"Chia tay thì chia tay, nhưng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cuối cùng nhé, được không?" Vương Nhất Bác ngăn lại Tiêu Tiêu đang chuẩn bị rời đi, sợ lời nói của mình nhạt quá, sốt sắng nắm lấy bàn tay sắp mở cửa xe.
"Ăn xong anh đưa em về, được không?"
Vương Nhất Bác ôn nhu cầu xin, lại giống như sư tử giương nanh múa vuốt, dáng vẻ uy nghiêm xen lẫn đôi mắt đáng thương khôn tả. Hắn cẩn thận vỗ nhẹ lên đầu con thỏ nhỏ khó lường, để Tiêu Tiêu thấy được sự chân thành của hắn mà dịu dàng hơn một chút.
Vương Nhất Bác không có nhiều tự tin, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Tiêu thêm một lúc nữa, cho dù chỉ là giờ ăn tối ít ỏi.
Trong xe im lặng hồi lâu, Tiêu Tiêu quay lưng về phía Vương Nhất Bác, đặt ngón tay lên nắm cửa hơi hé, cắn chặt môi dưới, đóng sầm cửa lại trước khi Vương Nhất Bác định bỏ cuộc.
Bé con ngồi thẳng lưng ngồi trở lại ghế lái phụ, thắt dây an toàn, đặt hai tay lên đầu gối, Tiêu Tiêu nhìn phía trước, ngoan ngoãn cùng Vương Nhất Bác xác nhận:
"Sau bữa tối anh phải đưa em về."
"Ừm, nhất định." Vương Nhất Bác lặp lại lời nói mấy lần với tâm trạng thấp thỏm.
Tiêu Tiêu lén lút liếc nhìn Vương Nhất Bác, thấy mặt đối phương có chút đỏ lên, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, phồng má thở ra một hơi, giả vờ thoải mái nói với Vương Nhất Bác:
" Em muốn ăn đồ Nhật. "
Dù sao đây là lần cuối cùng rồi, Tiêu Tiêu nghĩ, chỉ cần biểu hiện thất thường, Vương Nhất Bác dù ghét hay thích, lâu lâu cũng sẽ nhớ tới mình.
Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý, sau đó im lặng không nói nữa. Đường lái xe đến nhà hàng không xa, nhưng hôm đó là một buổi tối thứ sáu tắc đường nghiêm trọng. Hàng người dài lê thê đứng ở cửa lối vào trung tâm mua sắm, mới vào được một nửa, một nửa còn lại làm Vương Nhất Bác và những người khác mắc kẹt trên phố.
Xe chạy như mắc cửi, dừng lại ở đoạn đường bị tắc, thỉnh thoảng bên ngoài vang lên vài tiếng còi sốt ruột, nhưng lo lắng cũng vô ích. Tắc đường trong thành phố ép con người ta phải kiên nhẫn, dù bạn là ai, bạn đi con xe đắt tiền như thế nào, hay thời gian của bạn quý giá đến đâu chăng nữa, thì vẫn phải thành thật ngồi đó mà chờ đợi.
Đóng cửa sổ thông gió lại, Vương Nhất Bác mím môi, thả ngón tay nắm chặt vô lăng, buông lỏng rồi lại nắm lấy. Hắn đang rất căng thẳng, chiếc xe trước mặt cũng vậy, cứ phanh gấp rồi dừng.
Vương Nhất Bác đi theo xe trước mặt, chân cứ chốc chốc đạp phanh một lần, từng chút nhích lên phía trước, hắn không muốn xe dừng lại, đến khi xe không thể di chuyển được nữa, Vương Nhất Bác mới cam chịu quay đầu, hỏi Tiêu Tiêu:
"Chắc sẽ bị tắc nghẽn khá lâu đấy, nếu em đói, em có thể..."
"Em không đói." Tiêu Tiêu cúi đầu, dời ngón tay đến bọc khoai lang trên đầu gối, sau khi ăn một củ, còn lại một củ, nhưng cái lạnh thấu túi ni lông khiến nó trở nên cứng ngắc.
Nhóc không biết Vương Nhất Bác có muốn ăn không.
Tiêu Tiêu khóe miệng mấp máy, nhưng vẫn cúi đầu, ủ rũ hỏi Vương Nhất Bác, "Đói bụng không?"
