Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia

Chương 4-1




"Mẹ, mẹ có dùng mỹ phẩm dưỡng da con mua cho không? Sao lần trước không thấy nếp nhăn, bây giờ lại có nhỉ?" Triệu Yên Nhiên luôn luôn mưu cầu sự hoàn mỹ, cô không thèm để ý tới diện mạo của những bạn nữ bên cạnh, nhưng ngược lại rất quan tâm mẹ mình.

"Lần trước con về cũng đã hơn nửa năm rồi, có dùng thêm mỹ phẩm dưỡng da cũng vô dụng, mẹ đã bị con chọc tức đến già rồi."

La Thanh Dao thật sự hết cách với con gái, đã 25 tuổi rồi mà tính cách vẫn bất cần, mỗi lần về đều kể về những người bạn trai khác nhau , may mắn còn biết sử dụng các biện pháp tránh thai , ít nhất không có vác cái bụng lớn trở lại tìm mẹ khóc lóc kể lể.

"Sao mà mẹ già được chứ? Lần trước có một người bạn thấy ảnh gia đình của chúng ta, còn tưởng mẹ là mẹ kế của con nữa, nói cha là trâu già gặm cỏ non, cưới một cô vợ quá trẻ tuổi ạ." Triệu Yên Nhiên có hơi thổi phồng nói, bị cha hung dữ trừng mắt một cái, nhưng vẫn cười hì hì.

Triệu Thái Nhiên hoàn toàn đồng ý.

"Không sai, mẹ đúng là người có khí chất, chính con gặp nhiều mỹ phụ như vậy, nhưng không ai vượt qua khí chất thanh cao của mẹ, con vẫn chưa tìm được chân mệnh thiên nữ, đều là do mẹ quá hoàn mỹ ạ!"

La Thanh Dao bị con trai dỗ ngọt đến không nhịn được cười, Triệu Cẩm Bằng lại hừ lạnh một tiếng nói: "Thái Nhiên, Yên Nhiên, rốt cuộc hai đứa có định kết hôn hay không? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi, được lên trên báo vẫn còn chưa đủ sao?"

"Cha, ngài phải nghĩ thoáng một chút, chuyện đó cứ giao cho anh cả đi, chắc con và Yên Nhiên không có cơ hội đâu."

Triệu Thái Nhiên cực kỳ thích thú đá bóng qua cho anh cả, dù sao lúc có cha mẹ ngồi cùng, anh cả vẫn luôn giữ yên lặng.

"Đúng đó, sau này anh cả phụ trách gia nghiệp, dĩ nhiên cũng phải phụ trách việc nối dõi tông đường, điều này rất công bằng mà!"

Triệu Yên Nhiên vốn không muốn sinh con, coi như ngày nào đó chợt nổi lên mẫu tính, cũng chỉ nhận nuôi trẻ mồ côi hoặc tìm người mang thai hộ, cô mới không nỡ hủy hoại dáng người của mình.

Triệu Cẩm Bằng nghe cặp sinh đôi nói lời vô lại, thật sự là hết cách, chỉ có thể cảm thán: "Chỉ cần hai đứa có được 1% của anh cả các con thì chúng ta làm cha mẹ cũng không cần lo lắng."

"Cha mẹ thiên vị! Nhưng thôi, con chẳng thích so đo, dù sao đã có anh cả hiếu thuận với hai người, con và Yên Nhiên phải đi làm trẻ lưu lạc vậy."

Triệu Thái Nhiên rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ, còn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Triệu Yên Nhiên,-l3qud0n- hai anh em liền tiếp tục chuyện trò vui vẻ, chọc cha mẹ dở khóc dở cười.

Những lúc như thế này, Triệu Nghị Nhiên luôn lười phải nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ gật nhẹ đầu hoặc "ừ" một tiếng. Cho dù cha mẹ có bất mãn cặp sinh đôi đến đâu, vẫn sẽ bao dung cho sự tùy hứng và ấu trĩ của bọn nó, không đặt quá nhiều hy vọng giống như với người con trưởng như anh. Muốn trách thì trách chính anh,rất có ý thức trách nhiệm nhưng không biết nói lời ngon tiếng ngọt , đành nhận lấy sự đối xử khác biệt. Từ lâu anh đã tiếp nhận đô,ôn thực tế, cũng chẳng có cảm tình gì, chỉ có thể nói là vô cảm thôi.

