Tiêu Chiến càng ngày càng nuông chiều, dung túng đủ điều.
Bạn nhỏ càng ngày càng bám người, không rời nửa bước.
Đối với Vương Nhất Bác mà nói, Tiêu Chiến là ánh sáng duy nhất của hắn, khiến hắn muốn liều mình theo đuổi, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó không bao giờ buông ra nữa.
Nhưng, hiện thực thường hay tàn khốc hơn hắn tưởng tượng.
Lúc Tiêu Chiến dắt tay Vương Nhất Bác đến bữa tiệc của Lão Trác, mọi người quả nhiên gượng gạo hơn nhiều.
Nhìn thấy Lão Trác nháy mắt ra hiệu với mình, Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ vai cậu nhóc.
"Em vào trong ngồi trước đi, lát nữa anh vào."
Vương Nhất Bác cau chặt mày, nhưng vẫn nghe lời khẽ gật đầu.
Lão Trác lôi Tiêu Chiến vào một góc, hiếm thấy vẻ mặt nghiêm túc đến vậy.
"Sao lại đưa cậu ta theo?"
Tiêu Chiến cười rất đỗi vô tư.
"Chẳng phải mày nói được đưa người nhà theo à? Em ấy chính là người nhà của tao."
"Mày với cậu ta... đùa đấy à?"
"Dùng từ không đúng rồi," Tiêu Chiến thôi không cười nữa, "Là thật, không phải đùa."
"Tiêu Chiến!" Lão Trác hơi sốt ruột, "Mày có biết ngoài kia đang bàn tán cái gì không? Bọn họ..."
"Tao không quan tâm, miễn sao em ấy cần tao, yêu tao, vậy là đủ rồi."
"Khá khen cho tiếng 'cần tao'," nụ cười của Lão Trác chẳng còn chút hòa nhã nào, "Đúng là khoác lác, e là mày không dứt ra được nữa rồi!"
Cuộc đối thoại không còn tiếp tục được nữa, Tiêu Chiến nhận ra giờ mình đã không thể nghe lọt tai bất kỳ ai nói xấu bạn nhỏ nhà mình nữa, ý tốt cũng vậy, ý xấu càng không.
Trên bàn rượu, Lão Trác rất hưng phấn, dù gì hắn cũng là người tìm được việc làm sớm nhất trong mấy người bọn họ, gần đến ngày tốt nghiệp rồi, tìm đầu ra trở thành việc quan trọng hàng đầu đối với mỗi người, đương nhiên là bao gồm cả Tiêu Chiến.
Giữa bữa tiệc ăn uống linh đình, mọi người đều xúc động bùi ngùi.
Đại Thần khoác vai Tiêu Chiến, cụng ly rượu với anh.
"Hai chúng ta cạn một ly đi, tao..."
"Anh Chiến uống nhiều rồi, để tôi uống thay anh ấy."
Vương Nhất Bác cắt ngang lời Đại Thần, lạnh mặt gạt cánh tay gác trên vai Tiêu Chiến xuống, đoạt lấy ly rượu của anh một hơi uống cạn.
Đại Thần nhướng mày đầy ẩn ý, thầm nghĩ giữ đồ ăn kỹ thật đấy.
Ánh mắt Tiêu Chiến tối đi, cuối cùng vẫn chỉ xoa đầu cậu nhóc, quở trách một tiếng không nặng không nhẹ.
"Đừng phá."
"Lão Tiêu này, tao nghe giáo sư Lâm nói rồi, cơ hội ra nước ngoài du học đó ông ấy vẫn luôn giữ chỗ cho mày đấy, tương lai mày không cần phải lo gì nữa rồi, mấy anh đây chưa được chỗ dựa tốt thế đâu."
Nghe đến đây, Vương Nhất Bác bên cạnh buông trò chơi đang chém giết kịch liệt trong điện thoại xuống, đăm đăm nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, ánh mắt mịt mờ vô định.
Lúc tiện tàn, Lão Trác say bí tỉ lắc lư nghiêng ngả tựa vào vai Tiêu Chiến, khăng khăng kéo anh ra ngoài bằng được, không hề để ý đến Vương Nhất Bác mặt mày nặng trĩu đi phía sau.
