Blue - Neleta

Chương 94-8




“A…” Cơn đau chạy khắp toàn thân Mục Dã khiến cậu căn bản không có khí lực đẩy Bố Nhĩ Thác ra. Cho đến khi anh buông tay, Mục Dã bỗng không còn cảm thấy khó chịu ở dạ dày nữa, cậu chỉ cảm thấy mình hơi khó thở một chút. Cậu không biết, đối với khát vọng dị thường mãnh liệt, Bố Nhĩ Thác chỉ có thể dùng phương thức này để hòa dịu bản thân. Trước khi Mục Dã khỏi hẳn, Bố Nhĩ Thác sẽ không chạm đến cậu.

Bố Nhĩ Thác cầm lấy cái bát rồi rời đi, mặc Mục Dã đang nằm trên giường sờ lên môi mình, bây giờ khi ở bên Bố Nhĩ Thác, cậu bỗng cảm thấy luống cuống lạ thường. Cậu không còn khí lực đấu chọi gay gắt với Bố Nhĩ Thác nữa, cậu chỉ muốn bình yên đi đến ngày cuối cùng. Cho dù Bố Nhĩ Thác nói cậu sẽ không chết, nhưng Mục Dã thủy chung không tin điều đó là thật. Cậu là người biết rõ cơ thể mình nhất, cơ thể cậu ngày càng trở nên suy yếu, mỗi ngày cậu đều có thể nhìn rõ khuôn mặt tiều tụy trong gương, cậu biết, cậu đang đi đến gần cái chết.

Cánh cửa lại được mở ra, Mục Dã giương mắt nhìn, trên tay Bố Nhĩ Thác lại là một cái bát khác. Mục Dã ngửi thấy mùi cháo bay đến, bây giờ cậu không đói bụng, có điều, thân thể hiện tại của cậu không thuộc về cậu nữa, hoặc có thể nói là từ khi gặp Bố Nhĩ Thác, cậu đã không còn thuộc về chính mình. Bố Nhĩ Thác sẽ không cho phép Mục Dã nhịn ăn. Một chén cháo lại bỏ thêm một chút thuốc đặc biệt. Bố Nhĩ Thác cẩn thận đút toàn bộ vào trong bụng Mục Dã, cho dù từ đầu đến cuối, Mục Dã không hề muốn ăn chút nào, nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn kiên quyết ép cậu ăn toàn bộ. Sau khi Mục Dã ăn xong, Bố Nhĩ Thác lại ôm cậu vào phòng tắm rửa, dưới sự vuốt ve của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã dần lâm vào mê man. Trước khi mất đi ý thức, Mục Dã rất muốn nói với Bố Nhĩ Thác rằng: Không cần tiếp tục làm như vậy, hãy để cho tôi lặng lẽ rời đi.

Mục Dã đã ngủ say, bàn tay đặt trên bụng cậu lúc này mới bỏ ra. Có người gõ cửa, Bố Nhĩ Thác dùng chăn đắp kín cho Mục Dã rồi mới đứng lên, anh còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, anh nhất định phải đảm bảo chắc canh Mục Dã sẽ thuận lợi trải qua đau đớn của cuộc trị liệu, tuyệt đối không thể có nửa điểm sai sót.

Suy yếu ngồi bên cạnh cửa sổ, Mục Dã chăm chú nhìn bầy chim trắng tự do bay liệng trên bầu trời. Thân thể ngày càng yếu đi, đừng nói cậu có thể tự do như bầy chim bay lượn bên ngoài bầu trời, mà ngay cả hình dáng của tòa nhà này như thế nào cậu cũng đều không biết. Chỉ có điều, đó không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ngồi ngẩn tại đây.

Đặt tay lên miệng mình, lúc này, trong lòng Mục Dã tràn đầy nghi hoặc với nam nhân mà cậu cực kì chán ghét kia. Từ khi cậu sinh bệnh đến nay, thái độ đối đãi của đối phương khiến cậu ngày càng nghi hoặc hơn. Bộ dạng người kia không có biến hóa gì mà vẫn lạnh lùng, ít lời như cũ. Cái khác chính là cách đối xử với cậu. Trừ việc luôn cố chấp hôn cậu ra, thì người kia cũng không có cưỡng bách cậu một lần nào nữa. Điều đó không khiến cậu cảm thấy kì quái nhất, mà là cách chăm sóc của anh lại làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác là người kia thật ra rất yêu cậu.

