[BJYX] Mạo Danh

Chương 10




Khi Trần Vũ nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác, thứ đồ của cậu ta vẫn đang chôn trong cơ thể của Cố Ngụy.

Đây là lần thứ hai cậu bị quấy rầy trong đêm nay, lần đầu tiên là khi Cố Ngụy trèo lên đầu giường nhận điện thoại của tên nhóc em họ, mông vểnh lên không thành thật chút nào, khi nghe điện còn cố ý lắc bờ mông đầy đặn, quay đầu liếc Trần Vũ, miệng thì dặn cậu ta cấm manh động, nhưng cái ánh mắt gợi tình chết tiệt lại như đang mời gọi: " Anh muốn bị thao"

Trần Vũ là người lương thiện, đương nhiên không ngăn nổi máu dồn lên não, liền như một con cún to xác nằm lên lưng Cố Ngụy, điên cuồng tiến vào hậu huyệt vốn đã ướt đẫm. Nơi mềm mại nóng bỏng bất ngờ bị đâm mạnh, Cố Ngụy đổ người về phía trước, nghiến răng nghiến lợi không kìm được tiếng rên rỉ mũi tràn ra khóe miệng, chỉ có thể ôm ga trải giường mà chịu đựng Trần Vũ thao lộng hết lần này đến lần khác.

Cố Ngụy nằm trên giường, nâng eo lên, vừa bị Trần Vũ thao vừa dặn dò đứa em họ trong điện thoại, rằng em không cần lo lắng cho anh, cuối cùng kết thúc cuộc gọi một cách thất thố.

Anh có thể làm gì với tên cảnh sát có thể thể lực và khả năng chiến đấu mạnh nhất thành phố A.

Cố Ngụy không sợ Tiêu Thần đến, anh còn sợ Tiêu Thần không đến đây này.

Khi Cố Ngụy trả lời điện thoại, Trần Vũ than thở anh không nghiêm túc gì cả, bàn tay liên tục xoa nắn cặp mông trắng nõn đầy đặn, đỉnh hông ngày càng tàn nhẫn với vẻ mặt giận dỗi, mí mắt rũ xuống mà thở gấp, sau đó im ỉm không nói tiếng nào, nhất quyết bắt Cố Ngụy kéo má xuống dỗ dành, gọi hết " anh trai tốt" lại đến " chồng tốt" mới chịu sủa mấy câu.

Trần Vũ lúc này như một chú cún con có bộ lông mượt mà, nằm trên người Cố Ngụy hôn liếm.

Nam nhân khỏe mạnh, có nếp, có tẻ, Cố Ngụy thích chết đi được.

Bây giờ đến lượt Trần Vũ phải nghe điện thoại, Cố Ngụy trong lòng ngột ngạt, đem vật đang chôn trong cơ thể anh rút ra, chất lỏng trắng đục theo cặp đùi trắng nõn mềm mại của Cố Ngụy chảy dọc xuống, Trần Vũ nhìn đến nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Trần Vũ vội vàng nói tiếp, nhấc máy thúc giục Vương Nhất Bác có gì nói lẹ, Vương Nhất Bác ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, tâm tình khó chịu, không hiểu tại sao sự việc lại như vậy. Trần Vũ cũng thấy hơi lo lắng. Điều thuốc bị vò nát ném trong gạt tàn, sau khi phun ra một làn sương trắng, hắn mới hỏi Trần Vũ điều tra đến đâu rồi.

Trần Vũ há miệng, còn chưa kịp nói lời nào, Cố Ngụy đã nhấc chân giẫm lên háng cậu, lòng bàn chân mềm mại cọ xát lên xuống nơi gốc rễ ướt át, Trần Vũ cúi đầu xuống, chỉ thấy một màu trắng xóa. Bàn chân mảnh mai, trái ngược hoàn toàn với vật to lớn đỏ tía đến đáng sợ kia. Những ngón chân tròn trịa vẫn còn ửng hồng. Trần Vũ máu nóng trào dâng, cả người bốc hỏa, bàn tay to ôm chặt lấy cổ chân mong manh của Cố Ngụy, đầy ngã người đàn ông với vẻ mặt ủ rũ lên giường, kéo mạnh về phía trước, vỗ vào bắp đùi đang mở ra.

"Gì đấy!"

Giọng của Cố Ngụy không lanh lảnh chói tai như phụ nữ, nhưng mang một chút giận dữ mềm mại, quyến rũ và độc đáo, đủ để khiến Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia của điện thoại biết rằng anh ta là đàn ông, và rằng anh ta đang làm gì đó mờ ám với Trần Vũ.

Vương Nhất Bác biết tối nay Trần Vũ có hẹn với Cố Ngụy, nên ra vẻ chế nhạo không tin, "Trần Vũ, anh nhờ cậu điều tra vụ án, không phải đi quyến rũ anh họ của cục cưng!"