"Tiêu Chiến, tao vẫn phải nói với mày, suy xét cho thật kỹ, bọn tao chỉ muốn tốt cho mày thôi..."
Nói đoạn lại tiến gần thêm một bước, muốn nói nhỏ vào tai Tiêu Chiến dăm câu.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đẩy mạnh Lão Trác ra, đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến.
"Đừng chạm vào anh ấy."
Tiêu Chiến kéo tay áo cậu nhóc.
"Nhất Bác, đừng bướng mà, Lão Trác là bạn anh."
Nhưng hắn vẫn lù lù bất động, hất cằm lên như đang tuyên bố chủ quyền.
Lão Trác sôi máu, giơ ngón tay chọc mạnh vào ngực Vương Nhất Bác, nói một chữ chọc một cái đầy cảnh cáo.
"Tao nói chuyện với Tiêu Chiến, không có chuyện của mày, xéo!"
Toàn thân Vương Nhất Bác nhanh chóng bốc lên một luồng hơi lạnh khiến người ta dựng tóc gáy.
Tiêu Chiến vội vàng ôm vai hắn lại, nắm lấy cú đấm đang dần cuộn chặt an ủi dỗ dành.
"Ngoan, nghe lời anh, đi lên đằng trước đợi, anh với Lão Trác nói mấy câu thôi, lát nữa ăn tối với em có được không nào?"
Vương Nhất Bác lặng thinh một lúc, cuối cùng vẫn buông lỏng nắm tay rồi đút vào túi quần.
Thấy Tiêu Chiến phải ép mình nhượng bộ, thấy đám người chỉ trỏ xung quanh, thấy Vương Nhất Bác ngang tàng không hề kiêng nể ai, Lão Trác thực sự cảm thấy không đáng cho người anh em tốt, tác dụng của rượu khiến hắn tức tối đến nghẹn ứ, túm lấy cổ áo của Vương Nhất Bác.
"Mày tống quách nó vào lồng nuôi nhốt luôn đi, thế này mà là yêu nó à? Mẹ kiếp mày đang hại nó đấy!"
Vương Nhất Bác không đánh trả, mà chỉ im lặng nhìn về phía Tiêu Chiến.
Trên khuôn mặt hòa nhã của Tiêu Chiến lộ ra nét hung dữ cực kỳ không tương xứng.
"Lão Trác! Buông tay!"
Nhìn anh như thế, Lão Trác giận càng thêm giận.
"Mày đấy! Cứ ngoan cố ở bên hắn đi, sớm muộn rồi cũng có ngày bị hắn ta hại chết!"
Nét mặt Tiêu Chiến thoáng ngưng đọng, mím môi gỡ tay Lão Trác xuống, sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của cậu nhóc, rồi dắt tay hắn vội vã bỏ đi.
Về tới căn hộ, Tiêu Chiến mệt mỏi day huyệt thái dương.
Anh có nên trách mắng không? Có nên giận dữ không?
Không.
Nhìn thấy bóng dáng cô đơn lạc lõng ấy, anh chỉ muốn yêu thương cưng chiều.
Cưng chiều bất chấp lý lẽ.
Tiêu Chiến thở dài, gắng gượng an ủi bản thân, bạn nhỏ không thích người khác chạm vào mình, vậy sau này giữ khoảng cách với bọn họ là được, không có gì cả, không sao, không sao...
Anh không ngừng tự nhủ như thế, đứng dậy rót một ly nước đi về phía Vương Nhất Bác, giọng nói vẫn tràn đầy dịu dàng như trước.
"Hôm nay lại uống nhiều rượu quá rồi, uống ly nước trước đi, để anh xem xem..."
Lời còn chưa dứt, ly nước đã bị hất đổ xuống đất, Vương Nhất Bác thô lỗ bắt lấy gáy Tiêu Chiến, hung hăng hôn lên môi anh.
Hắn đã hôn anh rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cắn xé dữ dội đến vậy, chốc lát sau Tiêu Chiến đã nếm được mùi máu thuộc về mình, vị tanh ngọt ấy nương theo đầu lưỡi đang điên cuồng cướp đoạt của cậu nhóc lan tràn đến từng ngóc ngách trong khoang miệng anh.