Nghĩ đến đây, Mục Dã không khỏi lắc đầu. Cậu đã sắp chết rồi, còn vướng bận phong hoa tuyết nguyệt làm gì. Mục Dã thở dài một cái, cậu bỗng phát hiện bản thân không còn chán ghét cũng như oán hận người kia nữa. Chẳng lẽ bởi vì cậu sắp chết, cho nên đối với tất cả ân oán tình cừu đều cho qua hết sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi như vậy? Hay bởi vì cậu bị bệnh? Cậu không cho rằng người kia thuộc tuýp người biết quan tâm đến người khác. Nhưng là mấy ngày này người nọ luôn quan tâm để ý tới nhất cử nhất động của cậu.

Nhất là mỗi lần khi cơn đau dạ dày của cậu tái phát, người kia nhất định sẽ ở bên cạnh cậu, nhất định sẽ thay cậu xoa lên phần đau ở bụng. Mấy ngày gần đây, mỗi khi cơn đau bắt đầu, anh sẽ hôn cậu, có kịch liệt, có triền miên. Mỗi lần đều hôn đến lúc cơn đau chấm dứt. Có đôi khi cậu còn nghĩ rằng ngay sau đó anh sẽ áp cậu trên giường làm cái loại sự tình kia, cậu còn có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng to lớn của anh. Bất quá mỗi lần người kia đều nhịn xuống. Thở dài một cái, Mục Dã đem đầu chôn giữa hai chân mình, cố gắng không nghĩ linh tinh nữa, cậu muốn chết, tại sao không thể để  cậu yên lặng rời đi? Đặt tay lên phần dạ dày hơi âm ỉ đau, bên tai Mục Dã lại vang lên tiếng nói kiên định của người nọ: “Em sẽ không chết”.

Tại sao cậu không chết? Mục Dã cười khổ. Cúi xuống nhìn bàn tay sưng phù của mình, Mục Dã hít một hơi thật sâu xua đi cái chua xót trong lòng. Cậu nghe nói người tới giai đoạn cuối của bệnh ung thu toàn thân sẽ sưng phù. Tần suất đau bụng của cậu ngày càng tăng, nhiều lần cậu đã phải cầu xin người kia cho cậu uống thuốc giảm đau, nhưng anh vẫn kiên quyết cự tuyệt. Người kia muốn làm cái này để tra tấn cậu hay không thì cậu không biết nữa.

Mục Dã từ từ đứng lên, bám vào bàn ghế, tường, cậu lần từng bước tới cửa phòng. Trước kia đều là Bố Nhĩ Thác ôm cậu đi ra ngoài. Mục Dã chưa bao giờ tự mình rời khỏi phòng ngủ. Đứng ngoài phòng tầm hai phút, Mục Dã xác định phương hướng cậu cần đi đến. Không xuống tầng, Mục Dã mở ra từng cánh cửa mà cậu đi qua, cậu muốn tìm giấy bút, cậu nhớ rằng cậu còn chưa để lại di chúc. Bất quá làm cậu thất vọng chính là một tầng này ngoài phòng không và mấy đồ không rõ ra thì chỉ có gian phòng ngủ kia là được tỉ mỉ bố trí.

Dựa vào tường nghỉ một lúc, Mục Dã cố chấp giữ vững tinh thần đi lên tầng trên. Bố Nhĩ Thác rất có thể ở tần dưới, hiện tại cậu không muốn gặp người kia. Đi hai bước lại nghỉ một chút, Mục Dã khó khăn lắm mới lên đến nơi. Dựa vào lan can nghỉ thật lâu, Mục Dã chật vật từng bước tìm kiếm. Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, tại một gian phòng gần nhất trên tầng ba, cậu khẽ nở một nụ cười. Căn phòng này được bày trí rõ ràng là một thư phòng, cậu thấy trên mặt bàn có ống đựng bút và rất nhiều giấy.

