[BJYX] Một Đời Trầm Mê

Chương 18




Trong đội mấy ngày nay liên lục tiến hành các hoạt động chặt chẽ tiếp theo, dựa trên những thông tin mà Vương Nhất Bác trước đây không quản ngày đêm theo dõi nằm vùng: phong tỏa nhà chứa ở khu vực biên giới, khóa chặt quỹ đạo hoạt động của nhóm Đạt ca ở thành phố H cùng lão Đặng ở thành phố bên cạnh. Hơn nữa, căn cứ vào thông tin phía trên hạ xuống cho nhân viên tuyến đầu đội chống ma túy, sắp tới chuẩn bị phối hợp với các bên, chia thành ba hướng bí mật tiến hành truy bắt.

Vương Nhất Bác sau khi kết thúc nhiệm vụ theo dõi, lập tức trở về đội nghe chỉ đạo, cũng không xuất hiện ở bệnh viện số 3 nữa. Ngày nhận được lệnh lùng bắt Đạt ca, hắn cũng chỉ đơn giản làm động tác chào đã rõ, từ đầu đến cuối không nói một lời. Đồng nghiệp trong đội đều nói Vương sir làm nhiệm vụ xong trở lại, càng trầm mặc hơn so với trước kia. Cả ngày không thấy hắn nói chuyện, trái lại thường xuyên lên sân thượng hút thuốc. Nhóm người còn đang thắc mắc, cảnh sát Vương bình thường có hút thuốc sao?

Cuộc họp tổ chức vào buổi chiều, nói rằng các nghi phạm đang ở bệnh viện số 3 tối nay sẽ được chuyển về đội chống ma túy để giám sát chặt chẽ và tiến hành lấy lời khai. Vương Nhất Bác vừa nghe đến "bệnh viện số 3", trong mắt thoáng qua tia dao động, theo bản năng mò vào trong túi rút ra một điếu thuốc, nhưng phát hiện vẫn đang họp liền như mất sức ngã dựa vào lưng ghế.

Lúc nhận được tin nhắn từ tiểu Ngô đang canh gác thai phụ kia, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hai chữ "bạn trai", có cảm giác danh xưng này như đã cách xa một đời vậy. Thành thật mà nói, đã không còn là bạn trai nữa rồi, nhưng bản thân lại không khống chế được, không thể ngừng nhớ về người ấy. Vốn đã định là chuyện cả đời, lúc cần buông tay vẫn nên buông tay, yêu một người thì sao chứ? Có những thứ cần suy nghĩ và đưa ra quyết định trong khoảnh khắc. Nếu Tiêu Chiến có thể làm được thì tốt rồi. Vương Nhất Bác cúi thấp đầu trầm tư, hình ảnh nhìn thấy đêm đó đột nhiên hiện lên trong não, dằn xé khiến hắn đau khổ đến phải nhắm chặt hai mắt.

====

Tiêu Chiến ngơ ngác, tim đập nhanh nhìn người đã lâu ngày không gặp đi ra từ cổng sắt, hướng về phía bên này. Sau đó, người ấy cách anh một khoảng xa, nhìn thật sâu vào anh rồi lại đi lướt qua, tiếp tục hướng về phía trước. Tiêu Chiến chậm rãi xoay người đi theo Vương Nhất Bác đến tận dưới lầu căn phòng trọ gần cảnh đội. Lúc này, anh mới biết hắn đã dọn ra khỏi nhà từ lâu. Hai người dừng lại ở vườn hoa nhỏ trên tầng hai. Vương Nhất Bác đứng yên, sau đó rút ra một điếu thuốc.

"Anh đến tìm em làm gì?"

"Không phải chúng ta chia tay rồi sao?"

Nghe giọng điệu lạnh như băng của Vương Nhất Bác, trong một giây, mắt Tiêu Chiến dường như đỏ bừng lên. Con người hiền lành dịu dàng năm xưa có lẽ đã bị chính anh hủy đi mất, trong lòng ngập tràn chua xót thay vì cảm giác tủi thân quen thuộc. Bác sĩ Tiêu cúi đầu cắn răng, tiến lại gần hai bước, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay Vương Nhất Bác. Cho dù có nhận lại ý cự tuyệt trong dự liệu từ đối phương, anh cũng sẽ không buông tay. Lúc Vương Nhất Bác dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trên thùng rác, mới đợi được Tiêu Chiến thấp thỏm mở lời.

"Anh không muốn chia tay......"

Vương Nhất Bác cười khẽ, trên đôi gò má gầy đi so với trước đây tràn ngập nụ cười chế giễu.

"Anh cứ phải dây dưa với em làm gì? Đời người còn dài. Hơn nữa, không có em, có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn."

"Anh không thể, Nhất Bác, không có ai khác, sẽ không có."

"Sẽ không có sao? Tiêu Chiến, em thật sự không thể giả vờ như chưa từng nhìn thấy, em căn bản không thể quên được...Vừa nhìn thấy anh, em đã nhớ lại cảnh tượng đó."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang một bên để không phải nhìn Tiêu Chiến. Lúc nói lời này, cơ thể hắn khẽ run lên, một người luôn ngoan cường, giờ phút này lại hiếm thấy lộ ra dáng vẻ yếu đuối. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi, trái tim như bị bóp nghẹt, là cảm giác mãnh liệt trước đây chưa từng có. Anh vội vàng ôm lấy đứa trẻ lớn xác trước mặt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Vương Nhất Bác để trấn an.