Anh muốn chống cự, rồi đổi lại là hành động của đối phương sẽ càng thêm càn quấy.
Hắn đẩy mạnh Tiêu Chiến ngã ra giường, ghìm chặt đôi chân đang giãy giụa của anh, rút thắt lưng trói gô cổ tay anh lại.
Trong tiềm thức của Tiêu Chiến rất kháng cự, nhưng rồi anh vẫn dung túng hắn.
"Này! Làm gì thế hả? Nốc nhiều rượu quá hóa điên rồi à!"
Cậu nhóc không nói tiếng nào, giống như một loài dã thú mất đi quyền kiểm soát, ánh nhìn nguy hiểm lạnh lẽo nhìn xuống con mồi, tàn bạo xé nát chiếc áo sơ mi do chính tay hắn tặng trên người Tiêu Chiến, ngón tay lạnh ngắt dần trượt vào trong khóa kéo quần jean của anh...
"Vương Nhất Bác! Em điên rồi!"
Tiêu Chiến hoảng thật rồi, từ trước đến nay, hai người họ ôm ấp, hôn nhau, thậm chí cùng ôm nhau ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng vẫn chưa bao giờ vượt qua ranh giới đó, nhưng hôm nay, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng, lại còn theo cách thức dã man bạo ngược như vậy, chuyện này khiến Tiêu Chiến giận đến mức da đầu tê dại.
Động tác của cậu nhóc đột nhiên ngưng bặt, không khí gần như đông cứng lại.
"Anh muốn ra nước ngoài."
Giờ mới tìm ra được nguyên do, Tiêu Chiến cuối cùng cũng thở phào được một hơi, cười đáp.
"Danh sách ứng cử viên vẫn chưa chốt, mỗi năm trường ta có một suất sang Pháp du học, là một học viện rất nổi tiếng trong ngành, quả là lai lịch hiếm có."
"Bao lâu?"
"Một năm."
"Anh muốn đi?"
Đôi mắt của Tiêu Chiến phát sáng rạng ngời.
"Em đi mà hỏi thử xem, chuyên ngành của bọn anh ai mà không muốn đi chứ? Làm gì có nơi nào được tiếp xúc với nhiều nhà thiết kế hàng đầu thế giới đến vậy, wow~ đúng là thiên đường."
"Em không cho anh đi."
Cậu nhóc gầm gừ ghì chặt hai vai anh, móng tay gần như cắm phập vào xương quai xanh.
"Anh muốn rời xa em!"
Tiêu Chiến ngỡ ngàng mở to mắt, thậm chí quên đi mất cơn đau ở bả vai.
"Sao em lại nghĩ như thế? Một năm thôi mà, sẽ chóng qua thôi."
Sức lực trên đầu ngón tay càng tăng thêm.
"Anh thật sự muốn rời xa em!"
Tiêu Chiến dở khóc dở cười.
"Vương Nhất Bác! Nửa đời sau chúng ta cứ như hai đứa trẻ dính liền lấy nhau vậy hay sao?"
Cậu nhóc ôm chặt lấy Tiêu Chiến, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tủi hờn vùi sâu vào hõm vai anh.
"Anh Chiến, anh Chiến! Em muốn mãi mãi ở bên anh, anh đừng đi đâu hết, cứ ở lại bên cạnh em thôi được không? Đừng rời khỏi em, đừng xa em một phút nào cả, làm ơn, xin anh mà!"
Tiêu Chiến cảm nhận được vai mình ươn ướt.
Cậu nhóc trong vòng tay anh đang không ngừng thổn thức.
Giây phút ấy, một cái gai tàn nhẫn đâm vào trái tim anh.
Anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cực kỳ rối loạn.
Giấc mơ của anh... Tình yêu nhiệt thành của anh... Cậu bé của anh...
Rất lâu rất lâu sau, Vương Nhất Bác vẫn không chịu buông tay, sự run rẩy và nức nở của hắn chưa hề dừng lại một khắc nào.
Tiêu Chiến suýt ngạt thở, dường như đang tự đẩy mình đến bên bờ vực thẳm, nếu như chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh hi vọng đó là...
Hắn!
Cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại kia, hương chanh thoang thoảng trên tóc khiến anh an lòng đi hẳn.