Để trả thù Trần Vũ, Cố Ngụy đã quỳ trước mặt cậu, nuốt xuống một cái thật sâu, đôi mắt quyến rũ từ phía dưới nhìn lên, dáng vẻ ủy khuất khiến Trần Vũ cảm thấy như thể mình đang cưỡng ép anh.

"Ép đi, cứ ép đi.."Trần Vũ khàn giọng nói với Vương Nhất Bác qua điện thoại, "Em đang nhìn đây", sau đó cúp điện thoại rồi ném sang một bên, túm tóc Cố Ngụy, kéo cái miệng đang hút máu của anh ta ra, thô bạo đẩy người lên giường, nâng một bên chân anh treo lên vai, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào bắt đầu thúc đẩy.

Cố Ngụy trợn tròn mắt, bắp đùi co giật, cánh tay như rắn nước ôm lấy Trần Vũ, thút thít nói rằng mình không thể làm được nữa, nếu Trần Vũ không chịu chậm lại, anh cảm thấy chính mình sẽ bị làm chết trên giường.

Ai bảo chính Cố Ngụy đã giả vờ say và dụ dỗ Trần Vũ từ quán ba.

Kết quả là khi đó, tên cảnh sát nhỏ bé đang lo lắng một giây trước đột nhiên trở nên thống khổ, thở hổn hển ôm lấy mặt Cố Ngụy, nghiêm túc nói với anh rằng cậu ta không có kinh nghiệm, không chỉ với đàn ông, mà với phụ nữ cũng thế, là một xử nam trong trắng hoàn toàn, hai mấy năm cuộc đời còn chưa bóc tem.

Thầm nghĩ mình đã tìm được bảo bối rồi, Cố Ngụy không muốn bỏ lỡ, thả lỏng người ra để Trần Vũ liều lĩnh xông vào trong mình, ôm lấy Trần Vũ mà tán tỉnh, thậm chí còn khóc rống lên, nói:

"Anh sẽ chọc tức em đến chết cho xem."

Trần Vũ đã lần thứ ba bắn vào trong cơ thể của Cố Ngụy, cái eo mỏng manh của anh sắp không giữ được nữa, liền đá con chó con đang nằm trên người mình hôn hít, dứt khỏi cái thùng dấm hành anh muốn đứt rời eo, định đi phòng tắm rửa sạch sẽ, nhưng vừa đứng lên, hai chân nóng ẩm chảy xuống dịch thể trắng đục.

Có tiếng chuông cửa vang lên.

Cố Ngụy còn chưa tính sổ với Trần Vũ, bàn tay to lớn của Trần Vũ không thể kéo chân anh, anh thản nhiên cầm lấy áo choàng tắm mặc vào rồi đi ra mở cửa, mặc kệ ánh mắt tham lam như thể muốn ăn người của cậu ta.

Khi Cố Ngụy ra mở cửa, anh đã đoán trước được người đó là Tiêu Thần, quả không sai, ngay khi cánh cửa mở ra, Tiêu Thần đã nghiêng người về phía Cố Ngụy nở một nụ cười kinh tởm, giả tạo hỏi thăm anh dạo này thế nào.

Tiêu Thần khá thông minh, biết rằng Cố Ngụy không phải là người dễ gây rối nên không dám mang người gán nợ.

Trước đây Cố Ngụy sẽ không bao giờ cho Tiêu Thần vào, nhưng hôm nay anh không nói lời nào, chỉ đợi Tiêu Thần nhắc tới chuyện vay tiền, liền lười biếng nhếch mày, ra hiệu cho anh ta vào trong.

Tiêu Thần thấy Cố Ngụy hành xử hơi lạ, linh cảm sắp có một vở kịch, trước khi cởi giày, anh ta đi theo Cố Ngụy vào cửa, quay lưng lại đóng cửa, đương lúc định hỏi vay tiền thì Cố Ngụy đột nhiên lạnh lùng xoa mặt, nắm tay Tiêu Thần chạm lên trên và dưới áo choàng tắm vài lần, xác nhận rằng dấu vân tay đã bị in, anh nở một nụ cười chế nhạo. Tiêu Thần sững sờ, người trước mắt đang nới lỏng dây áo choàng tắm trước mặt anh ta, và diễn ra một màn đi vào lịch sử:

"Đừng chạm vào tôi! Tôi cảnh cáo cậu không được kéo quần áo của tôi! "

"Cái gì?" Tay của Tiêu Thần còn đang đờ đẫn ở trên không, anh ta sốc tại chỗ chưa kịp phản ứng, Cố Ngụy đã lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vừa định ngã xuống đã được Trần Vũ đỡ lấy.

Trần Vũ chỉ kịp mặc quần vào, nửa thân trên trần trụi không chút mỡ thừa, cậu vòng tay qua eo Cố Ngụy, ánh mắt di chuyển từ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của Cố Ngụy đến chiếc áo choàng tắm xộc xệch của anh, cuối cùng nhìn ảm đạm nhìn Tiêu Thần đứng ở cửa.

