Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia

Chương 3-2




Nghỉ hè đã kết thúc, tâm tình tốt của Lưu Mỹ Châu vẫn chưa kết thúc theo, bởi vì Triệu Nghị Nhiên đã đá vị đại tiểu thư họ Tô thích bắt cá hai tay, cô còn có gì phiền não đây? Đi học thì thế nào, không thi được bằng lái thì thế nào, đều là chuyện nhỏ không quan trọng nữa!

Chiều hôm đó, cô cầm bài thi viết đạt chuẩn, kết quả thực hành không đủ tiêu chuẩn về nhà, không chút áy náy hướng cha mẹ tuyên bố: "Con sẽ thi tiếp, thi ba lần, năm lần cũng được!"

Lưu Chí Đạt nhận lấy phiếu điểm, vừa nhìn liền giật giật khóe miệng nói: "Con nghĩ rằng tiền ghi danh không phải là tiền à? Phung phí vậy sao?"

Lâm Ngọc Trân cũng lại gần nhìn kỹ, ngược lại tương đối hài lòng.

"Thi viết chín trên mười, thật không tệ, Mỹ Châu của chúng ta thật thông minh!"

"Em cứ chiều hư con!" Trong mắt Lưu Chí Đạt viết rất rõ chữ "con hư tại mẹ", đáng tiếc chính ông cũng là cha hiền.

"Cha, mẹ, con không có thiên phú lái xe, nhưng cần cù có thể bù vụng về mà, một ngày nào đó con sẽ thi đỗ."

"Nói hay lắm, Mỹ Châu nhà chúng ta thật sự trưởng thành rồi, nói chuyện cũng rất có đạo lý." Lâm Ngọc Trân vô cùng vui mừng, gần đây con gái giống như khôn lớn chỉ sau một đêm, mọi thứ đều không cần người quan tâm, lĩnh tiền lương còn biết mua quà cho bọn họ nữa!

Mắt thấy dáng vẻ vô cùng từ ái của vợ, Lưu Chí Đạt đành phải đóng vai người cha nghiêm khắc, hắng giọng một cái nói: "Sắp khai giảng rồi, con đã chuẩn bị xong chưa? Đừng chỉ biết đi làm, đi học cũng rất quan trọng đấy."

"Cha yên tâm, con đã nghiên cứu qua điều lệ tân sinh viên và giới thiệu khoa rồi, dù sao vừa gần nhà le,le lại không cần ở trường, chỉ cần đi học đúng giờ q,u,y là được, chương trình đại học và trung học rất d,o,n khác nhau, tự mình có thể sắp xếp ạ."

Lâm Ngọc Trân trừ vui mừng còn có cảm khái.

"Mỹ Châu sắp thành sinh viên rồi, lúc mới sinh ra còn rất nhỏ, như mèo con, sao thời gian trôi qua nhanh vậy chứ?"

Lưu Mỹ Châu sợ mẹ già nói đông nói tây không biết đến khi nào, liền vội vàng nói ra công việc trọng điểm trong lòng mình.

"Mẹ, con muốn học làm bánh bích quy, mẹ dạy cho con có được không ạ?"

Lâm Ngọc Trân thường hỗ trợ trong phòng bếp nhà họ Triệu, mặc dù không phải là đầu bếp chuyên nghiệp nhưng tay nghề không tệ, chỉ là con gái chưa từng đề cập qua là muốn học, lúc này bà không khỏi kinh ngạc hỏi: "Con cũng quá nỗ lực đó chứ? Mẹ cảm thấy không quen đâu."

Lưu Mỹ Châu nhịn xuống kích động muốn trợn tròn mắt, con gái mẹ cố gắng vươn lên là xấu ạ?

"Con muốn mang đến công ty mời mọi người ăn, nhất là anh cả Triệu, anh Kiều cùng anh Kha, bọn họ quan tâm con như vậy, con cũng muốn bày tỏ chút tâm ý thôi."

"Không sai, mình làm sẽ có thành ý nhất." Lưu Chí Đạt vô cùng hài lòng với cách nghĩ của con gái, quả nhiên bình thường không có phí công dạy cô.