Sau khi kết thúc tiệc gia đình, Triệu Nghị Nhiên về phòng mình, lấy một đĩa CD bỏ vào dàn âm thanh, tiếng nhạc du dương mỹ lệ lập tức truyền ra, anh nằm dài trên giường nhắm mắt lắng nghe, đôi tay vô thức vẫy theo.

Đúng, anh từng có một mơ ước, một mộng đẹp bị chính mình từ bỏ, chỉ có trong đêm khuya yên tĩnh, anh mới cho phép mình tạm thời đắm chìm, đợi trời sáng sẽ trở về cuộc sống thực tế, anh vẫn là Triệu Nghị Nhiên khiến cho mọi người yên tâm.

Cặp sinh đôi chỉ ở lại nhà nửa tháng, rồi bay về hai quốc gia khác nhau, cũng không biết bao giờ trở lại, Triệu Cẩm Bằng cùng La Thanh Dao không thể giữ được đôi nam nữ ngang bướng, đành phải ra sức tìm một người vợ tốt cho Triệu Nghị Nhiên, hi vọng trường tử sớm sinh hạ trưởng tôn, trong nhà mới náo nhiệt một chút.

Trải qua sự dạy dỗ của đại tiểu thư nhà họ Tô, lần này bọn họ cẩn thận hơn rất nhiều, chọn đối tượng còn phải điều tra, lợi dụng các nguồn thám thính tin tức. Bởi vì kéo dài được chút thời gian nên -0nTriệu Nghị Nhiên cũng khá thảnh thơi, ngoại trừ công việc thì là dùng âm nhạc để giải trí.

Gần đây người bận rộn nhất chính là Lưu Mỹ Châu, tuy sau khai giải cô đã thích nghi được rất nhanh, vì đây là lần thứ hai học đại học, còn học đúng chuyên ngành quản trị doanh nghiệp, nên sẽ không có chút trở ngại. Thế nhưng cô không thể phân thân, giờ làm việc giảm một nửa, chỉ có thể chạy tới công ty sau khi tan lớp, về công thì hy vọng góp thêm chút tâm lực, về tư thì hy vọng thấy được Triệu Nghị Nhiên lâu một chút.

Các loại hoạt động gì mà xã đoàn, quan hệ hữu nghị, đón người mới đến..., cô đều vô tâm tham dự, cô cũng chẳng phải là người mới thật sự, những thứ ấy đã quá quen với cô rồi. Nếu không phải sợ người nhà và bạn bè quá mức kinh ngạc, cô còn muốn nhảy hai cấp để tốt nghiệp sớm hơn cơ!

"Reng reng....reng reng....."

Tiếng chuông tan học vang lên, Lưu Mỹ Châu nhanh chóng thu dọn mọi thứ liền muốn rời đi, có bạn học tìm cô đi ăn cơm cô cũng từ chối. Đừng trách cô không quý bạn học, thật sự là cô không có gì để nói với thiếu niên, thiếu nữ mười tám tuổi, linh hồn cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, mọi người có sự cách biệt mà!

"Mỹ Châu đợi đã nào! Có người tìm bạn." Một bạn học đứng ở cửa phòng học hô to.

"Cám ơn, là ai vậy?" Lưu Mỹ Châu quay đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai đeo kính, ôm một bó hoa hồng to, cười ngượng ngùng bước tới.

Ánh mắt của các bạn học đều dồn hết về đây, nhìn chàng trai ôm hoa kia đang luống cuống tay chân, thật vất vả mới lấy được giấy bút từ trong túi áo ra.

"Bạn học Lưu Mỹ Châu, chào bạn.....Mình chỉ tặng hoa giúp thôi, mời ký nhận."

"Xác định là đưa cho tôi sao?"

Lưu Mỹ Châu không thể tin được sẽ có người tặng hoa cho mình, kiếp trước không có kinh nghiệm , kiếp này cũng là lần đầu tiên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi ! Cộng thêm bạn học tò mò vây xem bên cạnh, hại cô có ảo giác mình là nữ chính trong phim thần tượng , thật may là cô chưa xuất hiện ảo tưởng, bởi vì cô biết người tặng hoa cho mình không phải là Triệu Nghị Nhiên, trừ phi hôm nay là ngày cá tháng tư.

Chàng trai thật thà gật đầu một cái: "Ừm! Hôm nay là ngày vườn trường tỏ tình, khoa trồng trọt của chúng mình có tổ chức hoạt động tặng hoa."

"Tôi biết rồi, cám ơn bạn!" Lưu Mỹ Châu ký tên mình, để đối phương hoàn thành tốt kết quả công tác.

