Blue - Neleta

Chương 94-12




Đau đớn kéo dài lâu thật lâu, Mục Dã hoàn toàn không còn rõ cái gì với cái gì nữa. Nước từ mắt chảy xuống không biết là nước mắt hay mồ hôi. Đau đớn ngất đi rồi lại từ trong đau đớn mà tỉnh lại. Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cảm giác duy nhất của cậu lúc này chỉ còn đau và đau. Mỗi khi tỉnh lại, trên môi cậu đều là một hơi ấm quen thuộc; trước khi ngất đi vì quá đau, bên tai cậu sẽ luôn là câu nói “Cố nhịn đi”. Cơ thế đối phương luôn gắt gao bao lấy cậu, hai tay của anh không rời khỏi người cậu một giây nào. Có lẽ vì thế, nên hết lần này đến lần khác cậu vẫn có thể vượt qua được.

Đau đớn dường như đã giảm bớt chút ít, cảm giác trên người cũng quay về ít nhiều, lại một lần nữa cậu tỉnh dậy từ trong đau đớn, trong dòng nước nóng như nham thạch nung nấu, cậu run rẩy tìm được bàn tay của Bố Nhĩ Thác, sau khi được đối phương nắm chặt lấy, cậu ngập ngừng hỏi ra câu hỏi đã chôn chặt trong trong lòng từ lúc nãy.

“Làm… làm… gì… vậy…”

Bố Nhĩ Thác nắm chặt tay Mục Dã, ở bên tai cậu trả lời: “Em là người hầu của anh.”

Trái tim Mục Dã vốn đang bị nhấn chìm trong bể đau đớn tự nhiên co rút lại.

“Người hầu  duy nhất.”

“….” Khớp hàm run lên, Mục Dã gian nan vặn vẹo cổ, ngay sau đó, môi của cậu bị ngậm lấy. Mồ hôi trên môi cậu cũng được đối phương liếm đi.

Trong cơn tuyệt vọng cùng nghi hoặc, cậu lại nghe thấy đối phương lên tiếng: “Chỉ đối với người hầu, anh mới sinh ra dục vọng.”

“…” Nước mắt, cứ như thế không hề báo trước mà lăn xuống, Mục Dã tưởng rằng đó là do đau đớn.

Môi một lần nữa bị ngậm lấy, Mục Dã đem ý thức giao cho hắc ám. Bố Nhĩ Thác, anh… chỉ có… một mình tôi? Tại sao, tại sao? Nhưng mà… tôi chỉ là “người hầu” của anh mà thôi.

Bên ngoài vách núi, mặt trời đã dần hé lộ. Vậy mà bên trong vách núi vẫn chỉ có duy nhất một màu đen, không phân biệt được đâu ngày đâu đêm. Thời gian Mục Dã thanh tỉnh đã nhiều hơn, hôn mê không còn nhiều như trước. Mặt trời lại mọc thêm một lần nữa bên ngoài vách núi, đây là lần đầu tiên cậu có thể mơ hồ nhìn được khuôn mặt của Bố Nhĩ Thác trong bóng tối, thấy được đôi mắt màu xanh lam đang chăm chú nhìn cậu. Nước dưới thân đã trở lại độ ấm ban đầu, đau đớn trong cơ thể chỉ còn lại rất nhỏ, mà tay cậu dường như đã nắm lấy tay anh thật lâu.

Đầu lưỡi đã có cảm giác, Mục Dã khẩn cấp hỏi lại nghi hoặc trong lòng: “Bố Nhĩ Thác…”

“Bố Nhĩ…”

Khéo miệng kéo lên một nụ cười không rõ, Mục Dã lại mở miệng: “Bố Nhĩ… anh… thích tôi… ư?”

“Ừ.”

Một tiếng “ừ” này như giáng xuống lồng ngực cậu. Cằm bị nâng lên, môi cậu lại bị đối phương cướp lấy. Hôn môi diễn ra không hề kịch liệt, tựa hồ chỉ liếm phớt qua môi cậu, lấy đi những giọt mồ hôi đọng trên đó. Sau khi đối phương buông cậu ra, Mục Dã nhịn không được lại bạo dạn hỏi tiếp: “Anh… yêu tôi… sao?”

“Ừ.”

Không có đến nửa điểm chần chờ mà trả lời, Mục Dã sững sờ nhìn Bố Nhĩ Thác, sao cậu lại cảm thấy lo lắng. “Anh… cái kia… từ lúc nào…”

“Lần đầu tiên gặp nhau.”

