Một tuần sau đó, Vương Nhất Bác và cả người đại diện của hắn cùng nhau biến mất. Nhưng cũng không hoàn toàn. Người đại diện gửi cho Tiêu Chiến địa điểm của studio qua GPS, báo cho anh rằng mấy hôm nữa tên kia vẫn sẽ còn phải điên cuồng tập luyện. Bởi vì Vương Nhất Bác không phải là người mẫu chuyên nghiệp nên còn phải qua sàn diễn luyện tập, sơ duyệt, tổng duyệt nữa.
Tiêu Chiến nhìn đoạn tin nhắn mà người đại diện để lại trên màn hình điện thoại. Nói dông nói dài, tổng kết lại là: bọn tôi đi trốn đây, liên lạc sau nhé.
Con người quả thật là loài sinh vật làm gì cũng 'quen thói'. Trước kia, khi chưa thực sự quen biết Vương Nhất Bác, mỗi ngày Tiêu Chiến chỉ cần lướt xem siêu thoại Weibo, lên B trạm (bilibili) xem đủ các loại video fan cắt ghép về hắn, mỗi ngày vẽ thần tượng một chút thôi cũng đã có thể vui vẻ làm một thanh niên theo đuổi thần tượng rồi. Vậy mà mới chỉ quen biết có ba tháng, số lần gặp gỡ có thể đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay, không hiểu sao Tiêu Chiến lại thấy một tuần này sao mà dài lê thê.
Có lẽ việc luyện tập quả thực rất bận bịu bộn bề, trong một tuần này, Vương Nhất Bác chỉ thỉnh thoảng cùng anh tán gẫu qua lại vài lần. Mỗi lần nói chưa được mười câu đã lại lặn không sủi tăm.
Lúc ấy Tiêu Chiến còn chưa biết sàn diễn mà Vương Nhất Bác sẽ diễn là cái nào. Một tuần lễ sau, anh mới lại nhận được tin từ người đại diện, "Ba giờ sáng chúng ta sẽ tới show diễn, tạm thời cần mặc thêm một bộ nữa, chờ đổi một cái cỡ nhỏ hơn."
Ba giờ mười phút sáng, Tiêu Chiến ngồi trong xe đưa đón của Vương Nhất Bác, cùng xuất phát.
Người đại diện: "Có buồn ngủ không? Nếu mệt quá thì cứ ngủ một chút."
"Không sao đâu", căn bản là Tiêu Chiến có hơi hưng phấn quá đà, không ngủ được. Vương Nhất Bác thì chụp áo khoác lên mặt, tranh thủ chợp mắt một chút.
Có lẽ là sợ làm phiền đến hắn, người đại diện đè giọng xuống rất thấp, "Vào trong đó rồi nhớ theo sát nha, đông người lắm, đừng đi lung tung."
"Vâng."
"Cũng đừng có không nói gì đã chạy đi mất," dưới tấm áo khoác vang lên giọng nói trầm trầm của anh Vương nào đó.
Tiêu Chiến: "Cậu còn tính ghi sổ tới bao giờ hả?!"
Người đại diện vỗ vai Tiêu Chiến: "Đừng để ý đến cậu ta. Nhất Bác, kéo cái áo ra. Lát hồi ngộp thở đau đầu giờ!"
Vương Nhất Bác lật áo ra, ngồi dậy, "Cà phê."
Người đại diện đưa ly cafe cho, "Hồi hộp không Vương Nhất Bác?"
"Cũng bình thường. Em tên là Không Hồi Hộp mà."
Phì cười...
Có vẻ là không hồi hộp thật nhỉ, còn biết nói đùa nữa mà.
- --
Đến show diễn rồi, Tiêu Chiến bước xuống xe và nhìn lên, suýt thì chửi bậy thành tiếng. Trước cổng vào là một cái logo hãng to tổ chảng, là một thương hiệu xa xỉ có tiếng vùng Bắc Âu. Thậm chí còn chưa có cửa hàng tại Trung Quốc nữa kìa, chứ đừng nhắc là đã từng mở show thời trang ở đây, còn mời nghệ sĩ bản địa tham gia catwalk nữa. Hiển nhiên là lần đầu 100%, và sẽ là lần cuối nếu có sai sót hỏng hóc gì.
