Bồ Công Anh Ngàn Cánh

Chương 3




Sau hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, hôm nay thứ hai Ninh Hạ cùng các bạn trong lớp lên văn phòng của cô chủ nhiệm để báo danh. Tuy là thời gian đã vào thu nhưng tiết trời vẫn còn khá oi bức. Đi trên con đường không bóng cây dưới trời nắng gắt khiến cô và các bạn có đôi chút khó chịu. Mặc dù đã có che ô nhưng dường như chiếc ô cũng không thể ngăn được những tia nắng chiếu xuyên qua. Cô lại tự an ủi mình: Để được đặt chân đến đây đi học mình đã phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, một chút nắng nóng này thì có đáng là gì đâu. Nghĩ vậy cô lại vui vẻ bước tiếp. Lớp học của cô cũng có thêm bốn bạn người Việt Nam. Hôm đầu tiên khi mới sang, họ đã gặp nhau, ai cũng vui mừng, rạng rỡ. Từ sau khi quen nhau, hầu như đi đâu làm gì họ cũng đều đi cùng nhau. Hôm nay cũng như vậy. Đi bộ từ ký túc xá khoảng chừng năm phút là tới tòa nhà văn phòng. Bọn họ lần lượt xếp hàng để nộp toàn bộ giấy tờ cho cô giáo chủ nhiệm kiểm tra. Tới lượt mình, Ninh Hạ vô cùng háo hức. Mặc dù cô giáo nói có hơi nhanh, một vài chỗ cô nghe không hiểu nhưng cô vẫn có thể trả lời được.

Làm xong hết thủ tục, Ninh Hạ và các bạn lại cùng nhau đi về ký túc xá. Họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Cô gái có gương mặt trẻ nhất nhóm tên Mộc Trà nói:

- Mọi người ơi, tối nay chúng mình cùng đi nhà ăn ăn cơm đi.

Nghe thấy Mộc Trà nói vậy Ninh Hạ cũng gật đầu tán thành:

- Ừ, hay đấy. Bọn mình sang đây mấy hôm mà chưa đi ăn cùng nhau bữa nào.

An Nhiên - cô gái có dáng người cao gầy nói:

- Em ok nha!

Chỉ có hai cô gái tên Tường Vy và Thanh Lam thì không có hứng thú lắm. Tường Vy nói:

- Hôm qua em đi ăn ở nhà ăn mà đồ ăn không ngon gì cả. Thôi em ở phòng nấu mỳ thôi.

Tường Vy là một cô gái xuất thân trong gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn được bố mẹ cưng chiều nên có chút kén ăn. Thanh Lam ở cùng phòng với Tường Vy nên cô cũng nói:

- Thôi, em cũng ở phòng ăn mỳ gói với chị Vy thôi.

Vậy là chỉ có ba người Ninh Hạ, Mộc Trà và An Nhiên cùng đi ăn. Vì Ninh Hạ là lớn tuổi nhất trong nhóm nên mọi người thường gọi cô là chị Hạ. Mộc Trà nói:



- Bây giờ chúng mình về tắm rồi sáu giờ hẹn gặp nhau tầng 1 nha chị Hạ.

Ninh Hạ gật đầu. Cả ba cùng vào thang máy, Mộc Trà và An Nhiên ở tầng 5 còn Ninh Hạ ở tầng 6.

Sáu giờ cả ba tập trung dưới tầng 1 để cùng đi ăn, vừa đi vừa trò chuyện. An Nhiên hỏi:

- Hai chị muốn ăn gì?

Mộc Trà sau một thoáng suy nghĩ liền nói:

- Chắc chị sẽ ăn hoành thánh vì hôm trước ăn thử thấy khá ngon. Chị Hạ chị thử ăn xem sao nhé.

Ninh Hạ đáp:

- Ừ, chị cũng muốn thử. An Nhiên em thì sao?

An Nhiên nói:

- Em cũng chưa biết. Tới nơi rồi tính sau ạ.

Cả ba cô gái vừa đi vừa nói chuyện chỉ một thoáng đã đến nhà ăn. Mộc Trà và Ninh Hạ chỉ một lúc là đã gọi được cho mình một bát hoành thánh nóng hổi. Hai người họ ngồi xuống một lúc vẫn chưa thấy An Nhiên đâu. Khoảng năm phút sau thì thấy An Nhiên trên tay cầm hai chiếc bánh bao chạy lại. Ninh Hạ liền hỏi:

- Em ăn bánh bao hả? Ăn như vậy đêm có đói không?

An Nhiên vừa cắn một miếng bánh bao liền xua tay nói:



- Không đâu, buổi tối em ăn ít quen rồi.

Mộc Trà nói:

- Em ấy ít vậy mới giữ được vóc dáng như thế chứ, không giống như chị em mình. Mà thôi mình ăn thôi chị Hạ, để nguội không ngon đâu.

Cô ừ một tiếng rồi nếm thử một miếng nước dùng. Cảm giác đầu tiên là hơi mặn nhưng mùi vị cũng không tệ. Sau đó cô nếm hoành thánh. Hoành thánh rất mềm, bên trong là nhân thịt. Vị của nó nhạt hơn nước dùng nên vừa ăn hoành thánh vừa húp nước dùng thì rất là vừa vặn. Vì còn khá nóng nên cô phải vừa thổi vừa ăn. Mộc Trà thấy cô ăn khá chậm tưởng cô không thích liền quay sang hỏi:

- Chị Hạ, chị không thích ạ?

Ninh Hạ vội nói:

- Không phải, tại nóng quá nên chị phải chờ cho nguội bớt em ạ.

Mộc Trà nói:

- Đúng là hơi nóng thật. Trời này mà ăn món này đúng là cực hình chị nhỉ. Chắc phải để dành đến mùa đông ăn thôi.

Ninh Hạ chỉ gật đầu mà không nói gì. Họ tiếp tục lặng lẽ ăn. Ăn xong, Mộc Trà và An Nhiên phải vào siêu thị để mua vài thứ đồ lặt vặt, Ninh Hạ không mua gì cả nên cô đứng ở bên ngoài chờ. Trong lúc chờ đợi buồn chán quá cô lấy điện thoại ra nghịch.

Khi cô đang chăm chú nhìn vào điện thoại, không biết từ đâu một bóng người lặng lẽ đi tới đứng bên cạnh cô nhưng cô không hề biết. Phải một lúc lâu sau cô mới chú ý tới. Khi cảm nhận được bên cạnh có người cô mới giật mình ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn mình đầy phấn khích. Cô cảm thấy người này khá quen nhưng chưa kịp nhận ra thì người này liền cất tiếng hỏi:

- (Cậu đi ăn cơm à)