Hả?! Mục Dã thật sự bị câu trả lời của Bố Nhĩ Thác làm chấn động. Sao lại có thể?! Người này sao có thể nhất kiến chung tình với cậu chứ.

“Anh… rốt cuộc… là…”

“Anh là tộc nhân Miêu Linh Tộc, không phải nhân loại.”

Gì cơ!? Mục Dã giật nảy người, người này quả nhiên không phải người bình thường!

“Mục.”

Thân thẻ Mục Dã run lên.

“Anh sẽ không giải thích.”

“…”

“Em là người hầu anh, người hầu duy nhất có thể khiến cho anh có dục vọng, anh sẽ không buông em ra.”

“…”

Mục Dã còn đang chờ Bố Nhĩ Thác nói tiếp thì anh lại ôm cậu từ trong ao đứng lên đi thẳng về phía trước. Mục Dã vẫn luôn nhìn Bố Nhĩ Thác, khó hiểu mà nhìn anh, thẳng đến khí đối phương mặc lại quần áo chỉnh tề cho cậu, rồi ôm cậu từ trong bóng tối đi ra, từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn nhìn anh không dời, cậu không thể tin được những gì mình vừa mới được nghe.

Bởi vì đã lâu chưa thích ứng với ánh sáng mặt trời nên hai mắt cậu đều bị che lại, mà trong đầu Mục Dã lúc này chỉ vẳng vẳng câu nói của Bố Nhĩ Thác          —— “Lần đầu tiên gặp nhau”,  “không phải nhân loại”, “anh sẽ không buông em ra”. Thân thể chạm đến một thứ gì đó mềm mại, tấm thảm bao trên người cậu bị kéo xuống, Mục Dã đã chân thực nhìn thấy Bố Nhĩ Thác, khuôn mặt quen thuộc vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu.

Như vậy, là xong rồi sao? Mục Dã ngơ ngác nhìn Bố Nhĩ Thác xắn gọn tay áo cho cậu, để cho người khác lấy máu kiểm tra, cậu vẫn không tin mình đã đi ra từ trong hắc ám kia, cậu không thể tin được trong khoảng thời gian chớp mắt như vậy, cậu đã có mặt tại ngôi nhà này. Lấy máu rất nhanh, xong xuôi mấy người kia cũng không nán lại thêm. Có người mang một bát cháo nóng tới, Mục Dã mông lung, chưa ý thức được bản than đang ăn từng muỗng cháo mà Bố Nhĩ Thác đưa tới, súc miệng cũng đều nhờ đối phương làm hộ, rồi lại thực thực hư hư bị người kéo vào lòng.

“Ngủ đi.”

Nhắm mắt lại, Mục Dã nhịn không được túm chặt lấy áo của Bố Nhĩ Thác, người này thực sự không phải nhân loại sao?

“Ngủ.”

“Bố Nhĩ Thác…”

“Bố Nhĩ.”

Nhịp tim chậm lại một nhịp, Mục Dã theo bản năng rúc sát vào người Bố Nhĩ Thác.

“Miêu Linh Tộc… là cái gì?”

“Sau này em sẽ biết.”

“…Cái kia… lần đầu gặp nhau, có thật không?”

“Ừ.”

Ngực lại một lần nữa bị bóp nghẹn, Mục Dã thì thào nói: “Tại sao…” Cậu không biết, người này không giống kiểu người nhất kiến chung tình, cậu không hiểu được nguyên nhân là vì sao, Mục Dã cứ như vậy suy nghĩ miên man không ngừng.

“Em là người hầu của anh, người hầu duy nhất.”

Người hầu ư… Mục Dã thật lâu mới nghe thấy tiếng nói của Bố Nhĩ Thác, lúc này cậu mới phát hiện ra trong đầu mình hình như thiếu thiếu cái gì đó. Mệt mỏi, thân thể cậu trở nên cực độ mệt mỏi. Mọi việc cứ để sau khi ngủ dậy rồi nói tiếp vậy. Mục Dã để cho ý thức của mình bay xa. A, đã quên không hỏi, thân thể cậu sao rồi? Quên đi, ngủ dậy hỏi sau, mệt lắm rồi, cậu thầm nghĩ cơ thể cậu giờ đã tốt hơn trước nhiều, không còn đau đớn gì nữa, cho nên cứ ngủ một giấc no say đã.

