà vội đặt xuống.
- Hoài Ân, sao thế?
Giang Hoài Ân nhìn lên, tay ôm lấy bụng.
- Ngụy Anh, bụng em đột nhiên đau quá.
Ngụy Anh nghe vậy thì chuyển sang ngồi kế bên cậu.
- Hoài Ân, bình tĩnh, nào...hít thở đều.
Giang Hoài Ân nghe theo lời cậu mà hít thở. Ngụy Anh gọi với bác quản gia bảo người sắp xếp xe để đưa Giang Hoài Ân vào viện. Người làm Giang gia bắt đầu loạn lên, người chuẩn bị cái này, người chuẩn bị cái kia. Rất may đồ dùng riêng cho Hoài Ân và em bé Ngụy Anh đã sớm sắp sẵn rồi.
Giang Hoài Ân mỗi lúc lại đau hơn, mồ hôi rịn trên trán. Ngụy Anh mau chóng cùng bác quản gia dìu cậu ra xe, trên đường đi Ngụy Anh gọi điện cho Lam Hải và Lam Phong.
Lam Hải nghe tin lập tức lái thẳng xe đến bệnh viện, đúng lúc Giang Hoài Ân nằm trên băng ca chuẩn bị được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Anh tiến tới nắm tay cậu, vuốt những lọn tóc mướt mồ hôi trên trán cậu, nói.
- A Ân, sẽ không sao đâu, có anh ở đây rồi, em và con nhất định sẽ bình an.
Giang Hoài Ân gật đầu, mặt tái mét vì bị cơn đau thôi thúc. Cậu áp tay lên má anh.
- Lam Hải, đợi em.
Lam Hải cầm tay cậu đưa lên môi hôn.
- Anh sẽ đợi.
Anh cúi xuống hôn lên môi cậu một cái rồi mới buông tay để y tá đẩy cậu vào trong. đam mỹ hài
Lam Phong chạy đến tới nơi, nhìn thấy vợ thì hỏi.
- Sao rồi em?
Ngụy Anh cầm tay anh.
- Hoài Ân vào một lúc rồi, có lẽ bây giờ...
Cậu vừa nói đến đây thì bên trong vang lên tiếng khóc "Oe...oe...". Ngụy Anh ngẩn ra.
- Sinh rồi, bé con chào đời rồi.
Ngụy Anh mừng quá mà ôm chầm lấy anh. Lam Phong cười tươi hòa chung niềm vui với cậu.
Hai người quay ra nhìn thấy Lam Hải đang ngây ngốc đứng nhìn chăm chăm vào cửa phòng phẫu thuật.
Lam Phong lại gần đặt tay lên vai anh trai, gọi khẽ.
- Anh hai.
Lam Hải mắt lấp lánh nước nhìn em trai mình.
- Em nghe thấy gì không? Anh được làm cha rồi, anh đã được làm cha rồi.
Lam Phong gật đầu.
- Vâng, chúc mừng anh.
Lam Hải lòng trào dâng cảm xúc ôm lấy em trai, Lam Phong vỗ nhẹ lưng anh, mỉm cười. Ngụy Anh nhìn hai anh em mà xúc động không kìm được giọt nước mắt nóng hổi khiến nó lăn dài.
Cửa phòng mở, y tá bước ra ôm một bọc nhỏ trắng tinh chìa đến trước mắt Lam Hải.
- Chúc mừng anh, là một bé trai kháu khỉnh.
Lam Hải nhìn con không chớp, thiên thần nhỏ đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt thật giống vợ yêu quý của anh. Anh chạm nhẹ ngón tay vào chiếc má trắng xinh của con, nở nụ cười tươi.
- Chào bé con, cảm ơn con đã đến đây với chúng ta.
Bé con ngọ nguậy đầu rồi vùi sâu trong chiếc khăn lông trắng tinh ngủ tiếp.
Ngụy Anh tay khoác tay Lam Phong đứng bên cạnh, cậu nhìn cục bông nhỏ đến mê mải.
- Lam Phong, bé con đáng yêu quá.