Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 145




Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoTấn Châu không như Kinh Thành. Kinh Thành phồn vinh, đường phố rộng lớn nhộn nhịp tấp nập người qua lại.

Từ sau Vệ Phong rời Kinh từ năm mười hai tuổi đến giờ thì đã năm năm hắn chưa trở về.

Lần này Chiêu Nguyên Đế bỗng triệu tập các phiên vương về kinh, về mục đích trong đó, Vệ Phong đã biết rõ trong thư rồi. Hoàng thượng chỉ có một người nối dõi duy nhất là Vệ Quý Thường, nhưng cơ thể Vệ Quý Thường bị khuyết tật, được định là không có duyên với ngôi Hoàng đế. Vì vậy, Hoàng thượng chỉ phải chọn một trong các cháu bên dưới lên làm trữ quân.

Chắc là đường huynh Vệ Uyên đã biết trước tin tức, một tháng trước đã vội vã từ Dự Châu chạy về Kinh Thành tỏ ra ân cần trước mặt Hoàng thượng.

Vệ Phong lại chẳng nóng nảy, chầm chậm đi từ Tấn Châu về, thời gian vừa hay đúng lúc. Hắn cưỡi ngựa dẫn đầu, tầm mắt khẽ cụp xuống suy nghĩ đến việc ngày mai cùng phụ thân tiến cung. Bỗng nhiên, một đoá hoa lụa gấp lại màu trắng tao nhã được ném tới, đúng lúc đập trúng ngực của hắn.

Vệ Phong nhặt đoá hoa lụa đó lên, giương mắt nhìn về phía đối diện. Cô nương ném hoa lụa mặt mày đỏ ửng, hai mắt đầy xuân sắc, e lệ nhìn hắn cười.

Nét mặt của Vệ Phong không đổi, khẽ gật đầu rồi dời mắt tiếp tục đi về trước. Mấy cô nương xung quanh thấy hắn không tức giận cũng to gan hơn, nhiệt tình ném hoa lụa, khăn tay và túi thơm đến chỗ hắn. Chỉ một lát sau, Vệ thế tử đã bị sự nhiệt tình của các cô nương vây quanh, hắn không chịu nổi, bèn nắm chặt dây cương nhanh chóng rời khỏi đám đông.

Phủ Tấn Vương vẫn còn đó, chẳng qua hàng năm không có người ở, khắp nơi đều là bụi bặm. Sau khi dọn dẹp xong, Vệ Phong vào ở Vân Tân Trai, sắp xếp ở bên trong vẫn như cũ. Tuyết Tình và Tuyết Trúc dẫn bọn nha hoàn chào hỏi rồi hắn và phụ thân cùng nhau tiến cung.

Sức khoẻ của Chiêu Nguyên Đế không còn tốt như trước, ông mặc một xiêm y màu vàng, trông vẫn còn tỉnh táo, đang ngồi trên long ỷ.

Chiêu Nguyên Đế gọi Tấn Vương Vệ Liên Khôn đến trước mặt thăm hỏi khí hậu ở Tấn Châu, các vấn đề thuế má và lương thực. Vệ Liên Khôn trả lời từng câu một.

“Chớp mắt một cái mà Đình Chu đã cao lớn thế này rồi, còn cao hơn phụ thân của ngươi.” Đề tài bỗng dưng dời lên người của Vệ Phong. Chiêu Nguyên Đế nhìn hắn cảm khái, giọng điệu còn mang theo vài phần ý cười, “Nghe nói ngươi cũng rất có tài ở Tấn Châu, đã truyền tới tận Kinh Thành rồi. Hôm khác có cơ hội nhất định phải gọi ngươi vào kiểm tra mới được, để xem có phải những người đó có phải phóng đại hay không.”

Vệ Phong cúi đầu: “Thần xin đợi bất cứ lúc nào.”

Rõ ràng là giọng điệu khiêm tốn, nho nhã lễ độ nhưng lại khiến người ta nghe ra được sự tự tin không ai so bì được. Chiêu Nguyên Đế nhìn hắn, bỗng nhiên cười khẽ, xua tay không tiếp tục đề tài này nữa, “Nếu đã về rồi thì ngươi đến thăm Hoàng Hậu đi. Ngươi và Vệ Quý Thường đã mấy năm không gặp rồi, chắc có nhiều chuyện muốn nói lắm nên trẫm không qua, hai người qua đi.”

