Khi Tiêu Tiêu nhìn thấy Tiêu Thần và ba người đàn ông lạ ở dưới lầu trong ký túc xá, phản ứng đầu tiên của nhóc không phải muốn chạy trốn, mà là cảm thấy mệt mỏi.
Nhịp tim bồi hồi và niềm hạnh phúc cả một đêm mà Vương Nhất Bác mang lại cho nhóc lập tức bị cuốn đi, Tiêu Tiêu bối rối đứng trong bóng tối nơi đèn đường không thể chiếu sáng, cũng chẳng biết những ngày tháng này còn kéo dài đến bao giờ.
Điều duy nhất Tiêu Tiêu biết đó là Tiêu Thần đến tìm nhóc một mình, có nghĩa là anh ta hết tiền và đến để xin tiền ăn, còn nếu như anh ta mang người khác đến tìm Tiêu Tiêu, thì rất có thể lại là một cục nợ chạy tới, Tiêu Thần đưa chủ nhận đến để gán nợ cho nhóc, anh ta bỏ chạy thẳng cẳng, chủ nợ sẽ đến trường đòi Tiêu Tiêu- đứa trẻ đáng thương bị mắc kẹt trong khuôn viên trường đại học.
Lần này cũng là một lần như thế, không có gì bất ngờ cả.
Tiêu Tiêu giống như con chim bị chặt cánh giam trong lồng, chỉ cần Tiêu Thần có nhu cầu, anh ta sẽ mang người đến nhổ từng chiếc lông xinh đẹp của con chim ấy, đổi lấy cuộc sống chán nản của chính mình.
Ban đầu, Tiêu Tiêu vẫn sẽ nhân nhượng bên kia mà thỏa hiệp, nhưng sau đó Tiêu Thần càng ngày càng không biết chừng mực, lần nào cũng chỉ tay lên trời mà cầu xin sự thương xót.
Nhờ Tiêu Tiêu giúp đỡ lần cuối cùng, nhưng lần cuối cùng thứ bao nhiêu rồi thì chẳng biết, Tiêu Tiêu đã đi từ buồn bã tê liệt đến thờ ơ với người anh họ có quan hệ họ hàng với mình.
Tiêu Thần không chỉ là cơn ác mộng của Tiêu Tiêu mà còn là cơn ác mộng của cả Tiêu gia.
Tuy nhiên, mọi chuyện ban đầu lại không phải như vậy, sau khi tốt nghiệp một trường danh tiếng, tốt nghiệp trường trung học top 500, với mức lương một triệu một năm ngay khi ra trường Tiêu Thần từng là tấm gương, vốn là thần tượng của Tiêu Tiêu và mang đến niềm tự hào cho gia đình. Nhưng đâu ai ngờ rằng, bước sa ngã lại bắt nguồn từ chính sự xuất sắc và kiêu hãnh của anh ta.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Thần càng ngày càng bất mãn với hoàn cảnh sống hiện tại, phàn nàn rằng mình không xuất thân từ gia đình danh giá, khinh thường bọn họ quá trung thực và tầm thường, gốc gác không sánh bằng các đồng nghiệp khác. Tiêu Thần phải nỗ lực gấp mười, gấp trăm lần, trong khi những kẻ ngậm thìa vàng kia có thể đạt được mục đích chỉ với một cuộc gọi điện.
Sự ghen tị và sự hoang tưởng đã khiến Tiêu Thần thay đổi tính khí. Anh không còn hài lòng với sự xuất sắc bình thường và sự tầm thường ngày nào. Được bạn bè xúi giục, anh từ chức công việc lương cao và quyết định khởi nghiệp.
Nhưng mà Tiêu Thần đã ảo tưởng đến cực hạn, người như anh ta hiển nhiên không thích hợp làm lãnh đạo, trong nửa năm không chỉ đánh mất hết tài sản gia tộc, nợ nần chồng chất, còn liên lụy đến chú Tiêu và cha mẹ Tiêu Tiêu, lừa gạt gia đình nhóc, những người đã tin tưởng giao cho anh ta ký nhiều hợp đồng giá trị.