Lâm Ngọc Trân rõ ràng là không cùng suy nghĩ, nháy mắt hỏi: "Mỹ Châu thích người nào rồi hả? Làm điểm tâm cho người ta ăn, định trói chặt dạ dày của người nào đó chăng?"

"Mẹ, ngài nghĩ quá nhiều rồi! Con còn nhỏ, chuyện như vậy để sau hãy nói đi."

Có đánh chết Lưu Mỹ Châu cũng sẽ không thừa nhận, nếu như có cơ hội gần gũi Triệu Nghị Nhiên, có lẽ cô sẽ tiết lộ bí mật, nhưng nếu như vẫnk hông tiến triển thì cô sẽ tự mình giữ kín phần tâm tư này, tránh cho cha mẹ lo lắng.

Lâm Ngọc Trân cũng không ép hỏi nữa, dù sao một ngày nào đó sẽ biết thôi.

"Rồi rồi, con nói đúng đó, ngày mai mẹ nghỉ sẽ dạy con làm, sau này Mỹ Châu của chúng ta nhất định sẽ là mẹ hiền vợ đảm, đến lúc đó cha mẹ trông cháu giúp con, con và con rể chỉ việc đi làm kiếm tiền thôi, nghe được không?"

"Nghe được....." Lưu Mỹ Châu chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen, cha mẹ rất hay ngạc nhiên với mọi hành động của cô, đây chính là đối xử đặc biệt với con gái độc nhất đó. Nếu như sau này cô thật sự chung sống với Triệu Nghị Nhiên, không biết bọn họ sẽ kinh sợ tới mức nào?

Ai, vẫn là đừng suy nghĩ lung tung nữa, có ngày đó hay không còn chưa biết mà! Tóm lại, trước cứ nghiêm túc làm tốt từng chuyện, về loại chuyện tình yêu cần kỳ tích đó, chỉ có thể nói là do cô may mắn, không phải là số mệnh của cô.

Luyện tập hơn mười ngày, Lưu Mỹ Châu đã có thể làm ra bánh bích quy bình thường, về phần thử tác phẩm thất bại đều do cha mẹ cô đảm nhận. Cô vốn đã định vứt đi nhưng bọn họ lại luyến tiếc, nói chỉ cần không có độc thì đều có thể ăn, thật may là bọn họ cũng không bị đau bụng, nếu không cô có thể bị ghép vào tội ngược đãi cha mẹ.

Chọn ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cô mang theo mười mấy túi bánh bích quy đến công ty phân phát, mỗi vị đồng nghiệp đều có, dĩ nhiên chủ yếu nhất vẫn là ba vị đàn anh trong phòng tổng giám đốc. Cô đặc biệt làm bánh bích quy có vị trà, thanh thanh không ngán, đàn ông chắc cũng sẽ thích ăn.

"Cám ơn Tiểu Châu, gần đây tâm tình em hình như rất tốt nhỉ? Thời gian trước nhìn em chẳng có tinh thần gì cả." Kiều Đan Thư thầm nghĩ cảm xúc của thiếu nữ hay thay đổi thật, không biết là có chuyện tốt gì mà cô trợ lý nhỏ của bọn họ lại đột nhiên xuân về hoa nở vậy.

"Đúng vậy, em không thi được bằng lái, sao chẳng có chút khổ sở gì vậy? Hai người thầy như bọn anh cũng bị em làm mất mặt hết." Kha Bỉ Hào đã ăn sạch phần bánh của mình, còn quang minh chính đại trộm một ít của Kiều Đan Thư.

Lưu Mỹ Châu dâng trà cho hai vị đàn anh, thản nhiên nói: "Khổ sở gì ạ? Thất bại là mẹ thành công,-l3qudn- lần này chưa qua còn có lần sau, em mà làm mặt khổ qua, các anh nhìn sẽ càng phiền hơn, đúng không?"

Kiều Đan Thư gạt tay Kha Bỉ Hào ra, bảo vệ phúc lợi của mình.