Vệ Phong rời Ngự Thư Phòng, đi đến Chiêu Dương Điện của Lưu Hoàng Hậu.

Lúc ra cung trời đã chập tối, hoàng hôn say đắm, vầng sáng cuối cùng cũng bị ánh sáng mờ ảo nghiền áp về phía Tây, mặt trời lặn xuống núi.

Vệ Phong xoay người lên ngựa, đi được một đoạn thì đúng lúc hắn gặp được Đại công tử Tô Điều của phủ Tổng Đốc.

Lúc Vệ Phong chưa đến Tấn Châu thì cùng đọc sách với Tô Điều ở thư viện Tam Tùng, hai năm học chung cũng xem như thân thiết. Cộng thêm mẫu thân của Tô Điều là tỷ muội thân thiết với mẫu thân của Vệ Phong, nên quan hệ càng thêm khắng khít hơn.

Hai người đã nhiều năm không gặp, trên đường nói mấy câu, sau đó Tô Điều mời hắn đến phủ Tổng Đốc ngồi chơi. Vệ Phong thấy sắc trời không còn sớm, bèn uyển chuyển từ chối, chỉ bảo lần sau lại tới.

Tô Điều cũng không miễn cưỡng, hai người tạm biệt nhau ở ngã tư, ai về nhà nấy.

Phủ Tổng Đốc đang là giờ tan học. Tô Điều dẫn ngựa dừng ở cửa, thấy mấy tiểu cô nương từ bên trong đi ra, hai người đằng trước cười cười nói nói, một người mặc váy mã diện màu xanh, còn người kia mặc váy mã diện màu hồng nhạt, chính là Ngũ đường muội và Lục đường muội ở phủ Tướng quân. Cô nương ở đằng sau nhỏ hơn một chút, mặc chiếc áo ngắn màu hồng khói nhạt thêu vàng, bên dưới là chiếc váy mã diện đến đầu gối, khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt đen sáng ngời, cả người trông vừa mềm vừa ngoan. Nàng vừa thấy y thì nắm váy cười tủm tỉm chạy tới trước mặt, giòn giã gọi: “Đại đường ca.”

Tô Điều xoay người xuống ngựa cười nói: “Ấu Ấu, sao hôm nay tan học trễ vậy?”

Tô Hi nói: “Hôm nay Khâu phu tử bắt bọn muội vẽ tranh nên hơi mất thời gian ạ.”

Tô Điều gật đầu, trời đã sắp tối đen rồi, tuy rằng phủ Tô tướng quân và phủ Tổng đốc cũng không cách xa, nhưng vì lý do an toàn nên y nói: “Để huynh đưa bọn muội về.”

Ngũ cô nương Tô Lăng Dung bên kia ngồi trên xe ngựa, vén rèm cười ha hả: “Đại đường ca, chắc huynh không biết đâu……Hôm nay bức vẽ của Tô Hi bị Khâu phu tử phê bình một trận, bảo cây trúc muội ấy vẽ giống cây lúa mì khiến phu tử sắp tức điên lên được.”

Gương mặt Tô Hi đỏ bừng, gọi một tiếng “Ngũ tỷ tỷ”.

Tô Điều cười, cũng không để bụng mà nói: “Ai cũng có sở trường riêng, nghe Sở tiên sinh nói Cửu muội muội học Sở Từ (1) rất giỏi.”

(1) Sở Từ là tuyển tập thi ca lãng mạn đầu tiên trong lịch sử văn học Trung Quốc, tương truyền là một thể thơ mới do quan đại phu nước Sở Khuất Nguyên sáng tác.

Tô Lăng Dung mếu máo, nàng ta không cho là đúng. Phu tử chỉ nói khách sáo mà thôi, Hi tỷ nhi học Sở Từ hồi nào chứ? Còn chả giỏi bằng nàng ta, nàng ta còn học thuộc cả nội dung đằng sau mà phu tử chưa dạy nữa. Nhưng nàng ta cũng không nói gì nữa.

*

Sau đó, Tô Điều và Vệ Phong có gặp nhau vài lần.

Vì để hiểu biết thế sự ở Kinh Thành nên Vệ Phong thường xuyên đi lại với Tô Điều. Hôm nay Tô Điều mời Vệ Phong đến phủ Tổng Đốc, hắn cũng không từ chối mà tới cửa thăm hỏi.