Vương Nhất Bác đang thất thần lúc này quay lại nhìn Tiêu Tiêu, bé con cởi mũ ra thật là ngoan, mấy sợi tóc bông xù chạm vào trán, vành tai nhỏ đỏ ửng, dịu dàng y như khuôn mặt phúng phính của bé. Tiêu Tiêu giống như một quả đào vỏ mỏng mọng nước, có lẽ khi chạm vào sẽ tiết ra mật ngọt.
So với việc ngày đêm nghĩ đến ảnh chụp trên điện thoại, Vương Nhất Bác yêu thích một Tiêu Tiêu xinh đẹp tươi tắn như vậy hơn, nhưng khi nghĩ đến người tốt thế kia sắp chia tay với mình, Vương Nhất Bác liền cảm thấy tức ngực khó thở, trái tim đau đớn âm ỉ.
"Hả? Anh muốn ăn, muốn lắm..." Tiêu Tiêu đợi một hồi mới thấy hắn trả lời, nhóc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt chạm phải đồng tử long lanh của người đối diện, Tiêu Tiêu mở miệng, nhưng không thốt nên câu.
Tuy Tiêu Tiêu chưa thể hiểu rõ tình yêu của Vương Nhất Bác hiện tại sâu sắc đến mức nào, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ngắn ngủi đó, Tiêu Tiêu chân thực cảm nhận được việc Vương Nhất Bác thích mình không phải là giả.
Đôi mắt mang theo yêu thương cùng tuyệt vọng trong bóng tối kia sẽ không lừa được người, Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác buồn bực bất lực, chợt hiểu ra chỉ cần mình nói lời chia tay, Vương Nhất Bác sẽ lặng lẽ rời đi. Từng giây từng phút họ đến gần nhau, và bây giờ là Vương Nhất Bác sắp phải nói lời tạm biệt với bạn trai nhỏ.
Tiêu Tiêu như thể bị vật gì đó bóp nghẹn cổ họng, nhóc nhìn Vương Nhất Bác lưu luyến rời mắt đi, rồi lại đánh tay lái, miếng khoai lang lạnh lẽo trước mặt như đâm thẳng vào tim mình.
Đèn sau chói sáng của chiếc xe phía trước khiến Tiêu Tiêu nheo mắt khó chịu, nhóc đưa tay xoa xoa lên vết nước trên tay, là những giọt nước mắt lặng lẽ chưa kịp lau đi.
"Tại sao em lại khóc?" Vương Nhất Bác biết bé con đang khóc khi nghe thấy tiếng khịt mũi nhè nhẹ, hắn rút một tờ giấy đưa cho nhóc, buộc mình quay mặt vào cửa kính xe thay vì nhìn thẳng.
"Chính tôi là người bị lừa tiền, thậm chí còn không được người ta yêu thích. Vậy mà em còn khóc trước tôi? "
Vương Nhất Bác thể hiện sự bất bình của mình một cách gay gắt, không giống như kêu ca hay phàn nàn, mà giống như ông chủ đang tư vấn tâm lý cho nhân viên, hắn gần như vỗ đùi nói với Tiêu Tiêu:
" Nếu lần này không được thì thử lại lần sau. Chúng ta vẫn còn rất trẻ. Dù đôi khi tuổi trẻ có thể là một thảm họa."
Tiêu Tiêu không đáp lại lời của Vương Nhất Bác, chỉ lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với một tiếng "ậm ừ "giống hệt người kia.
Chia tay là chia tay, tình cảm chưa sâu đậm nên không cần phải gục ngã.
Sau khi đi qua đoạn đường tắc nghẽn nhất, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đưa Tiêu Tiêu đi ăn món mà hắn đã nghĩ ra sau nửa tiếng đồng hồ.
Nhà hàng Nhật Bản chỉ có phòng riêng, Vương Nhất Bác yêu cầu một phòng 4 người, ban đầu nhân viên khuyên hắn nên chọn phòng hai người thôi, nhưng hắn đã từ chối, xuất trình thẻ VIP và lấy một phòng tư.
Tiêu Tiêu cởi giày bước vào phòng Tatami, trong lòng đang suy nghĩ, bọn họ không còn là một đôi nữa, ngồi trong phòng đôi thật sự không thích hợp. Ai ngờ vừa mới đặt mông xuống thì Vương Nhất Bác- người đáng lẽ phải ngồi đối diện với Tiêu Tiêu, lại nhảy sang ngồi bên cạnh nhóc.