"Suy nghĩ ấy của Tiểu Châu rất đúng, thắng không kiêu bại không nản, thi thêm vài lần cũng không sao, học được thì chính là em có bản lĩnh."

"Mỗi lần đều là cậu nói hay nhất, tại sao không đi làm thầy giáo nhỉ?" Kha Bỉ Hào không giành được bánh bích quy liền bắt đầu công kích.

"Trong ba người tất có người làm thầy tôi, hiện tại không phải tôi đang làm thầy giáo sao?" Kiều Đan Thư cơ trí hỏi ngược lại, làm cho Kha Bỉ Hào im thin thít.

Mỗi lần tán gẫu luôn là trêu đùa lẫn nhau, Lưu Mỹ Châu rất ưa thích bầu không khí này.

"Được rồi, mọi người thay phiên làm thầy giáo, không cần giành đâu."

"Vẫn là Tiểu Châu hiểu chuyện, Bỉ Hào nên học hỏi em nhiều hơn." Kiều Đan Thư thấy thời gian vừa đúng, liền kéo Kha Bỉ Hào đi ra ngoài.

"Bọn anh ra ngoài có chút chuyện, Tiểu Châu trông coi tốt nhé!"

"Dạ!" Thừa dịp hai vị trợ lý đó không có ở đây, Lưu Mỹ Châu liền lấy ra một hộp bánh bích quy cuối cùng, chuẩn bị đi lấy lòng Triệu Nghị Nhiên.

Cô đã tặng nhiều người như vậy, thêm anh nữa cũng đâu có gì kỳ quái chứ? Sẽ không để người khác nghi ngờ tâm tư của cô chứ?

Sau khi gõ cửa, cô cố gắng đi thật tự nhiên như ngày thường tới trước bàn, nói: "Anh cả Triệu mời dùng trà, còn có bánh bích quy em làm, không chê thì xin nếm thử một chút ạ."

"Hả?" Lúc Triệu Nghị Nhiên vừa mới vào công ty Kình Vũ thường hay nhận được đồ ăn do nhân viên nữ tự làm, nhưng anh luôn từ chối khéo, sau đó chẳng còn ai dám làm vậy nữa, không ngờ hôm nay Mỹ Châu lại tới phá vỡ điều cấm kỵ ấy.

"Em đều đưa hết cho những đồng nghiệp quen rồi, anh Kiều và anh Kha cũng ăn rồi ạ." Cô nói rất thoải mái, tỏ ý mỗi người đều có phần.

"Được, anh sẽ ăn thử."

Triệu Nghị Nhiên không nhắc tới chuyện Tô Uyển Nghi với cô, nhưng anh đoán cô đã đoán được, bởi vì cô thường dùng ánh mắt quan tâm l,le,e nhìn anh, giống như sợ anh khổ sở lại không dám nói thẳng ra, thật là một cô bé giàu tình cảm.

Lúc này, anh chợt phát hiện dáng vẻ của cô bé này lại thay đổi, có thể do còn đang dậy thì nên khí sắc trở nên tốt hơn, mặt mày còn có thêm linh khí, da cũng trắng hơn trước, giống như thạch hoa quả làm cho người ta rất có khẩu vị.

Khẩu vị? Anh thầm cười mình, gần đây mẹ có sắp xếp vài buổi xem mắt cho anh, đáng tiếc anh đều không hài lòng chứ đừng nói gì đến có khẩu vị.

"Ăn ngon không ạ? Có hợp khẩu vị anh không?"

"Không tệ, cũng không quá ngọt." Anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng bánh bích quy cô làm xem như thanh dịu không ngấy, anh cũng rất nể tình ăn hai cái.

Lưu Mỹ Châu nhận được sự khẳng định của người trong lòng, nhất thời tăng thêm lòng tin, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh cả Triệu, em thấy anh bận rộn suốt mấy ngày qua, có phải cảm thấy cổ cứng ngắc, bả vai đau nhức không?"