Sau khi sự việc bại lộ, Tiêu Thần đã lợi dụng quan hệ máu mủ để thú nhận lỗi lầm với gia đình, khóc lóc thảm thiết, dù không ai bằng lòng tha thứ cho anh ta, nhưng đành chọn cách im lặng mà quên lãng.
Lúc đó Tiêu Tiêu vừa tròn mười tám tuổi, nhìn người thân đang đau đớn khóc lóc, nhóc càng không dám nói với cha mẹ chuyện mình bị Tiêu Thần lừa, anh ta đã lừa Tiêu Tiêu kí vào khoản nợ bạc triệu đó.
Thiếu niên mới trưởng thành không thể nói ra khúc mắc lớn như vậy, nhóc không biết làm sao để trả được nợ, không biết đến bao nhiêu lần giật mình thức giấc giữa đêm khuya, ánh mắt hoảng sợ nhìn lên trần nhà hư ảo, bối rối và chán nản, Tiêu Tiêu chẳng hiểu vì sao mình lại đột nhiên mắc nợ hàng triệu tệ... Cứ như thể có bóng tối vô hình bao trùm lấy toàn thân, dù Tiêu Tiêu gắng gượng mở mắt thế nào đi nữa, cũng không nhìn thấy ánh sáng từ tương lai.
Nhóc hầu như dành tất cả thời gian rảnh để làm việc kiếm tiền, không dám tiêu số tiền mà gia đình chắt bóp để gửi cho, phải gom góp từng xu để trả nợ cho Tiêu Thần.
Những ngày đó thật sự rất vất vả, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, Tiêu Tiêu không cảm thấy cay đắng, ngoại trừ việc nhóc là người bẩm sinh lạc quan, thì có lẽ ngày tháng đó chỉ có thể nhìn thấy một Tiêu Tiêu tất bật trả nợ, nhóc thậm chí còn không có thời gian mà nếm trải nỗi cay đắng ấy. Tiêu Tiêu chỉ nhớ cái nắng bỏng lửa của mùa hè, tuyết lạnh thấu xương vào mùa đông, và cơn mưa lớn sẽ làm đau mặt nhóc đau rát. Nhóc lê lết tấm thân bước đi vào ban đêm, không còn thêm sức lực để sợ hãi.
Việc Tiêu Tiêu đi lấp nợ do Tiêu Thần mang lại như ngã vào một hố sâu không đáy, sau này vì thấy số tiền kiếm được chẳng đáng là bao, nhóc chỉ còn biết tìm cách khác để rồi lầm đường lạc lối.
Tiêu Tiêu nghe nói vào quán bar làm bồi bàn có thể nhận được rất nhiều tiền boa, kết quả là ngay ngày đầu tiên đi làm, nhóc đã bị một khách hàng sàm sỡ với ý đồ dơ bẩn và phải bật khóc, Tiêu Tiêu trốn trong nhà vệ sinh, gọi cho Cố Ngụy xin sự giúp đỡ, chính Cố Ngụy đã đến cứu Tiêu Tiêu.
Trên đường về, Cố Ngụy ngồi trong xe nửa tiếng mắng chửi Tiêu Thần nửa tiếng, sau đó anh giới thiệu cho Tiêu Tiêu một công việc bán thời gian ở bệnh viện, lương cao, hàng ngày chỉ cần ngồi trước máy tính ghi lại thông tin khách hàng, khối lượng công việc không lớn, thời gian còn lại được nhàn rỗi.
Cố Ngụy đi nói chuyện với lãnh đạo, Tiêu Tiêu mỗi ngày chỉ cần làm việc bốn giờ, thời gian còn lại có thể đi nơi khác làm một số công việc bán thời gian.