"Ngoan, anh hứa với em, không đi đâu cả, chỉ ở bên em thôi."
"Thật không!" Đôi đồng tử của cậu nhóc sáng rực như thiêu đốt.
"Thật." Tiêu Chiến mỉm cười dịu dàng đến lạ.
"Anh Chiến! Em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em..."
"Anh à, anh đừng lo, em có tiền, anh muốn cuộc sống thế nào em cũng cho anh được hết, chờ anh tốt nghiệp rồi, chúng mình mua một căn nhà dọn ra ở riêng, rồi sau đó ngày ngày ở bên nhau, không bao giờ chia xa..."
Cậu nhóc rì rầm khẽ nói, cuối cùng cũng bình yên tựa trong vòng tay Tiêu Chiến ngủ say, Tiêu Chiến nhẹ vỗ về lưng hắn, lặng lẽ nuốt cay đắng vào lòng.
"Bạn nhỏ của anh ơi, đến khi nào em mới trưởng thành được đây..."
...
Trong nước chắc cũng có rất nhiều cơ hội...nhỉ, không đi Pháp cũng có thể trở thành nhà thiết kế giỏi mà...nhỉ, ở lại bên cạnh bạn nhỏ cũng có thể thực hiện ước mơ của mình...đúng không.
Trên đường đi đến văn phòng của giáo sư Lâm, bước chân của Tiêu Chiến trĩu nặng, anh không dám tưởng tượng mình chủ động từ bỏ như vậy thì thầy sẽ nổi trận lôi đình đến thế nào, nhưng hễ nhớ lại ánh mắt đầy thất vọng của giáo sư Lâm lần trước, anh lại thở ra một tiếng dài thượt.
Không ngờ, giữa đường đã bị Đại Thần vội vàng kéo lại.
"Tình huống gì đây?"
Não Tiêu Chiến đình trệ.
"Tình huống gì cơ?"
"Mày vẫn chưa biết à?" Đại Thần do dự chốc lát, ánh mắt phức tạp dán chặt lên người Tiêu Chiến, "Vừa rồi trường thông báo cho tao, bảo tao tranh thủ thời gian hoàn tất thủ tục, người được chọn đi du học... là tao."
Tiêu Chiến sững sờ mất mấy giây, sau đó cố nặn ra một nụ cười.
"Ồ, chúc mừng mày, về nhớ mở tiệc ăn mừng đấy."
"Mẹ nó! Mày biết tao không có ý này mà! Ai cũng biết rõ mày là người thích hợp nhất! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tao đi tìm giáo sư Lâm rồi, thầy ấy không có ở văn phòng, điện thoại cũng không nghe."
Tiêu Chiến cúi thấp đầu.
"Không sao cả, dù gì tao cũng định bỏ cuộc rồi, thế này chẳng phải sẽ tốt hơn sao."
"Tiêu Chiến! Mày trúng tà rồi à? Đó là ước mơ của mày đấy!"
"Anh Chiến!"
Dời mắt nhìn lại, ở phía cuối hành lang dài, bóng dáng mảnh khảnh của Vương Nhất Bác hiện lên vẻ cô đơn lạ thường, khiến Tiêu Chiến rất muốn qua đó ôm lấy hắn.
"Không nói nữa, Đại Thần, nắm chắc cơ hội này nhé."
Anh không hề ngoảnh lại, nhất nhất chạy về phía cậu bé của anh.
"Anh ơi, em đói."
"Đi, đi ăn cơm."
Cả đêm Tiêu Chiến không ngủ, anh phải thừa nhận rằng, cảm giác giữa chủ động từ bỏ và bị người khác loại trừ hoàn toàn khác nhau, anh chưa bao giờ nghi ngờ năng khiếu nghệ thuật và trình độ chuyên nghiệp của mình, nhưng giờ đây, anh mới nhận ra mình ngạo mạn đến nực cười, hóa ra trước giờ mình không phải lựa chọn phù hợp nhất...
"Anh Chiến ơi, anh Chiến!"
Cậu nhóc trong vòng tay anh dường như đang gặp ác mộng, vừa gọi tên anh vừa vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
"Đừng sợ, anh đây, vẫn luôn ở đây..."
Tiêu Chiến vỗ về hắn mà lòng dạ rối bời.