"Cái này... Này..."
"Choáng hả?" Người đại diện đẩy anh một cái, "Đi lẹ nào."
Tiêu Chiến tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng Vương Nhất Bác sẽ được hãng thời trang này mời diễn show, đột nhiên thấy việc hắn luyện tập đến chết suốt một tuần qua cũng đáng giá phết.
Nếu như Vương Nhất Bác biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiến lúc này, nhất định sẽ xử phạt anh tại chỗ.
- --
Lần đầu tiên Tiêu Chiến được đi xem show thời trang. Phía sau hậu trường không hề hào nhoáng như sàn diễn chữ T ngoài kia. Phòng thay đồ của nam và nữ được tách riêng ra, trong đó có cả người mẫu, trợ lý, người đại diện, thợ trang điểm, làm tóc, nhà thiết kế thời trang, nói chung là chật ních người.
"Chiến Chiến, lại đây giúp một chút."
Tiêu Chiến vội vàng chạy theo sau, nhận lấy giá đồ từ trong tay người đại diện. Cô nàng đẩy cả anh và Vương Nhất Bác vào một gian thay đồ, đưa thêm 2 cái kẹp đồ, "Kẹp theo kích thước vòng eo của cậu ta hộ tôi nhé, tôi đi xem bộ còn lại."
Tiêu Chiến: "Gì cơ?"
Trên đầu Tiêu Chiến còn đang bận mọc một rừng dấu hỏi, Vương Nhất Bác đã bắt đầu cởi đồ ra, ở trần, chìa tay về phía anh, "Sơ mi."
"À, à..." Tiêu Chiến gỡ lấy áo sơ mi từ giá treo đồ xuống.
Hình như không ổn lắm thì phải... Trong lúc thay đồ, mắt không biết phải nhìn đi đâu, trước mặt là cơ ngực cơ bụng tràn ngập.
"Áo khoác. Anh nóng hả? Ra ngoài chờ đi." Hắn nhận lấy áo khoác từ trong tay anh. Lúc anh vừa chui ra khỏi phòng thay đồ, đúng lúc người đại diện cầm một bộ khác đi tới.
"Sao lại ra rồi? Đã kẹp vòng eo xong chưa?"
"Chị, chị vào đây chút." Vương Nhất Bác kéo rèm che ra để người đại diện tiến vào.
Còn lại Tiêu Chiến đứng ở ngoài, tim đập bùm bụp như trống bỏi.
Hậu đài ngổn ngang, tiếng người nói huyên náo ồn ào. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chỉ cách nhau một tấm vải nhung mỏng. Vậy mà anh lại cảm giác mình chẳng nghe được gì ngoài tiếng của hắn, "Có hơi chật đó, thêm một chút đi."
"Thử bộ kia không?"
"Chị, dây chuyền của em."
Qua khoảng gần mười phút, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đi ra. Người đại diện tính dẫn hắn đi tìm nhà thiết kế để sửa vòng eo áo, "Chiến Chiến, anh đừng đi lung tung nhé, bọn tôi sẽ quay lại ngay."
Chờ tới khi hai người kia trở lại, Tiêu Chiến đã bị thợ trang điểm lôi ra thành người mẫu lên sàn catwalk. Anh và người thợ kia bất đồng ngôn ngữ, dùng tâm hồn để trò chuyện, mãi không hiểu nhau. Vương Nhất Bác đi tới kéo Tiêu Chiến ra phía sau mình, "Sorry, he is not the model of this show, I am." (Xin lỗi, anh ấy không phải người diễn show này. Là tôi.)
Thợ trang điểm của show đều do nhãn hàng đưa tới. Đây cũng là lần đầu tiên đặt chân lên đất nước Trung Quốc. Gặp gỡ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quả thực đã nâng tầm thẩm mỹ của đàn ông phương Đông trong mắt người thợ này lên một cách thần kì. Đối với chuyện Tiêu Chiến trông như thế mà lại không phải người mẫu lên sàn, người đó cảm thấy hết sức tiếc nuối và khó hiểu, "What a pity!" (Sao mà phí thế!)
