Từ trong phòng bếp, Tiêu Chiến thò đầu ra. Vương Nhất Bác lại đang dùng cái tư thế phản nhân loại ngồi trên sofa lướt xem điện thoại, chẳng hiểu xem cái gì mà cứ cười khúc khích. Không hiểu sao đột nhiên anh lại chợt có cảm giác gia đình.
"Thầy Tiêu, có đồ uống không ạ?" Vương ảnh đế là phận ăn nhờ ở đậu, ngoan ngoãn khéo léo, tuyệt không dám ngang ngược.
"Muốn uống gì?" Tiêu Chiến thu ánh mắt lại, chăm chú gọt táo. Vương Nhất Bác xỏ dép đi trong nhà, tót vào phòng bếp tìm đồ uống bị anh đá ra, "Tôi muốn uống Coca."
"Gọi điện thoại hỏi người đại diện của cậu đi."
Thầy Tiêu đích thực là một fan hâm mộ vô cùng nghiêm khắc.
Vương Nhất Bác nắm tay thành quyền rồi cầm bình trà xanh ra ngoài, "Xì, không uống nữa."
Thương ghê. Cuối cùng Tiêu Chiến lại thấy không đành lòng, lấy trà trong tay hắn bỏ lại vào tủ lạnh, "Đừng nói cô ấy biết là tôi cho cậu uống."
"Được! Là tôi tự lén lấy để uống!" Vương Nhất Bác cầm chai Coca quay về sofa ngồi, Tiêu Chiến cũng đặt đĩa táo đã gọt xong để lên bàn. "Nghĩ sao lại chạy tới đây đón Giáng sinh với tôi?"
"Tôi thấy anh đăng hình trong vòng bạn bè. Chậc, từng này tuổi rồi vẫn còn phải đón Giáng sinh một mình, đáng thương quá~"
Tiêu Chiến cầm một miếng táo lên, cắn cái rộp, "Cậu im đi."
Vương Nhất Bác phồng má nhai táo, nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng, "Tốt quá còn gì nữa. Trước đây ở cùng ký túc với các anh tôi đều đón Giáng sinh cùng họ. Một đám con trai dính vào nhau, chả có ý nghĩa gì."
"Tôi cũng là một anh trai, đàn ông đàn ang lớn đùng nhé," Tiêu Chiến để ý nhắc nhở.
Vương Nhất Bác cố gắng nuốt xuống một miếng táo to rồi mới nói, "Không giống nhau..."
Theo phản xạ, anh muốn hỏi lại rằng không giống ở chỗ nào, nhưng đúng lúc đó điện thoại của Vương Nhất Bác đổ chuông.
"Người đại diện, bả gọi tới. Anh giấu Coca đi!"
Tự nhiên Tiêu Chiến bị dúi chai Coca vào tay. Vương Nhất Bác nhận cuộc gọi video, còn cố tình quay ống kính về phía anh. Không hiểu sao lúc đó anh cũng thấy hoảng theo, vội vàng giấu chai Coca ra sau lưng.
Người đại diện: "Được quá ha. Chị đây đã cảm thấy cậu không đời nào lại bỏ chạy giữa đường rồi. Đừng có gây phiền toái cho người ta, biết chưa hả?"
Vương Nhất Bác: "Tôi thì phiền toái gì anh ấy chứ?! Ảnh bắt tôi ngủ sofa nè, sao chị không nói ảnh!"
Tiêu Chiến: "Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ. Bằng không cậu nằm giường đi để tôi nằm sofa nhé?"
Người đại diện: "... Được rồi được rồi. Chị chỉ muốn gọi báo là tối mai chị qua đón, có chút việc. Tiêu Chiến ới anh nuôi cậu ta thêm một ngày giúp tôi nhé!"
Tiêu Chiến: "... Sao tự nhiên thấy tôi như dì trông trẻ vậy?!"
Người đại diện: "Cúp máy đây, Vương Nhất Bác nhớ ngoan đó!"
Cuộc gọi kết thúc, Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến, "Tôi cảm giác như kiểu chị ấy luôn cho rằng tôi không hề lớn lên chút nào."
Tiêu Chiến vẻ mặt nghi ngờ, chẳng lẽ không đúng?
"Uống nữa không?" Tiêu Chiến lấy chai Coca giấu sau lưng ra đứa lại cho hắn. Suýt nữa thì Vương Nhất Bác đã quên mất Coca rồi. Nghĩ một lúc, cảm thấy một mình uống một chai có vẻ hơi quá đáng, liền lấy hai cái cốc rồi rót ra cho hai người.
"Anh vừa mới bảo cho tôi nằm giường, nói lời phải giữ lấy lời ha?" Thật ra hắn không có ấn tượng tốt đẹp gì với giường của Tiêu Chiến hết. Một lần duy nhất nằm ngủ trên đó thì bị cảm, còn phát sốt nữa.
Tiêu Chiến không ngờ hắn cho lời anh nói là thật, bị chọc đến bật cười, "Ờ rồi rồi, cho cậu ngủ đó. Còn muốn gì nữa không, bạn nhỏ?"