Sau khi gặp Tô nhị thái gia và Du lão thái thái thì Tô Điều dẫn Vệ Phong đến viện của mình. Chưa đi được bao xa thì đằng trước truyền đến tiếng mèo kêu đứt quãng, tiếng kêu re rè như đang xin giúp đỡ. Tô Điều xoay người đi về hướng tiếng mèo kêu, chỉ thấy một con mèo trắng như tuyết đằng nằm bò trên cây mai cách đó không xa, có một cô bé đang nhón chân đứng dưới cây mai, hai tay duỗi ra như muốn ôm con mèo kia xuống.

Đáng tiếc là nhánh cây quá cao mà nàng lại quá lùn, vì vậy với cả nửa ngày cũng không tới.

“Quả Đường Tuyết, mày nhảy xuống đây, tao đỡ mày……” Giọng nói lảnh lót mang theo vài phần sốt ruột.

Tô Điều thấy thế thì cười nói: “Đây là cửu muội muội của ta. Nói vậy là con mèo kia ham chơi nên tự mình trèo lên cây rồi.”

Y nói xong đang định đi qua giúp, mới vừa đi được một bước thì con mèo gọi là “Quả Đường Tuyết” kia bỗng nhiên cong người đứng lên, nhảy từ trên cao xuống rồi ngã nhào lên đầu của Tô Hi. Tô Hi không kịp né nên bị con mèo rơi trúng phải lùi lại hai bước, sau đó ngã rạp trên đất rồi kêu đau một tiếng.

Tô Điều vội vã bước tới, Vệ Phong dừng một lát rồi cũng đi theo.

Lúc đi đến trước mặt thì Tô Hi đã ôm Quả Đường Tuyết từ trên đầu xuống, ngẩng mặt nhìn người đi tới. Gương mặt bụ bẫm, đôi mắt như nho đen ngâm trong nước, trong veo như bánh trôi nước ăn trong Tết Thượng Nguyên, vừa cắn một miếng là nhân mè đen ngọt ngào bên trong chảy ra. Vệ Phong vô thức liên tưởng người trước mặt với bánh trôi nước ấy.

Tô Hi hơi xấu hổ, vội vàng ôm Quả Đường Tuyết đứng dậy, gọi: “Đại đường ca….”

Tô Điều thấy nàng không bị thương, lúc này mới giới thiệu: “Ấu Ấu, đây chính là thế tử Vệ Phong của phủ Tấn Vương, Vệ Đình Chu.”

Tô Hi cúi đầu, trên mặt xẹt quả vẻ không được tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vệ thế tử.”

Vệ Phong nhìn nàng, nho nhã lễ độ nói: “Tô cô nương.”

Ngay sau đó, Tứ cô nương Tô Lăng Nhân và Bát cô nương Tô Lăng Nhiễm bên kia tới tìm nàng, vì vậy Tô Hi vội vàng tạm biệt hai người, xoay người rời đi.

Vệ Phong không ở lâu, thấy thời gian không còn sớm cũng tạm biệt Tô Điều rời phủ.

Sau đó, lúc Vệ Phong tới phủ Tổng Đốc có gặp Tô Hi vài lần. Hoặc là lúc tộc học tan học, hoặc là khi các phu tử dẫn các nàng đến trong sân vẽ tranh. Tô Hi luôn đi đằng sau cùng, tính cách ngây thơ, lúc cười lên ngọt ngào giống như bánh trôi nước nhân mè đen.

Tận đến một ngày, cuối cùng Vệ thế tử cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Lúc Tô Hi, Tô Lăng Nhân và Tô Lăng Nhiễm ngồi ăn điểm tâm cùng nhau ở trong đình, đôi mắt nàng cong lên, mang theo cảm giác thoả mãn.

Lúc trước ở chùa Minh Giác có một tiểu nha đầu cầm miếng điểm tâm trong tay, cũng là vẻ mặt thế này, cô bé vừa ăn vừa cong mắt thoả mãn. Không ngờ cô bé vô tình đánh đổ chậu hoa lan Phúc Kiến mà trụ trì Minh Không thích nhất, tiểu nha đầu bị doạ sợ, ngơ ngẩn đứng tại chỗ hồi lâu. Lúc nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì kinh ngạc không thôi, mới nhỏ tuổi đã biết hối lộ người khác. Nàng giơ bánh đậu xanh đã ăn được một nửa, dính đầy nước miếng lên trước mặt hắn, giọng điệu nhỏ nhẹ lấy lòng: “Ca ca, đừng nói với ai có được không?”

