[BJYX] Người Từng Là Thiếu Niên

Chương 20




Tiêu Chiến cúp máy rồi quay đầu lại, bóng dáng Vương Nhất Bác đã chẳng còn thấy đâu nữa, anh chạy mấy bước về phía hắn bỏ đi, rồi vẫn dừng lại, cạn sức tựa vào tường, cái nắng chói chang như thiêu đốt khiến đầu anh đau âm ỉ, nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc, rồi mới cắn chặt môi đi ra bãi đỗ xe.

Từ xa trông thấy một chiếc ô tô đang lao tới, Tiêu Chiến vô thức đạp phanh, nhưng không ngờ lại đạp trúng chân ga, ầm một tiếng, chiếc xe đâm thẳng vào cây cột bên đường.

Từ trên xe bước xuống chẳng phải ai khác, chính là Trình Nghị, gã điên tiết đùng đùng xông đến, túm lấy Tiêu Chiến còn đang đờ đẫn ngồi ở ghế lái lôi ra ngoài.

"Em chán sống hả!"

Tiêu Chiến ngơ ngác chớp mắt.

"Có lẽ em nhầm chân ga với thắng xe."

Trình Nghị căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.

"Những lúc thế này bảo em đừng chạy lung tung em cứ nhất quyết phải đến đây, anh mà tới trễ một lát nữa thôi là em đi đời rồi!"

Tiêu Chiến chỉ cúi đầu, ánh mắt trống rỗng.

Trình Nghị thở dài, nhét người ta vào xe mình rồi vội vã rời đi.

"Anh đưa em về nhà, tạm thời khoan hãy tới công ty, ảnh hưởng của chuyện này lớn hơn anh dự liệu, nhưng mà em đừng lo, anh sẽ xử lý..."

Sau đó nói gì, Tiêu Chiến chẳng lọt tai lấy một câu, trong đầu anh giờ chỉ toàn là cảnh tượng hỗn loạn xảy ra mấy tiếng trước.

...

Trình Nghị đập cửa nhà anh, câu đầu tiên là.

"Tiểu Chiến, bản thảo thiết kế của em đã từng cho ai khác xem qua chưa?"

"Ý anh là sao?"

Trình Nghị mở một trang web trên di động đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Frank công khai tuyên bố em ăn cắp ý tưởng của hắn ta."

Tiêu Chiến xem đi xem lại, dần dà, đầu ngón tay anh lạnh ngắt.

Frank là nhà thiết kế mới nổi đối đầu với công ty của Trình Nghị, tại một cuộc thi thiết kế hàng đầu trong nước vào nửa năm trước, hắn ta thua Tiêu Chiến 0,5 điểm, giành được vị trí thứ hai, đó cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp hắn, một khuôn mặt vênh váo hung hăng, giống như tác phẩm của hắn vậy, lố lăng, ngạo mạn, ngông cuồng tự đại.

Nội dung chính của tuyên bố sáng nay chủ yếu tố tất cả các tác phẩm gần đây của Tiêu Chiến đều đạo nhái ý tưởng của hắn ta, còn đưa ra một biểu đồ so sánh và bằng chứng thời gian.

Chuyện này nhanh chóng dấy lên cuộc bàn tán sôi nổi trong ngành, rồi tự nhiên cũng truyền đến tai Trình Nghị, gã nhìn chằm chằm vào đôi mày cau chặt của Tiêu Chiến.

"Bọn chúng chắc đã có chuẩn bị từ trước, chứng cứ rất đầy đủ, em phải cố nhớ lại xem, rốt cuộc làm thế nào mà bản thảo lại bị lộ ra ngoài, anh đã liên hệ với hội luật sư rồi, em đừng sợ."

Tiêu Chiến còn chưa kịp suy xét lại, điện thoại đã ùn ùn kéo đến.

"Ngài Tiêu, tôi là phóng viên báo thời sự XX, đối với việc đạo nhái lần này, anh có phản hồi như thế nào?"

"Thầy Tiêu, xem tin tức chưa? Là khách hàng của anh, tôi cần một lời giải thích!"

"Tiêu Chiến! Chuyện quái gì đây? Đống tác phẩm đó của anh đều là sao chép à? Tiếc thay khi mà tôi còn sùng bái anh đến vậy."

Tiêu Chiến cứ bình tĩnh trả lời hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác như thế, sắc mặt ngày càng tái nhợt, cho đến khi Trình Nghị giằng lấy điện thoại thẳng tay ấn nút tắt nguồn.