Đóng cửa lại, Mục Dã thở gấp đi đến bên cạnh bàn, ngay giây tiếp theo, cậu ngơ ngẩn cả người. Trên bàn sách là một khung ảnh, Mục Dã đưa tay lên cầm, hơi thở có chút gấp gáp. Người bên trong khung ảnh… là cậu… Trong bức ảnh, cậu đang nằm ở trên ghế trong phòng khách nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đã có người thừa dịp lúc cậu không chú ý mà chụp tấm hình này. Là ai đây? Người đầu tiên Mục Dã nghĩ tới chính là nam nhân băng lãnh kia. Nhưng cậu lập tức lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, người kia như thế nào có thể làm chuyện này được chứ?

Mang theo nỗi lòng hỗn loạn, cậu đặt khung ảnh trở lại ban đầu. Mục Dã nhìn chung quanh bao quát toàn gian thư phòng này. Có hình của cậu… lúc này cậu mới phát hiện ra trên giá sách cơ hồ không có nhiều sách mấy, mà có rất nhiều giấy tờ. Mục Dã đi qua lấy xuống một tập rồi mở ra, trên giấy là một ít số liệu, Mục Dã cẩn thận đọc qua, khuôn mặt nguyên bản còn trắng bệch nhất thời lại bao lấy một tầng u ám. Đây chính là bản xét nghiệm. Trong đầu cậu hiện lên một ý niệm, cậu đem toàn bộ giấy tờ trên giá sách lấy xuống, cẩn thận mở ra từng trang, cho đến trang cuối cùng, có một dòng chữ tàn nhẫn xuất hiện: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ung thư tế bào đã di căn tới gan.

Tập giấy tán loạn rơi trên mặt đất, tuy rằng trên bản xét nghiệm không có ghi tên của ai, nhưng Mục Dã biết đây chính là bản xét nghiệm của cậu. Đây chính là bản báo cáo toàn bộ tình trạng sức khỏe của cậu. Trước đây cậu cũng đoán được một hai phần sự thật. Cậu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý tử vong, nhưng tại thời khắc biết được chân tướng sự việc, đại não của Mục Dã nháy máy như bị ngừng hoạt động, hơi thở gần như đình chỉ. Ung thư dạ dày… giai đoạn cuối… di căn…

Có người mạnh mẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy người tiến vào, Mục Dã thật bội phục bản thân vẫn có thể bình tĩnh mà hỏi: “Tôi… còn có thể sống bao nhiêu lâu nữa?”

Người mới vào nhìn tập giấy rơi tán loạn trên mặt đất, anh bước tới trước mặt Mục Dã, khom người ôm lấy cậu, nhưng Mục Dã tránh né anh, chỉ ngẩng đầu lên bình tĩnh hỏi: “Bố Nhĩ Thác, không cần tiếp tục giấu giếm tôi nữa, hãy nói cho tôi biết, tôi còn có thể sống bao lâu?”

“Em sẽ không chết.” Bố Nhĩ Thác không rõ là hờn giận hay không, mà chỉ ôm lấy Mục Dã rồi xoay người rời đi.

Không biết lấy khí lực từ đâu, Mục Dã túm chặt lấy áo của Bố Nhĩ Thác, lớn tiếng nói: “Nói cho tôi biết!”

Bố Nhĩ Thác dừng lại, cúi đầu nhìn Mục Dã. Lam quang trong mắt lóe lên, Bố Nhĩ Thác xoay người lại. Cánh cửa phía sau lưng anh bỗng đóng lại. Đương khi Mục Dã nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ trả lời cậu, thì cánh cửa sổ trong thư phòng tự nhiên mở ra. Gió ngoài trời nháy mắt chạy khắp quanh phòng, giấy tờ trên bàn bay tán loạn, tờ giấy kết quả xét nghiệm được gió nâng lên từ mặt đất. Mục Dã bị bất ngờ này làm cho hoảng sợ, ấy vậy mà Bố Nhĩ Thác tựa hồ không có ý giải thích cho Mục Dã mọi chuyện. Anh đi về phía cửa sổ, ôm chặt Mục Dã vào lòng, nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ.

“Oái!” Bởi vì sợ hãi nên hai tay Mục Dã dùng sức ôm lấy cổ Bố Nhĩ Thác. “Bố Nhĩ Thác!” Mục Dã thất kinh kêu lên nhìn ra bên ngoài.