"Có một chút thôi." Thỉnh thoảng anh sẽ tìm thợ mát xoa tới phục vụ, người bên cạnh anh cũng biết, song hình như là chỉ có mỗi Mỹ Châu là người quan tâm nhất thôi.

"Em thường hay giúp cha mẹ xoa bóp, anh không phải ngại đâu, em ấn vài cái giúp anh nhé?"

Vừa có bánh bích quy vừa được mát xa, Triệu Nghị Nhiên không khỏi do dự một chút, nếu là cô gái khác đề nghị như thế, anh sẽ từ chối ngay, nhưng Mỹ Châu lại giống như em gái, hơn nữa nhìn mặt cô có vẻ chân thành, anh tin rằng đúng là xuất phát từ quan tâm.

"Cũng được, làm phiền em."

"Phải trả phí đó, không phiền toái chút nào, một phút 10 tệ."

Cô cố ý lộ ra vẻ mặt tham tiền, che giấu nội tâm kích động, cô luyện tập trên người cha mẹ đã lâu, rốt cuộc có thể làm cho Triệu Nghị Nhiên rồi, đúng là trời cao không phụ người có lòng mà!

"Được, rất rẻ."

Không khí vốn có chút mập mờ liền chuyển thành thoải mái, Triệu Nghị Nhiên thầm nghĩ mình đúng là lo lắng quá nhiều. Mỹ Châu chỉ là một cô bé hơi tham tiền, mát xa giúp anh giống như là một công việc, kiếm tiền dựa vào tay nghề thì có gì xấu đâu?

Kiếp trước đúng là Lưu Mỹ Châu đã học qua mát xa, đáng tiếc chỉ sốt trong ba phút, mát xa giúp cha mẹ có vài lần, kiếp này cô quyết tâm làm hiếu nữ, vừa có cơ hội liền mát xa giúp cha mẹ, cũng vì vậy mà công lực tăng cao, hiện tại quả nhiên phát huy công dụng.

Chỉ có điều cô không hề xuất ra bản lĩnh ngay từ đầu, chỉ thành thật làm tốt động tác cơ bản, trước tiên đấm nhẹ một hồi khiến Triệu Nghị Nhiên thả lỏng, tiếp đó ấn xuống huyệt đạo cùng kinh mạch, không dùng hoa chiêu chỉ để tâm và gắng sức.

Triệu Nghị Nhiên không nhịn được nhắm mắt lại hưởng thụ, đây không phải là lần đầu tiên anh để người khác mát xa, nhưng có vài người thợ mát xa chỉ thích giày vò khách, bất ngờ làm ra một trận đau nhức hù dọa khách, còn tưởng rằng mình thật sự có tật xấu gì, nghĩ hoa chiêu của thợ mát xa thành công lực thâm hậu. Vậy mà động tác mát xa của Mỹ Châu lại giống như con người cô, nghiêm túc, an phận mà kiên định, khiến anh có thể an tâm hưởng thụ.

Ước chừng qua 20 phút, anh mới mở mắt ra thở nhẹ một hơi.

"Tốt lắm, em vất vả rồi, hiện tại trả tiền luôn sao?"

"Em cho anh ký sổ đấy, chờ cuối tháng thanh toán hết một lần."

"Thật đúng là phục vụ chu đáo." Anh cười khẽ mấy tiếng, cô bé này không có chút khách sáo nào, ngược lại để cho anh cảm thấy rất thoải mái.

"Thỉnh thoảng hoan nghênh chiếu cố thêm, cứ gọi là em đến đó!" Cô lè lưỡi cười một tiếng, lại không dám ở lâu liền chạy ra ngoài, thật may là anh Kiều và anh Kha vẫn chưa về, loại chuyện bí mật này vẫn phải cẩn thận một chút.

Dù thế nào, khoảng cách giữa cô và Triệu Nghị Nhiên đã được kéo gần lại, vô cùng đáng giá ghi chép một phen, vì vậy cô lấy ra nhật ký viết một đoạn dài, còn vẽ thêm vài cái trái tim nhỏ, cười đến ngọt ngào mà thỏa mãn.