Đợi chàng trai kia rời đi, cô mới phát hiện trong bó hoa có tấm thiệp, mở ra xem, lại là một học trưởng tặng! Phía trên còn viết: "Đóa hoa xinh đẹp tặng cho người xinh đẹp"

Ách, thẳng thắn mà nói thì lời kịch này có chút tục, ký tên còn là Tiểu Bảo, vì vị học trưởng kia họ Vi, danh hiệu dĩ nhiên là Vi Tiểu Bảo, vai nam chính phong lưu và khôi hài trong Lộc Đỉnh Ký.

Đối với vị học trưởng Tiểu Bảo đó, Lưu Mỹ Châu không chán ghét cũng chẳng có thiện cảm diên, bởi vì bọn họ vốn không quen biết, mới nói qua mấy câu mà thôi dan. Hơn nữa cô tự nhận mình không tính là mỹ nữ, coi như sau khi sống lại khá chú trọng đến ăn mặc le, nhưng vẫn chưa đến mức nhận được loại hâm mộ này chứ? Cô nhớ học trưởng Tiểu Bảo có vẻ rất đàng hoàng quy, không ngờ vừa ra tay liền lão luyện như vậy don, xem ra cô còn phải học nhiều một chút, người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường được!

Các bạn học rối rít tiến lên quan tâm nói: "Là ai tặng thế? Thật là lãng mạn đó! 11 đóa hoa hồng đại diện cho toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp đấy!"

"Xin lỗi, tôi còn có việc, hôm nào hàn huyên tiếp, bye bye!"

Thì ra trở thành tiêu điểm của tin đồn lại bất đắc dĩ như thế, hiện tại Lưu Mỹ Châu mới hiểu rõ phiền não của mỹ nữ trong trường học, mặc dù tình huống của cô chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng đối phó cũng không phải dễ dàng đâu.

Cô cứ ôm một bó hoa hồng đi tới công ty Kình Vũ, vừa vào phòng tổng giám đốc đã bị hai vị thầy giáo để ý, Kha Bỉ Hào kêu lên đầu tiên: "Em gái Tiểu Châu, có người tặng hoa cho em à? Hay là em định tặng anh?"

"Khụ! Là một vị học trưởng tặng cho em, em vừa mới tan lớp mà, đành phải ôm hoa đến công ty." Nói đến cũng tội nghiệp, sống tới hai kiếp cô mới nhận được một lần, chỉ có cảm giác bối rối thôi.

"Tuổi trẻ thật tốt, Tiểu Châu cũng nên nói chuyện yêu đương rồi."

Kiều Đan Thư bắt đầu cảm khái tuổi thanh xuân của mình không còn nữa, còn lấy ra cái gương nhỏ soi kỹ dung nhan , gần đây làm thêm giờ quá nhiều, nếp nhăn cũng rõ lên rồi.

Lưu Mỹ Châu vội vàng giải thích: "Không phải vậy mà! Em hoàn toàn không có cảm tình với vị học trưởng kia, đang phiền não phải làm thế nào để từ chối anh ta đây?"

"Trực tiếp mở miệng là được, sợ cái gì?" Kha Bỉ Hào không cho đây là vấn đề, tình cảm chính là phải thẳng thắn với mình và người khác.

"Không, anh cảm thấy nên âm thầm xử lý, không cần cho cậu ta bất kỳ hy vọng gì, thời gian dài tự nhiên sẽ không sao đâu." Kiều Đan Thư tin tưởng khiêm tốn mới là vương đạo, nói quá rõ ràng ngược lại sẽ không tốt.

"Làm chi mà không rõ ràng, muốn mờ ám sao? Tôi ghét nhất loại người như thế, muốn liền lên, không cần kéo xuống!"

"Hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ mới chính là cao chiêu, chừa chút mặt mũi cho đối phương, dù sao về sau còn chạm mặt, làm cho quá lúng túng cũng bất tiện với Tiểu Châu."

Hai đàn anh đang tranh cãi về chuyện nên từ chối người theo đuổi như thế nào, kẻ trong cuộc là Lưu Mỹ Châu lại ở bên cạnh nghe say sưa. Xem ra bọn họ đều có sự trải nghiệm tình yêu khá giống nhau, chắc là vì điều kiện của bọn họ quá tốt nên mới có thể từ chối người khác, còn cô gái bình thường như cô chỉ sợ toàn bị người từ chối.