"Đừng nghe nữa! Theo anh về công ty, chúng ta mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ trước, những chuyện còn lại đợi triệu tập bộ phận quan hệ công chúng rồi nói tiếp."

Cái ngành này tuy không hở tí là dấy lên sóng to gió lớn như giới giải trí, nhưng cũng lắm tranh giành cấu xé lẫn nhau, giết người không thấy máu, huống hồ một nhà thiết kế bộc lộ tài năng lại có một khuôn mặt đẹp tựa nam chính truyện tranh như Tiêu Chiến, người muốn đạp anh xuống để trèo lên còn đầy ra đấy, cơ hội tốt thế này, những kẻ gọi là "chuyên gia trong ngành" ấy làm sao mà bỏ lỡ được. Anh và Trình Nghị vừa đến công ty là đã bị người cùng ngành và đám phóng viên vây đến mức con kiến cũng chui không lọt, không một ai cho anh cơ hội giải bày, ngoài những chất vấn ra cũng chỉ còn những lời chỉ trích, điều này khiến nhà thiết kế Tiêu trước nay "không màng thế sự" có hơi choáng váng, anh không biết sao trong một thời gian ngắn thôi mà những tội danh vô căn cứ kia lại phát triển thành thế này, anh chỉ biết rằng lần này, có lẽ mình đã chấm hết rồi.

Có một việc anh càng nhớ rõ hơn nữa.

Mình đã hứa với Vương Nhất Bác rằng sẽ đến xem em ấy thi đấu.

Đã trễ quá lâu rồi, không thể bỏ lỡ thêm được nữa...

Anh điên cuồng gạt đám đông ra, tự mình lái xe "đào tẩu".

Đúng thế, chưa đến nửa tiếng, tin tức "Tiêu Chiến đào tẩu" đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong ngành.

Đáng tiếc, vẫn quá muộn, anh đã bỏ lỡ thời khắc chàng trai ấy ngã lòng yếu đuối nhất, bỏ lỡ cơ hội tặng hắn cái ôm an ủi hắn cần nhất.

Thế nhưng, giờ phút này đây, anh có còn đủ ấm áp để an ủi lấy chàng trai của anh không?

"Tiêu Chiến! Em lại nghĩ bậy cái gì thế?! Đừng nghĩ ngợi lung tung!"

Tiếng gầm giận dữ của Trình Nghị đánh thức Tiêu Chiến đang đắm chìm trong những suy nghĩ miên man.

"Em vừa nhận được tin, đã có vài khách hàng yêu cầu đổi nhà thiết kế, bằng không sẽ hủy bỏ hợp đồng. Trình Nghị, anh sa thải em đi, như thế có thể giảm thiểu tổn thất của công ty."

"Khỉ gió!" Trình Nghị hung hăng đạp mạnh phanh xe, túm lấy cổ áo của Tiêu Chiến, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy chút dữ tợn nào.

"Tiêu Chiến! Chúng ta... chúng ta là người một nhà!"

Đưa Tiêu Chiến về nhà, Trình Nghị lại hối hả quay về công ty.

Trong căn phòng trống trải, Tiêu Chiến thu mình bên cạnh cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn ra ánh tà dương đang dần khuất đi ngoài ô cửa.

Anh rất muốn gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, nhưng gọi đi mấy lần đều vội gác máy ngay lập tức, phải nói gì đây? Chính mình bây giờ đang rối bời thì có thể đem lại gì cho chàng trai của mình chứ?

Anh dè dặt mở trang web ra xem, dư luận hùa theo một phía công kích chửi bới anh, nói anh thùng rỗng kêu to, bất tài lại thất đức, một số người thậm chí còn bịa tin đồn nhảm, chỉ ra rằng những giải thưởng lớn nhỏ mấy năm nay của anh đều là ăn cắp bản quyền...

Mắt anh đỏ hoe, anh gần như ngạt thở, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay thế mà chẳng thấy đau, anh rất lạnh, chỉ có thể co rụt nép sát người vào trong góc hết mức có thể...

Tiếng gõ cửa vang lên thật lâu, anh mới phản ứng lại được, loạng choạng đứng dậy đi mở cửa.

Hoàng hôn rõ ràng đã buông xuống rồi, nhưng dường như có một tia sáng vừa chiếu rọi vào đồng tử đen láy của anh.

Chàng trai ấy đứng ngay đó, không phải tưởng tượng, không phải ảo giác, bằng xương bằng thịt, có hơi thở khiến anh say mê.

"Em... sao em đến đây?"

"Đến đón anh."

"Đi đâu?"

"Về nhà!"

"Nhà...?"

"Ừ, chúng mình về nhà!"