Nếu cuộc sống có thể tiếp tục như vậy, Tiêu Tiêu sẽ không lạc lối, điều tồi tệ là các khoản nợ cùng lãi của Tiêu Thần ngày một tăng lên, những linh hồn ma quỷ đó buộc Tiêu Tiêu phải đưa tiền.
Trong lớp học kiến thức bảo mật của trường đại học, có rất nhiều phương pháp hack thông tin dữ liệu đã được đề cập, Tiêu Tiêu nghe rất kỹ, nên khi nhận được danh sách thông tin bệnh nhân của bệnh viên, một mầm đen hoại tử cứ như thế nảy nở, lặng lẽ trồng vào thế giới của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu, người bị ép đến đường cùng, đã bất lực đưa ra lựa chọn xấu hổ nhất theo bản năng.
Có thể mấu chốt vấn đề không phải lỗi của nhóc, nhưng Tiêu Tiêu không bao giờ biện hộ cho bản thân, nhóc là kẻ trộm cắp có quy tắc, khi móc ví của người khác, Tiêu Tiêu sẽ ghi chép cẩn thận vào sổ tay, nói xin lỗi vô số lần trong lòng, thầm nhủ nếu sau này nếu có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, nhóc nhất định sẽ trả lại số tiền đã cứu mạng mình.
Nhưng cái biến ở đời là không muốn Tiêu Tiêu sống quá tốt, sự xuất hiện đột ngột của Vương Nhất Bác vào thời điểm này dường như khiến nhiều chuyện trở nên khác lạ.
Khác với thái độ cương trực và thiếu kiên nhẫn khi hai người vừa trò chuyện, Vương Nhất Bác, người đã xem ảnh của Tiêu Tiêu, đã có phản ứng rất thú vị. Nhóc cứ nghĩ hắn sẽ nói gì đó dài dài, nhưng kết quả chỉ là vài chữ: " Chúng ta có thể gặp và nói chuyện không?"
Vương Nhất Bác muốn gặp Tiêu Tiêu, và ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy những bức ảnh đó, hắn đã có ý định hẹn hò. Nhưng Tiêu Tiêu là một kẻ nói dối, nhóc không thể gặp "tên ngốc số 23" được. Nhóc chỉ sử dụng mấy câu thả thính mơ hồ trên mạng để trêu chọc Vương Nhất Bác, mỗi một lần sự giả vờ thanh lãnh của hắn bị đánh gục, Vương Nhất Bác sẽ gửi cho Tiêu Tiêu một tin nhắn thoại:
" Caca thích Đào Đào nhất."
Lúc đó Tiêu Tiêu thường cười khẩy, nghĩ rằng mình sẽ không yêu một kẻ ngốc như Vương Nhất Bác.
Nhưng khi gặp được một Vương Nhất Bác chân thật ngoài đời, Tiêu Tiêu nhận ra rằng mình đã sai.
Thực ra nhóc rất thích người này, người sẽ nhẹ nhàng chăm sóc và quan tâm Tiêu Tiêu, mỗi ngày đều lái xe nửa tiếng để cùng bạn trai nhỏ đi ăn đồ ăn đường phố một cách ngốc ngếch, người sẽ thắt cà vạt mà xếp hàng mua khoai cho Tiêu Tiêu, người luôn sẵn lòng làm cho Tiêu Tiêu vui vẻ bất chấp hậu quả, dù là trả tiền ăn hay cùng nhau đồng hành trên mọi con đường, chỉ cần Tiêu Tiêu lên tiếng, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đồng ý.
Cảm giác an toàn đã mất từ lâu bỗng dưng trở lại, khiến Tiêu Tiêu ảo tưởng tìm được nơi trú ẩn an toàn. Vương Nhất Bác gần như trở thành người mà Tiêu Tiêu có thể dựa dẫm. Mãi đến khi Vương Nhất Bác tiết lộ kế hoạch trả thù Đào Đào, kẻ đã lừa dối mình, Tiêu Tiêu chợt tỉnh dậy khỏi giấc mộng ngắn ngủi. Hóa ra "Mình chính là Đào Đào."