"Còn muốn ôm ôm," Vương Nhất Bác quay sang nhìn anh, khiến anh sửng sốt một chút. Nghĩ lại thì lúc ở hậu trường show diễn, hắn cũng dùng ánh mắt sáng này để nhìn anh. Tiêu Chiến hỏi, "Ai ngầu cơ?"
Anh quay đi uống một hớp Coca lạnh toát. Hơi gas kích thích hệ tiêu hóa khiến anh 'ợ' một tiếng nho nhỏ, yết hầu hơi rung nhẹ. "Lớn từng này rồi còn phải ôm đi ngủ?"
Vương Nhất Bác cúi đầu xem điện thoại. Mái tóc mềm hơi xù lên, trông hơi có dáng vẻ mất mát. Nếu không phải sợ bị hắn đánh, Tiêu Chiến thật sự muốn vươn tay ra xoa xoa đầu hắn một chút.
"Thôi tôi ngủ ở ghế sofa là được," Vương ảnh để tiêu cực phản kháng, sau đó dù thầy Tiêu có dụ dỗ thế nào cũng vô dụng, hắn vẫn kiên quyết ngủ ở sofa.
Tiêu Chiến: "Hic, tên nhóc này sao mà khó chiều thế không biết?"
23 giờ 25 phút, Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa, "Vương Nhất Bác!"
Phản kháng tiêu cực kéo dài, cuối cùng Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ ôm gối đầu và chăn ra đặt lên sofa, "Thế thì ngủ!"
Vương Nhất Bác cũng giận dỗi, lấy gối đặt xuống rồi nằm nhắm mắt không nói gì nữa. Tiêu Chiến chẳng biết nên bực hay nên cười, không thể làm gì khác hơn là trở về phòng mình ngủ.
Nửa đêm, Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến, chui vào chăn.
- --
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, điều đầu tiên Tiêu Chiến thấy ngay trước mặt mình chính là khuôn mặt của Vương Nhất Bác!
Tiêu Chiến:?????
Hắn vẫn còn đang say ngủ. Đồng hồ sinh học của hắn không giống sinh vật làm công ăn lương như Tiêu Chiến, thức dậy theo đúng quy luật (kẻo muộn làm). Mấy giờ ngủ cũng được, mấy giờ dậy thì khó mà nói.
Anh ngây người mất mấy giây, không biết làm sao nên khẽ bật cười. Anh đắp lại chăn cho hắn rồi mới rời giường đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng xong thì mở máy tính.
Hơn 9 giờ sáng, Vương Nhất Bác vẫn chưa thức dậy. Cửa sổ bằng kính trong phòng ngủ của Tiêu Chiến rất lớn, ánh mặt trời ùa cả vào phòng khiến hắn chói mắt khó chịu, cứ vùi mặt vào trong chăn. Anh phát hiện ra hắn rất thích vùi mặt trong chăn để đỡ sáng chói mắt.
Đột nhiên anh nổi hứng, lặng lẽ gọt bút chì rồi kéo ghế và giá vẽ quay hướng về phía người kia, bắt đầu vẽ phác thảo.
Đã lâu rồi Tiêu Chiến không vẽ chân dung người thật như thế này, cũng may là kiến thức cơ bản chưa rụng hết.
Mặt trời bị Tiêu Chiến ngồi che mất một phần. Lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra, hắn thấy Tiêu Chiến đang đưa lưng về phía cửa sổ, cách một cái giá vẽ đối diện với hắn. Bút trong tay anh cọ lên giấy vẽ phát ra tiếng sột soạt khe khẽ. Vậy là hắn nhắm mắt lại, vờ như chưa tỉnh.
【Câu chuyện nhỏ】
Tại triển lãm tranh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lẩn trốn như một tên tội phạm bị truy nã. Mũ trùm kín, đeo kính râm, khẩu trang, kín cổng cao tường che chắn. Bức tranh đầu tiên ở lối vào phòng triển lãm là một bức ký họa một chàng trai đang ngủ. Tên bức tranh là —— "Mơ".
Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh hắn "Em đã xem bức này chưa?"
"Chưa xem, nhưng em có biết."
Tiêu Chiến: "Biết?"
Vương Nhất Bác: "Lúc anh đang vẽ em đã tỉnh rồi. Nhưng nghĩ cho thầy Tiêu hiếm khi có một người mẫu như em để vẽ, vậy nên..."
Tiêu Chiến: "... Là vì thế nên sau này hở ra là em lại hỏi anh có muốn vẽ em không ấy hả?"
Vương Nhất Bác len lén nắm tay Tiêu Chiến, "Tất nhiên là không phải rồi. Chủ yếu là bởi vì thầy Tiêu lúc ngồi vẽ tranh nhìn đặc biệt đẹp trai, đặc biệt thích mắt."
Tiêu Chiến: "Lại bắt đầu rồi phải không?"
Đó là chàng trai trong mộng của anh. Bạch mã hoàng tử, từ trong giấc mơ bước ra, đến bên cạnh anh rồi.