"Xin lỗi, anh xin lỗi......"

"Anh biết dựa vào những hành động trước đây của mình, nói những lời này hoàn toàn không có sức thuyết phục. Nhưng anh vẫn muốn thử đấu tranh một lần. Cho anh một cơ hội, để anh yêu em có được không? Anh thật sự rất nhớ, anh...anh thật sự không thể không có em......"

Vừa nói, anh lại bắt đầu khóc nấc lên, mấy ngày qua, có lẽ bác sĩ Tiêu đã rơi nước mắt của cả một đời rồi. Vương Nhất Bác vẫn im lặng như cũ, chỉ nhẹ nhàng tách khỏi vòng tay Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt có chút chật vật kia. Ở bên nhau 3 năm cũng chưa từng thấy Tiêu Chiến có bộ dáng này trước mặt mình, Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân. Sở dĩ trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn xuất hiện là vì hắn quá yêu người này đúng không?

Tiêu Chiến hốt hoảng khi Vương Nhất Bác tách khỏi cái ôm của mình. Anh vắt óc suy nghĩ xem còn cần phải làm gì để hắn có thể đồng ý thử bắt đầu lại lần nữa.

"Em tạm thời không thể chấp nhận cũng không sao. Anh...anh có thể làm bạn giường, chỉ cần em suy nghĩ lại, được không? Vương Nhất Bác, có được không?"

Lời vừa nói ra, Vương Nhất Bác lập tức sửng sốt, run rẩy hỏi lại:

"Nếu em vẫn không thể thì sao?"

"Vậy, vậy thì chia tay đi, chỉ cần em vui......" Tiêu Chiến càng khóc dữ dội hơn.

Bác sĩ Tiêu xem như hoàn toàn cảm nhận được cảm giác cam tâm tình nguyện. Yêu chính là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ quyết tâm thử cố gắng hết sức; chỉ cần đối phương hạnh phúc có thể bình thản buông tay; hoặc là dẫu cho Vương Nhất Bác không có cách nào yêu mình nữa, cũng sẽ luôn đặt hắn trong tim, không cần hồi đáp. Trên thế gian này, nào có thứ gì có thể đẹp đẽ nhường ấy, nhưng "yêu" chính là như vậy, sẽ không vì quá khó khăn hay quá ít ỏi mà sinh ra thay đổi.

Bất kể hiện tại có đang tức giận hay không, Vương Nhất Bác đều không thể buông bỏ Tiêu Chiến. Nói hắn ngu ngốc cũng được, nói hắn mù quáng cũng chẳng sao. Hắn quyết định chọn lựa thử tin tưởng một lần nữa.

Liệu có xảy ra sai lầm? Vương Nhất Bác vốn dĩ chẳng phải dạng người sợ trước lo sau.

Cảnh sát Vương vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy bác sĩ Tiêu. Khoảnh khắc tay chân lần nữa đan chặt vào nhau, hắn vùi đầu vào sau gáy người trong lòng hít sâu một hơi, hốc mắt cũng theo đó ửng đỏ.

"Đừng khóc nữa." Vương Nhất Bác nhẹ giọng an ủi bên tai Tiêu Chiến.

Bác sĩ Tiêu nghe hắn nói vậy, tựa như giận dỗi mà đem hết nước mắt nước mũi lau lên bả vai Vương Nhất Bác, chọc cho cảnh sát Vương bật cười. Thấy người đang ôm mình còn có tâm trạng cười, Tiêu Chiến giãy giụa vài cái tỏ ý kháng nghị. Ngay tức khắc, bị Vương Nhất Bác đè lại eo, dùng sức ôm chặt trong ngực.

"Đừng khóc, em hứa với anh thử lại lần nữa có được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

====

Đêm đó, Tiêu Chiến ngủ lại phòng trọ của Vương Nhất Bác. Những đồ dùng hằng ngày trong phòng đều dành cho hai người, Tiêu Chiến nhìn thấy liền vô cùng hạnh phúc, tựa như được quay lại khoảng thời gian sống chung thời đại học, cũng ngầm hiểu được dụng ý của Vương Nhất Bác. Cả hai nằm xuống giường, không có mấy tình tiết lâu ngày gặp lại như trong phim điện ảnh, chỉ đơn giản ôm hôn, trò chuyện lại khẽ hôn, từng chút một bù đắp lại những năm tháng khuyết thiếu kia.

Sáng sớm hôm sau, hai người chen chúc dính lấy nhau ở nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuyện có thể giải quyết trong 10 phút cứ thế biến thành nửa tiếng đồng hồ. Tiêu Chiến không chút ngại ngùng đoạt lấy đồ của Vương Nhất Bác mặc vào. Kết quả, lúc ra khỏi cửa, hai người đều đen thui từ đầu đến chân, liếc nhìn nhau lại không nhịn được cười ra tiếng.

Dọc đường đi làm, bác sĩ Tiêu không kiềm được nụ cười treo trên môi. Dường như nhớ đến chuyện gì đó, anh lấy điện thoại, mở wechat của Lý Tinh Hà. Ngón tay dừng lại trên đó một lúc, cuối cùng quyết định ấn xóa, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Dẫu sao, yêu là tình cảm nảy sinh trong khoảnh khắc, cũng là trách nhiệm cả đời.

====//====

Hết đau lòng rồi huhu, đã nói cảnh sát Vương không nỡ mà ( ɵ̥̥ ˑ̫ ɵ̥̥)