Kẻ xấu xa đã lừa gạt Vương Nhất Bác, người mà Vương Nhất Bác căm ghét cùng cực.
Rồi mọi thứ đột ngột kết thúc.
Tiêu Tiêu nhận thức sâu sắc rằng thứ mà Vương Nhất Bác mang lại không phải là hầm trú ẩn, mà là một tấm lưới săn.
...
Tiêu Tiêu hiện tại đang ngồi xổm dưới gốc cây cách ký túc xá 30 mét. Đèn đường không thể chiếu sáng đến đây, và ánh trăng bị che khuất bởi lớp cành cây đan xen dày đặc. Những chiếc lá trên bãi cỏ xung quanh đang cô đọng sương đêm, phản chiếu tựa vì sao trong đêm tối. Ánh sáng lung linh duy nhất, lấp lánh và thuần khiết như đôi mắt của Tiêu Tiêu, thất vọng nhưng không nản lòng.
Hơi lạnh giống như một mũi dao ẩm ướt, vờn qua thân thể co rúm lại đang run rẩy của Tiêu Tiêu, thân thể sắp sửa ngã xuống, hai tay đút trong túi quần không đủ gom góp chút ấm áp, hai chân ngồi xổm của Tiêu Tiêu sắp tê dại, Tiêu Thần mấy người họ vẫn không chịu rời đi.
Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, khí tức tỏa ra thành sương mù trắng nhạt, nhóc có chút hối hận vì lúc nãy không nhận áo khoác của Vương Nhất Bác, nếu có cái áo khoác ấm áp kia, Tiêu Tiêu lúc này sẽ không bị cảm lạnh đến mức đau đầu.
Sau khi xoa xoa đôi bàn tay đông cứng vài lần, Tiêu Tiêu bất chợt nhớ tới Vương Nhất Bác ở trong xe hôn lên tay mình ấm nóng, cánh môi mềm mại với da tay lạnh giá có sự chênh lệch nhiệt độ, nhưng người kia vẫn muốn làm Tiêu Tiêu ấm áp hơn.
Tiêu Tiêu mím môi, có chút buồn bực, nhóc khoát tay, núp dưới cái tổ ấm ọp ẹp duy nhất, lại ngồi xổm lên, may mà thời tiết không quá xấu.
Trời rất lạnh, sau khi ba người đàn ông được Tiêu Thần đưa tới đã hút hết vài điếu thuốc, bọn họ thật sự không có kiên nhẫn để cùng anh ta chờ đợi.
Một người trong số họ bắt đầu mắng chửi và đẩy Tiêu Thần, Tiêu Tiêu nhìn thấy người đàn ông từng cao ngạo không ngừng cúi đầu về phía trước, tay chắp tay cầu xin lòng thương xót. Sau đó anh ta đưa họ đi khỏi cổng trường.
Tiêu Tiêu đợi họ đi rồi mới nhớ ra Tiêu Thần có thể sẽ đưa người đến chỗ Cố Ngụy, bèn run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Ngụy.
Điện thoại đổ chuông một lúc mới nhấc máy. Cố Ngụy có lẽ đang ở nhà, không có tiếng ồn ào xung quanh, nhưng Tiêu Tiêu đoán hình như anh ấy vừa tập thể dục xong, câu " Xin chào" vang lên nghe giống tiếng thở hổn hển, âm tiết cuối hơi kéo cao lên, với một chút phong vị quyến rũ kì lạ.
Tiêu Tiêu cho rằng mình nghe nhầm, không quan tâm lắm, nhóc nói:
"Anh à, anh ta lại đến tìm em."
" Cái gì...! Trần Vũ, em là chó à? Biến đi....a...bây giờ... đừng có làm phiền anh bây giờ.." Cố Ngụy ở đầu bên kia của điện thoại rất dữ dội, nhưng tiếng thở hổn hển không kìm chế được và tiếng vỗ tay ngắt quãng khiến Tiêu Tiêu hoang mang không biết chuyện gì, đành ngượng ngùng dời điện thoại ra khỏi tai.
