Bồ Công Anh Ngàn Cánh

Chương 5




Nhìn thấy người đối diện Ninh Hạ cũng cảm thấy có đôi chút không thoải mái cho lắm nhưng vì phép lịch sự nên cô cũng cười và đáp lại:

- (Ok, anh ngồi đi)

Anh ta nở một nụ cười thật tươi, ngồi xuống đối diện với cô. Đang ăn anh ta đột ngột hỏi cô:

- (À em tên là gì nhỉ)

Trước câu hỏi hết sức đột ngột này, Ninh Hạ nhất thời không kịp phản ứng lại, thức ăn trong cổ chợt nghẹn ứ khiến cô ho không ngừng. Điều không ngờ nhất là anh ta lập tức đứng dậy đi tới sau lưng cô rất tự nhiên đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô. Động tác vừa nhẹ nhàng nhưng cũng rất dứt khoát khiến cô có cảm giác quay lại ngày bé khi bị nghẹn sẽ được mẹ vỗ lưng cho. Khi nhận ra người vỗ lưng cho mình là anh ta, Ninh Hạ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên. Anh ta thấy thế liền vô cùng lo lắng liền hỏi cô:

- (Em sao thế? Vẫn ổn chứ? Có cần tôi đưa em đi bệnh viện không)

Nghe thấy anh ta hỏi, Ninh Hạ cảm thấy anh ta cũng có chút đáng yêu, ngây ngô; lúc này cô cảm thấy đỡ hơn rồi liền nói với anh ta:

- (Tôi không sao đâu! Cảm ơn anh đã quan tâm)

Dường như anh ta vẫn không yên tâm lắm liền hỏi lại cô một lần nữa:

- (Thật sự không sao chứ)

Ninh Hạ chợt bật cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng bất cứ chàng trai nào. Cô gật đầu tỏ ý không sao cả:



- (Ừ, không sao! Anh ăn cơm đi)

Lúc này anh ta mới quay về chỗ của mình yên tâm ăn cơm. Ninh Hạ định bụng sẽ ăn thật nhanh để có thể đi trước nhưng anh ta không để cho cô được như ý. Tuy rằng suất cơm của anh ta gấp đôi của cô nhưng tốc độ ăn lại nhanh gấp đôi cô. Vì vậy cô và anh ta gần như ăn xong cùng một lúc. Cô rất lấy làm lạ vì hầu như các sinh viên trong trường mà cô nhìn thấy trong nhà ăn đều là vừa ăn vừa xem điện thoại, tốc độ ăn cũng không nhanh hơn cô là mấy. Vậy mà anh ta không những không dùng điện thoại mà khi ăn cũng rất chuyên tâm. Kể từ lúc Ninh Hạ nghe cậu ta hỏi tên bị mắc nghẹn cậu ta không hỏi gì cô nữa. Cả hai đều lẳng lặng ăn cơm, không ai nói với ai câu nào cả. Nhịn không được cô liền hỏi anh ta:

- (Lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện à)

Nghe thấy Ninh Hạ hỏi, anh ta liền trả lời một cách rất tự nhiên:

- (Bởi vì tôi sợ em lại bị mắc nghẹn như vừa rồi)

Câu trả lời vừa có phần thản nhiên nhưng cũng đầy sự quan tâm của anh ta khiến tim Ninh Hạ loạn đi vài nhịp nhưng rất nhanh cô đã trấn tĩnh lại. Cô nhìn anh ta mỉm cười và không nói gì nữa. Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Đến lượt anh ta không chịu được sự yên tĩnh nên liền lên tiếng trước:

- (Tôi vẫn chưa biết tên của em là gì)

- (Tôi tên là Ninh Hạ, còn anh tên gì)

Ninh Hạ chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng dường như anh ta rất vui. Có vẻ như anh ta đã chờ câu này từ rất lâu rồi.

- (Tôi họ Giang, tên là Giang Tống Kiệt. Rất vui được làm quen với em)

Nghe cách giới thiệu hơi giống sách giáo khoa của anh ta Ninh Hạ thầm cười trong lòng. Cô không ngờ thì ra người Trung Quốc cũng dùng cách này để chào hỏi lần đầu tiên. Từ trước tới giờ cô cứ nghĩ là người Trung Quốc sẽ không dùng cách này. Quả thật là không thể coi thường sách giáo khoa được. Cô cũng đáp lại một câu theo phép lịch sự:

- (Tôi cũng rất vui được quen biết anh)



Đó chỉ là câu nói xã giao thôi nhưng cô không ngờ cậu Giang Tống Kiệt này lại hỏi cô:

- (Em thật sự vui khi quen biết tôi sao)

Ninh Hạ không ngờ anh ta lại hỏi cô câu đó, cô thầm nghĩ không biết anh ta có ý gì đây. Cô không nói gì cả mà chỉ gật đầu mỉm cười thay cho câu trả lời. Câu hỏi tiếp theo của anh ta càng khiến cô bất ngờ hơn nữa:

- (Vậy tôi có thể kết bạn Wechat với em không)

Thông thường mà nói khi một người lạ trực tiếp đề nghị kết bạn trên mạng xã hội với cô cô sẽ khéo léo từ chối nhưng với Tống Kiệt cô lại không nỡ từ chối. Chắc cũng vì ấn tượng ban đầu của cô với anh ta không tệ nên cô dễ dàng đồng ý với yêu cầu này. Cô mở Wechat quét mã kết bạn với anh ta.

Cũng đã ăn xong từ lâu, cô chợt nhớ ra là mình vẫn chưa lau miệng. Cô đưa tay tìm khăn giấy trong túi xách nhưng mãi không thấy. Đúng lúc cô đang lục tung túi xách thì Tống Kiệt đã đưa chô cô túi khăn giấy của mình. Anh ta bảo cô cứ cầm lấy dùng. Cô ngại ngùng cầm lấy và không quên nói lời cảm ơn.

Ăn xong cả hai cùng đứng dậy mang khay đựng đồ ăn đến khu tập kết, sau đó cả hai lại cùng đi ra khỏi nhà ăn. Vì buổi chiều không có việc gì nên Ninh Hạ dự định sẽ về phòng nghỉ ngơi sau đó sẽ đọc sách. Cô liền quay sang nói với Tống Kiệt:

- (Bây giờ anh đi đâu? Tôi về trước nha! Hẹn lần sau gặp mặt nhé)

Tống Kiệt nói:

- (Buổi chiều tôi có tiết học nên giờ tôi phải đi rồi! Bye bye)

Chào tạm biệt xong, cả hai mỗi người đi một hướng. Ninh Hạ lại rảo bước đi trên con đường trải đầy nắng vàng, thỉnh thoảng có những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm xáo trộn những lọn tóc mai.