Hai người tựa vai cùng nhau nhìn thực đơn một lượt, Tiêu Tiêu cúi đầu xuống, còn xấu hổ hơn cả người phục vụ ngồi bên cạnh.
Vương Nhất Bác không có ý định đổi chỗ sau khi gọi món, mặc dù là phòng tư nhưng không gian chẳng lớn hơn phòng cặp là bao, hai người đàn ông ngồi một bên thì vẫn hơi chật, nhất là khi Vương Nhất Bác cố ý ngồi sáp vào Tiêu Tiêu, đầu gối chống đầu gối, tay chạm tay. Bé con lẩm bẩm kêu hắn ngồi xê ra một chút, nhưng Vương Nhất Bác lại tỏ vẻ đáng thương nói đây là lần cuối cùng, khiến Tiêu Tiêu mềm lòng nhẫn nhịn.
Hai chữ "lần cuối" khiến Tiêu Tiêu cảm thấy đặc biệt ngột ngạt, không đề cập tới vấn đề chỗ ngồi nữa, lại để cho Vương Nhất Bác càng ngày càng gần mình, thậm chí còn đưa tay ra phía sau chống đỡ, giơ tay ôm trọn bé con vào lòng.
Dù sao thì trước đó, Tiêu Tiêu đã dùng những lý do tương tự Vương Nhất Bác để viện cớ bất đắc dĩ.
Bữa tối diễn ra chậm hơn bình thường rất nhiều. Vương Nhất Bác đã gọi gấp đôi tất cả các món mà lần trước bé con thích. Hắn không hề ăn một miếng nào, đưa hết cho Tiêu Tiêu, dâng chúng trước mặt như một bảo bối, kêu Tiêu Tiêu nhìn thử rồi mới nói:
"Món này ngon lắm, em ăn nhiều vào nha."
Vương Nhất Bác muốn Tiêu Tiêu nhìn mình nhiều hơn, cho dù chỉ là vì đồ ăn đi nữa. Bóc vỏ tôm ngọt cho bé con, dạy bé ăn trứng cá muối và gan ngỗng, tách nhím biển, gỡ xương cá, đặt tất cả các loại hải sản sashimi vào đĩa của Tiêu Tiêu... Mỗi hành động của Vương Nhất Bác đều muốn nói với Tiêu Tiêu: "Nếu thực sự chia xa, xin hãy nhớ đến anh lâu hơn một chút."
Khi họ ăn xong đã là 7 giờ 30 tối, người phục vụ niềm nở dẫn khách ra cửa nhà hàng và mời chào họ ghé đến lần sau bằng thứ tiếng Nhật lưu loát.
Vương Nhất Bác bước vào bóng đêm mà không ngoảnh lại, Tiêu Tiêu lịch sự nói lời cảm ơn với người phục vụ, sau đó lon ton đuổi theo Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không nói tiếng nào cho đến khi lên xe, đợi Tiêu Tiêu ngồi xuống rồi mới khởi động máy, cách cửa gara có mười mét mà phải mất mười phút lái xe, đến con rùa còn bò nhanh hơn hắn.
Nhưng hắn đạp ga hỏng mấy lần, cuối cùng Tiêu Tiêu cũng không nhìn được nữa, giả vờ ho để hắng giọng, lúng túng hỏi Vương Nhất Bác:
"Tối nay có phim nào chiếu không?"
"Không biết."
Vương Nhất Bác có lẽ là buồn bực quá độ, lời nhanh hơn não, sau khi thông được ý tứ của Tiêu Tiêu liền phanh xe gấp, khiến cả hai người theo quán tính đổ về phía trước, may mà có đai an toàn giữ lại.
Vương Nhất Bác cầm vô lăng đột ngột quay đầu, bé con ngồi trên ghế lái phụ đang nắm chặt dây an toàn, ánh mắt trầm xuống, ý bảo hắn hãy chậm rãi lái xe.
Vương Nhất Bác tê dại gật đầu, khởi động lại máy, đạp ga từng chút một, xe đổi hướng không đi về kí túc xá nữa.
"Anh có thể đưa em về nhà trước khi đi ngủ không?"
"Có thể."
..........................
Trans+Edit: Yisans?
Dịch xong chương này mà vừa xót vừa soft á mn, Bobo thực sự rất dịu dàng với em bé TT