Nhóc kiên nhẫn đợi Cố Ngụy bình tĩnh lại một lúc mới nghe thấy người kia tiếp tục nói qua điện thoại:
"Em không cần lo lắng cho anh, cứ tự lo cho bản thân thật tốt, nhớ những gì đã hứa với anh, và đừng làm mấy điều ngu ngốc nữa! "
Cho dù biết đối phương không nhìn thấy, Tiêu Tiêu vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói đồng ý, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại giữa tiếng mắng chửi và thở hổn hển của Cố Ngụy.
Ký túc xá đóng cửa lúc 10 giờ 30. Bây giờ vẫn còn một lúc, Tiêu Tiêu chậm rãi vịn thân cây đứng lên, đá đá hai chân đau phát cóng, khập khiễng đi về hướng ký túc xá sau khi máu lưu thông được một chút.
Đường trường rất hẹp, đèn đường và cây to đan xen vào nhau, Tiêu Tiêu bước vào một vùng ánh sáng, sau đó lại chìm vào một khoảng tối đen, tâm tư như chiếc lá rụng trôi theo gió, cuối cùng bước chân dừng lại giữa chừng.
Tiêu Tiêu không biết tại sao mình lại muốn gọi cho Vương Nhất Bác, nhóc chỉ biết rằng điện thoại đã được kết nối, giọng Vương Nhất Bác vang lên qua ống nghe, bạn trai ngốc gọi Tiêu Tiêu là bé con ngoan, và hỏi rằng em đã trở về kí túc xá hay chưa, có an toàn không. Tiêu Tiêu bắt đầu khóc, nước mắt càng rơi càng nhiều hơn, nhóc gắt gao nói với Vương Nhất Bác trên điện thoại" "Tất cả đều là lỗi của anh! Cửa ký túc xá bị khóa rồi, em không vào được..."
Vương Nhất Bác vẫn dỗ dành bé con, đi tìm Tiêu Tiêu, bảo em đừng chạy lung tung, anh một lát nữa sẽ đến đón.
Tiêu Tiêu chậm rãi đi tới cửa hông, không nhìn thấy xe của Vương Nhất Bác, còn tưởng rằng Vương Nhất Bác lái xe đi mất rồi liền quay đầu lại, đầu cúi gầm xuống, hai tay lạnh như đá đúc vào túi quần.
"Tiêu Tiêu!"
Nghe thấy có người gọi mình, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác thở hổn hển chạy tới nơi, hắn không tiếp tục bước đi nữa, mà dừng lại cách đó vài bước, mở rộng vòng tay chờ Tiêu Tiêu.
Thật kỳ lạ, nhiệt độ khi đi về phía ký túc xá và đi về phía Vương Nhất Bác là như nhau, nhưng Tiêu Tiêu lại cảm thấy ở gần Vương Nhất Bác ấm áp hơn, và cơ thể nhóc cũng không còn buốt giá như trước nữa.
Vương Nhất Bác bước nốt nửa bước khoảng cách cuối cùng giữa bọn họ, ôm chặt Tiêu Tiêu, xoa xoa tóc sau đầu, thì thầm nói bên tai tình yêu nhỏ:
"Em có muốn về nhà cùng anh không?"
Tiêu Tiêu được Vương Nhất Bác ôm vào lòng rất ấm áp, cả con phố vắng vẻ cũng trở nên sôi động, người trong vòng tay không nói tiếng nào, chỉ im lặng nắm lấy quần áo của Vương Nhất Bác, gật đầu thật nhẹ.
Tiêu Tiêu sẽ về nhà với Vương Nhất Bác.
Tiêu Tiêu muốn về nhà với Vương Nhất Bác.
..................
Trans+Edit: Yisanse?
Tiêu Tiêu số khổ của tôi ơi:<