Vệ Phong khẽ nhíu mày, thứ nhất là hắn không thích ăn đồ ngọt, thứ hai là hắn không ăn đồ ăn còn thừa của người khác, còn thứ ba sao, hắn vốn cũng không định đi mách lẻo. Truyện Mỹ Thực

Vì vậy Vệ Phong chỉ liếc nhìn tiểu nha đầu trước mặt một cái, cũng không quan tâm ánh mắt đầy mong chờ của cô bé mà nhấc chân bỏ đi.

*

Sau đó, tổ phụ của Tô Hi bị trúng gió, Tô Hi ở trong nhà chăm sóc cho lão thái gia, ngoại trừ trong nhà và tộc học thì nàng gần như không ra ngoài.

Số lần Vệ Phong đến phủ Tổng đốc cũng ít hơn nên không gặp mặt nàng nữa.

Lần gặp mặt tiếp theo là hai năm sau đó. Vào tiệc mừng thọ của Tô lão thái gia, Vệ Phong cũng đến tham dự, giữa chừng thì đến hậu viện thay quần áo, lúc trở về thì bị một người cản lại trên hành lang.

Ân Thê Thê đưa túi thơm hoa văn trúc vận thường thanh trong tay cho hắn, nàng ta cụp mắt, xấu hổ nói: “Vệ thế tử, đây là túi thơm tiểu nữ thêu, nếu chàng không chê thì hãy nhận lấy…..”

Vệ Phong im lặng đứng đó, không nói gì cả.

Ân Thê Thê giơ tay lên giữa không trung, hốt hoảng ngước mắt nhìn hắn, “Tiểu nữ nghe nói mấy ngày trước là sinh nhật của chàng, tiểu nữ không có ý gì khác, chỉ là muốn……”

“Ân cô nương.” Vệ Phong ngắt lời nàng ta, giọng nói lãnh đạm không hề có cảm xúc, “Cô nương thường xuyên đưa đồ riêng của mình cho người khác sao?”

Nét mặt của Ân Thê Thê thay đổi, chợt hiểu được ý mỉa mai trong câu nói của hắn, nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ, đôi mắt đỏ bừng xoay người rời đi.

Sắc mặt Vệ Phong không đổi, ngước mắt nhìn về phía cây bạch quả đối diện. Một góc xiêm y màu xanh lấp ló đằng sau thân cây, Tô Hi từ đằng sau chầm chậm bước ra, không đợi hắn mở miệng thì nàng đã lập tức giơ tay che kín đôi mắt, “Muội chưa thấy gì hết.”

Vệ Phong không nói gì nhìn nàng, không biết vì sao hắn bỗng muốn gọi nàng đến trước mặt. Đáng tiếc hắn chưa kịp lên tiếng thì đằng sau đã có người gọi tên nàng, sau đó hắn thấy nàng vô thức thở phào một hơi, thậm chí nàng còn không chào hỏi hắn một câu mà xoay người xách làn váy bỏ chạy như chuột thấy mèo vậy.

Vệ Phong dừng lại một lát, lúc trở lại sảnh trước thì nét mặt hoàn toàn vẫn như lúc nãy.

Trong bữa tiệc mừng thọ, Vệ Phong gặp được Đại công tử Phó Thiếu Vân của phủ Khánh Quốc Công, chính là người khi nãy gọi Tô Hi.

Phó Thiếu Vân rất thân thiết với Tô phủ, trong từng lời nói của Tô lão thái gia dường như rất vừa lòng y. Nghe nói quan hệ giữa y và Tô cửu cô nương cũng không tệ, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.

Có một buổi tối Vệ Phong làm việc từ bên ngoài trở về thấy y dẫn Tô Hi cải nam trang đi ra từ Phỉ Thuý Lâu. Nồi canh thịt dê ở Phỉ Thuý Lâu rất nổi tiếng, lúc Vệ Phong cưỡi ngựa đi ngang qua hai người còn nghe Phó Thiếu Vân nói: “Lần tới huynh sẽ dẫn muội tới ăn nữa…….”

Hai người không nhìn thấy Vệ Phong. Tô Hi gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng ngời dưới ánh sáng đèn lồng ở mái hiên: “Được ạ.”

Vệ Phong còn tưởng Tô gia và phủ Khánh Quốc Công sẽ liên hôn, ai ngờ cuối cùng Tô Hi lại đính hôn với Lệ Diễn của phủ Lư Dương Hầu.