Tiêu Thần bị ánh mắt dữ tợn của Trần Vũ làm cho sửng sốt, sau khi nhận thức được chuyện gì xảy ra, anh ta nhanh chóng giơ tay giải thích:

"Tô... tôi không làm gì cả! Là... anh ta giả vờ thôi! Tôi vô tội!"

Có lẽ chính khí chất nghiêm nghị và uy nghiêm của Trần Vũ đã khiến Tiêu Thần cảm thấy bị hù dọa, để tìm cớ xoa dịu, Tiêu Thần nói thêm:

"Hơn nữa, anh ấy là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, làm sao có thể có chuyện gì...a!

Tiêu Thần chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Vũ xông tới đá tới tấp, mặt mũi đen nhẻm, cả người đập mạnh vào cửa, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, thậm chí không còn sức mà khóc..

Trần Vũ xoay cổ, cử động cơ bắp, đi đến ghế sô pha, nhặt chiếc áo khoác bị ném trên đó, sờ soạng tìm thấy một chiếc còng tay lạnh ngẳt, bước đến chỗ Tiêu Thần. Trần Vũ khuất phục người đàn ông đó chỉ với một đầu gối dí lên lưng, dễ dàng siết chặt tay Tiêu Thần bẻ ra đằng sau.

"Em sẽ đưa anh ta đến đồn cảnh sát, anh đi ngủ sớm đi." Trần Vũ mặc quần áo vào, kéo Tiêu Thần đang nằm trên mặt đất giả chết lên.

Tiêu Thần đoán được thân phận của Trần Vũ, suýt nữa nhảy dựng lên vì tức giận, anh ta chửi rủa rằng Trần Vũ đang lạm dụng chức quyền vu khống mình.

"Tại sao cậu lại bắt tôi? Chỉ vì tôi đã chạm vào anh ta? Được lắm! Tôi sẽ kiện anh ta vì làm bẩn tay tôi. Cái chuyện ghê tởm gì đây... ưm! "

Trần Vũ tát vào mặt Tiêu Thần một lần nữa, lắc tay, tặc lưỡi, vỗ vào mặt Tiêu Thần và nói với anh

ta:

"Tại sao lại bắt anh à? Tất nhiên là do anh tấn công cảnh sát."

"Cậu... tôi... tôi tấn công cảnh sát khi nào!"

"Tôi làm chứng!" Cố Ngụy đi đến bên cạnh Trần Vũ, vẻ mặt đáng thương vì bị ức hiếp đã biến mất, anh chớp chớp mắt cười xấu xa:

"Anh đến chỗ tôi vay tiền nhưng tôi không đồng ý, anh liền tức giận định hành hung tôi, sau đó Cảnh sát Trần đến giúp đỡ, thế là anh đánh cả cậu ấy. Vừa rồi là toàn bộ quá trình phạm tội của anh đấy."

"Này! Anh nói bậy bạ gì đó! Bằng chứng đâu?" Tiêu Thần hai chân run lên sợ hãi.

Cố Ngụy chỉ vào quần áo của mình và nói: "Tôi có dấu vân tay của anh trên quần áo, điều này chứng tỏ rằng anh đã chạm vào tôi. Cảnh sát Trần ở đây, cậu ta có thể làm chứng cho tôi, và tôi cũng có thể làm chứng cho cậu ấy."

Trần Vũ thích sự thuần khiết xấu xa của Cố Ngụy, dấu ngoặc nhỏ trên khóe miệng không ngừng đung đưa, Cố Ngụy nói gì cậu cũng gật đầu đồng ý.

Cố Ngụy định đến đồn cảnh sát để nhận dạng Tiêu Thần, nhưng Trần Vũ lắc đầu từ chối, cậu bảo anh hôm nay hãy ngủ thoải mái ở nhà, đến sáng mai hãy tới, Trần Vũ sẽ đợi anh ở đồn cảnh sát.

"A? Vậy em đêm nay không về sao?" Cố Ngụy coi Tiêu Thần như không khí, trực tiếp dựa lên người Trần Vũ, mãi mới miễn cưỡng buông tha cho cậu.

Trần Vũ chưa từng yêu đương, sao có thể chịu nổi sự trêu chọc như vậy, hai má thoáng chốc đỏ bừng, cậu lắp bắp nói muốn thu xếp chuyện của Tiêu Thần, đêm nay không thể trở về được.

Cố Ngụy thất vọng thở dài, đưa tay ôm má Trần Vũ, kéo cậu quay đầu lại nhìn mình, trên môi hôn một cái, anh thì thầm chậm rãi bên tai Trần Vũ:

"Vậy thì nhớ nhập vân tay vào nhé. Vào lần sau khi em đến, anh sẽ chỉ cho em vài chuyện mới mẻ hơn. "