Gió bên tai vù vù thổi, trái tim Mục Dã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu mở to mắt đến cực hạn, bởi vì quá sợ hãi nên cậu không thể phát ra bất cứ một thanh âm nào. Bố Nhĩ Thác ôm Mục Dã từ cửa sổ nhảy xuống, thân thể tự do rơi xuống một rừng cây với tốc độ ánh sáng. Gió mạnh va đập vào y phục của Mục Dã, thổi tán loạn cả tóc của cậu, cơ hồ còn thổi bay cả choáng váng cùng sợ hãi trong lòng cậu nữa. Tốc độ càng lúc càng nhanh, Mục Dã vẫn có thể xác định được cậu đang ở trong một cánh rừng, Mục Dã theo bản năng nhắm chặt mắt lại, dùng toàn bộ khí lực gắt gao ôm lấy Bố Nhĩ Thác – người mà từ nãy đến giờ không hề có một chút phản ứng nào. Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết, nhưng giờ khắc này cậu lại phát hiện bản thân đối với việc sẽ bị ngã cho nát nhừ không có bất kỳ hứng thú nào.

Đột nhiên, gió ngừng lại, hết thảy đều chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trái tim mới rồi còn như muốn phá ngực thoát ra nay mới chịu trở về vị trí ban đầu của nó. Mục Dã kịch liệt thở dốc, bên tai cậu là nhịp đập trái tim vô cùng bình tĩnh của một người. Còn chưa kịp phản ứng, cậu lại nghe thấy đối phương kiên định nói: “Em sẽ không chết.”

Mục Dã chậm rãi ngẩng đầu lên, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu từ từ mở mắt ra, ánh vào trong mắt cậu là một đôi mắt màu xanh. Ánh mắt lạnh thấu xương đó đang chăm chú nhìn cậu. Không biết qua bao lâu, cảnh vật trước mắt cậu trở nên sáng ngời. Mục Dã nhìn lên một chút rồi lại từ từ nhìn xuống một hồi, cuối cùng cậu lại chậm chạp ngẩng đầu nhìn cái người băng lãnh kia, khớp hàm run lên: “Anh… rốt cuộc… là… ai?” Người gì mà lại có thể lơ lửng giữa không trung? Người gì mà lại có thể nhảy từ độ cao như vậy mà không hề hấn gì?

Bố Nhĩ Thác từ từ bay lên, anh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Mục Dã. Mục Dã thì vẫn ôm chặt lấy Bố Nhĩ Thác, tim đập như trống dồn nhìn cảnh vật dưới chân mình, cậu cách mặt đất ngày càng xa. Nếu thực sự không còn một chút ý niệm muốn sống nào nữa thì Mục Dã đã không ôm Bố Nhĩ Thác chặt đến vậy.

Một lần nữa lại quay trở về gian thư phòng kia, không kịp nghe Bố Nhĩ Thác trả lời, cậu đã bị đối phương đưa trở lại phòng ngủ, rồi lại tiếp tục như thường lệ phải uống hết bát thuốc có mùi vị cổ quái cùng bát cháo kia. Lần này Mục Dã tỏ ra khá là phối hợp với Bố Nhĩ Thác, thời gian cậu uống hết bát thuốc nhanh gấp đôi với mọi khi, cũng ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, hơn nữa khi Bố Nhĩ Thác mang theo cố chấp hôn cậu, cậu cũng không có ý giãy giụa.

“Ngủ.” Đặt Mục Dã nằm xuống giường, Bố Nhĩ Thác cũng không có ý định ở lại.

“Anh…” Mục Dã vẫn chưa thực sự hoàn hồn. Cậu bắt lấy bàn tay của Bố Nhĩ Thác, trên mặt mang theo gấp gáp. Bố Nhĩ Thác khom người, một tay đè lên Mục Dã, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: “Không được tiếp tục hoài nghi anh.” Sau đó, Bố Nhĩ Thác kéo chăn lên, không giải thích một chút nào, chỉ mang theo ngọn lửa có tên dục vọng mà hung hăng chà đạp hai cánh môi của Mục Dã.

Rời đi đôi môi đã sưng đỏ, Bố Nhĩ Thác nhét bàn tay Mục Dã trở lại trong chăn rồi xoay người rời đi. Mở cửa phòng, anh đưa lưng về phía Mục Dạ, nói: “Anh sẽ giải thích, nhưng không phải bây giờ.” Nói xong, anh đóng cửa rời đi, Mục Dã nhìn cánh cửa đã được khép chặt thật lâu mà chưa thể hoàn hồn nổi.