Có người vỗ vỗ ru cậu ngủ, Mục Dã cầm lấy tay của đối phương, miệng lẩm bẩm: “Anh cũng… ngủ đi…” Thân thể bị người kia dùng sức ôm lấy, từ nay trở đi, Mục Dã sẽ có một hồi ức đẹp.

Đôi mắt màu xanh chăm chú nhìn Mục Dã, anh đang rất vui mừng, việc Mục Dã chủ động khiến cho anh kinh hỉ không nhỏ. Tuy rằng khoảng cách trong lòng của Mục Dã đối với Bố Nhĩ Thác không còn nhiều, nhưng để được như kỳ vọng của anh thì còn rất xa, hiện tại mọi việc đã bắt đầu trở nên tốt đẹp, anh tin tưởng ngày đó sẽ không còn xa nữa.

Để Mục Dã thoải mái tựa trong ngực mình ngủ, Bố Nhĩ Thác nhắm hai mắt lại, chữa khỏi bệnh cho Mục Dã cũng làm anh cảm thấy mệt mỏi. Lần đầu tiên, hai người không có bất kỳ miễn cưỡng nào nằm ngủ cùng nhau. Thân thể hai người dựa sát vào nhau ngủ say một giấc.



Mở mắt ra, Mục Dã thoáng kinh hoàng, kỳ quái, sao tự nhiên lại mơ thấy quá khứ kia chứ? Nghiêng đầu nhìn nam nhân đã tỉnh lại từ sớm đang đọc báo, Mục Dã nở nụ cười, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người này thật sự hạnh phúc. Thấy Mục Dã đã tỉnh, nam nhân liền buông tạp chí xuống, lại nhìn Mục Dã đang vươn tay, nam nhân cũng phối hợp kéo chăn ra ôm lấy cậu.

“Vừa rồi em nằm mơ.”Mục Dã dựa đầu vào vai anh nói.

“Cái gì?” Mơ thấy cái gì.

Mục Dã hạnh phúc nói: “Mơ thấy anh ôm em rồi bay lên, từ trên vách núi nhảy xuống rồi lại bay lên.”

Con ngươi màu lam lóe sáng, Mục Dã nhẹ nhàng ấn mi tâm rồi hôn anh một cái. “Bố Nhĩ, chẳng lẽ anh không cảm thấy rằng nơi đó chính là nơi đính ước của chúng ta sao? Ở nơi đó, em biết anh yêu em; ở nơi dó, em cũng đã yêu anh. Bố Nhĩ, tự nhiên em rất muốn quay lại nơi đó hưởng tuần trăng mật, chỉ có anh và em, được không?”

Nơi đó vẫn luôn là nơi Bố Nhĩ Thác muốn tránh đi, nhưng khi nghe Mục Dã nói vậy, Bố Nhĩ Thác lại bắt đầu phân vân. Tuần trăng mật sao? Tựa hồ nghe cũng không tệ.

“Bố Nhĩ, mang em bay một lần nữa đi, nhé?” Mục Dã khẽ cắn vành tai Bố Nhĩ Thác, đã lâu cậu không có cảm giác lãng mạn tương tự như vậy rồi.

Xoay người, đem Mục Dã đặt dưới thân thể mình, Bố Nhĩ Thác ngậm chặt lấy môi Mục Dã, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại Mục Dã còn nở nụ cười, có lẽ ngày mai tỉnh lại cậu đã ở chỗ kia rồi cũng nên. Giấc mộng kia nhắc nhở cậu, cậu còn rất nhiều lời chưa nói cho người cậu yêu, dã thú yêu quý của cậu. Cậu thực hối hận, hối hận vì sao không sớm nhận ra trái tim của Bố Nhĩ Thác.

“Chủ nhân, em yêu anh.”

“Grào!”

Mục Dã mở rộng thân thể tiếp nhận dã thú xâm phạm, từ lúc ở cùng Cam Y, cậu đã được biết tại sao Bố Nhĩ Thác không trị liệu cho cậu ngay từ đầu mà kéo dài tới tận khi bệnh tình của cậu trở nên vô cùng nghiêm trọng. Những thứ thuốc kia là để bảo vệ nguyên khí cho cậu, cũng như làm cho các tế bào ung thư nhanh chóng khuếch tán, chỉ khi đến thời điểm cận kề giao tiếp giữa sự sống và cái chết, Bố Nhĩ Thác mới có thể tạo một thể mới cho cậu được.

“Bố Nhĩ… Chủ nhân… em yêu anh…”

“Grào!”