Người đó bày tỏ nuối tiếc xong, lại thuận miệng khen thêm một câu rằng Tiêu Chiến trông đẹp trai ghê, rồi mới kéo Vương Nhất Bác đi trang điểm.
"Làm tôi sợ hết hồn. Cô ấy nói tiếng Pháp với tôi."
"Thì cô ấy là người Pháp mà. Anh đáp lại bằng tiếng Anh thì cổ sẽ nói tiếng Anh với anh thôi," Người đại diện ở bên cạnh thở phào. "Nhất Bác sẽ đi mở đầu và khúc giữa. Lát nữa tôi sẽ dẫn anh qua khu mà cánh truyền thông ngồi. Hết show thì anh im im quay lại hậu đài nhé. Tôi không đi cùng anh được, phải ở hậu đài chờ cậu ấy thay đồ và trang điểm."
"Vâng," Tiêu Chiến vẫn còn chưa hoàn hồn từ màn đối thoại như trên trời ban nãy. Người đại diện an ủi anh, "Cũng tại vì anh đẹp trai quá thôi."
"Tôi có đẹp trai đâu..." Anh thiết kế Tiêu - không hề có chút ý thức nào về nhan sắc của bản thân - Chiến phản bác.
"Đẹp trai! Đẹp trai mà. Lần đầu tiên gặp tôi đã muốn ký hợp đồng nghệ sĩ rồi ấy chứ. Nhưng Vương Nhất Bác uy hiếp nhất định không cho tôi nẫng mất nhân viên của cậu ta!" Nhắc lại chuyện này cô nàng vẫn có vẻ buồn thương lắm.
- --
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn về phía người đại diện và Tiêu Chiến đang đứng nói chuyện với nhau. Thợ trang điểm hỏi, "Your boyfriend?" (Bạn trai cậu à?)
"No..." (Không...) Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt, nhìn vào gương phía trước mắt. Trong lòng hắn âm thầm nói nốt câu dang dở, — "One day." (Rồi sẽ.)
Tiêu Chiến chưa từng thấy Vương Nhất Bác trang điểm đậm bao giờ. Lần trước làm đại diện cho nhãn hàng mĩ phẩm, đánh son đỏ mọng đã đủ kinh diễm lắm rồi. Lần này vì để phù hợp với tính chất show diễn, trang điểm còn đậm và nổi bật hơn nữa.
Đến lúc Vương Nhất Bác trang điểm xong xuôi cũng đã là buổi trưa. Show diễn chính thức bắt đầu lúc 7 giờ tối. Chiều nay còn phải tổng duyệt một lần cuối. Cảm giác hưng phấn trong lòng Tiêu Chiến đã vơi hơn phân nửa, thay vào đó là buồn ngủ và hơi đói. Người đại diện đi kiếm cho anh chút đồ ăn. Vương Nhất Bác thì uống sữa mà chị để trong túi.
Hẳn là vì sợ hỏng lớp son môi, hắn cắn ống hút, chen nhau đứng giữa một hội đông các người mẫu với đủ màu da đến từ các quốc gia khác nhau.
Trắng như sữa vậy...
Nhìn về phía Vương Nhất Bác trong lớp trang điểm đậm đà, trong đầu Tiêu Chiến nảy ra một suy nghĩ liều mạng như vậy đó.
【Câu chuyện nhỏ】
Vương Nhất Bác: "Anh có biết là lắm lúc em thấy anh đầu gỗ lắm không? Đến cả thợ trang điểm ở show diễn vừa gặp một lần đã cảm nhận được là em thích anh rồi!"
Tiêu Chiến: "Bả là hủ nữ vừa nhìn là biết bia đia."
Vương Nhất Bác: "Bả là người Pháp mà! 'Hủ quốc' (ý là đất nước của hủ) là nước Anh, đừng tưởng em không lên mạng bao giờ!"
Tiêu Chiến: "...Vậy không phải em cũng rất vui hả?"