Trong nháy mắt, Bố Nhĩ Thác đã hóa thành hình thú, buổi sáng là thời điểm nam nhân thường không hay giữ được dục vọng. Cùng Bố Nhĩ Thác dây dưa môi lưỡi, Mục Dã nghĩ tới tối hôm qua người này có điểm lạ lạ. Có lẽ khi đến nơi đính ước kia, cậu sẽ hỏi được nguyên nhân tối qua vì sao người này lại có vẻ không vui. Nhưng bọn nhỏ sẽ như thế nào đây. Không sao, còn có Cam Y và Khổng Thu, hai người họ sẽ giúp cậu chiếu cố bọn nhỏ vài ngày.

“Mục!”

“A, em xin lỗi.”

Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, Mục Dã chủ động, hai chân kẹp vòng ôm lấy bụng dã thú, xin lỗi vì cậu đã không tập trung.

“Suy nghĩ cái gì?!” Đây là điều cấm kỵ của dã thú.

“Muốn anh… muốn chủ nhân của em.”

Lam nhãn nháy mắt thay đổi sang một góc độ khác, Mục Dã không sợ mà tiếp tục khiêu chiến: “Chủ nhân của em, hãy khiến cho em điên cuồng đi.”

“Grào!”

Hai đứa nhỏ dưới lầu thấy phụ thân và ba ba xuống muộn cũng không có tiếp tục chờ đợi nữa mà để quản gia mang bữa sáng lên tự ăn với nhau. Theo kinh nghiệm lâu nay, ngày hôm nay hẳn là phụ thân và ba ba bọn chúng sẽ lại ở trong phòng nguyên cả một ngày.

“Ca ca, hôm nay ba ba đi vắng, anh có thể không tu luyện mà chơi với em được không?”

“Không được.”

“Ca ca…”

“Buổi chiều anh sẽ chơi với em, anh không thể gián đoạn việc tu luyện được.”

“Dạ! Vậy buổi chiều anh nhớ phải chơi với em đó nha.”

“Được.”

“Hahaha, ca ca tốt nhất!”

Vui vẻ cắn một miếng bánh bao thật to, Oces lại một lần nữa cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện ba ba có thể sinh cho bé một đệ đệ hoặc muội muội “bình thường” cho bé.

Trong phòng ngủ, dưới những trận hôn môi kịch liệt nồng cháy của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã không ngững rên rỉ hô lên. Đứa bé trong bụng của cậu vẫn được an toàn trong kết kết giới mà Bố Nhĩ Thác tạo ra. Ương ngạnh lưu lại ấn ký trên người Bố Nhĩ Thác, Mục Dã đã sớm quên đau đớn trong ngục tối kia mà tận tình hưởng thụ khoái hoạt Bố Nhĩ Thác mang lại cho cậu. Trừ đi khoảng thời gian hai người chưa gặp nhau, trừ đi khoảng thời gian đau thương hai người tự thương tổn lẫn nhau, lại tiếp tục trừ đi khoảng thời gian Bố Nhĩ Thác đi tu luyện, chuỗi thời gian còn lại đây đối với hai người là vô cùng quý giá, mỗi một giây cũng không thể để lãng phí. Những chuyện tình không đẹp kia, cậu muốn quên đi toàn bộ, cậu cũng muốn Bố Nhĩ Thác quên đi, cậu muốn giữa cậu và Bố Nhĩ Thác chỉ tồn tại những khoảnh khắc hạnh phúc, những ký ức ngọt ngào.

“Bố Nhĩ… Bố Nhĩ… Em yêu anh… Em yêu anh…”

“Grào!”

“Bố Nhĩ… Cho em đứa nhỏ nữa…a a a… Cho em đứa nữa đi…”

“Mục!”

Tình cảm mãnh liệt lan tỏa khắp căn phòng, tối hôm qua Bố Nhĩ Thác cũng có một giấc mơ không vui chút nào, những điều đó hoàn toàn đã bị anh đá bay xa, giờ phút này anh chỉ biết phải làm cho Mục Dã thật hưởng thụ. Quay trở lại nơi đó cũng được, anh muốn mang Mục Dã đi ngắm cảnh mà cậu từng thích nhất, anh sẽ cho người bài trí lại căn phòng trở nên thoải mái hơn, rồi lại ở nơi đó giữ lấy Mục Dã, làm cho cậu biết anh đời này mãi mãi yêu cậu, không gì có thể thay đổi được.