Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 235: 235: Phó Cảnh Hoài Nhận Điện Thoại




"Bác tài xế, ông đưa tôi đi đâu vậy?"

"Đi đổ xăng chứ còn gì nữa! Cô chờ một chút, sắp đến rồi!"

Người tài xế đang ngụy biện.

Nhưng Bạch Tô toàn thân đã căng ra sợ hãi, "Dừng lại ngay, quay xe lại!"

Cô ra lệnh nói một câu.

Nhưng người tài xế không nghe, ngược lại chiếc xe lái càng lúc càng nhanh.

Bạch Tô sợ tới mức không biết gì nữa, "Nếu không dừng xe, ta liền gọi cảnh sát!"

Nói xong cô liền cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại.

Nhưng, tài xế lúc này lại có chút hốt hoảng, muốn giật lấy điện thoại của Bạch Tô.

Bạch Tô sợ tới mức nhanh chóng trốn ở phía sau.

Trong một giây, điện thoại không cầm chắc liền trực tiếp từ cửa kính ô tô bay ra ngoài.

"He he he!"

Tên tài xế mừng rỡ khi thấy chiếc điện thoại bay ra ngoài.

"Vốn dĩ, cô có thể chết chậm hơn một chút, nhưng cô hết lần này tới lần khác không biết quý trọng sinh mạng!"

Sắc mặt tên tài xế cũng trở nên dữ tợn.

Bạch Tô hốt hoảng tháo dây an toàn ra, bắt đầu mở cửa xe.

Hắn đã lái đến đường mòn, bên ngoài toàn đất và cỏ dại.

Bạch Tô cũng không biết nếu mình cứ như vậy mà nhảy xuống có ngã chết hay không nữa!

Nhưng bây giờ rõ ràng đã không cần phải để ý nhiều tới như vậy rồi, không quan tâm cô có ngã chết hay không! Dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải nhảy!



Cắn răng.

Bạch Tô căn đúng lúc tên tài xế ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cô liền liều mạng trực tiếp nhảy xuống xe!

Trong lúc nhảy xuống vì lực quá mạnh nên cô liền ngã quỵ tại chỗ.

Thấy Bạch Tô chạy thoát, tên tài xế cũng không nghĩ nhiều nữa, liền lập tức dừng xe, chạy về phía Bạch Tô!

Bạch Tô hoàn toàn không để ý tới mắt cá chân lúc này đang rất đau, chỉ có thể đứng dậy chạy về phía xa xa.



Nhưng, vốn dĩ đường đất không dễ đi, Bạch Tô lại còn đi đôi giày không thuận lợi cho lắm, mắt cá chân lại còn đang đau, căn bản không đi được bao xa!

Bạch Tô té ngã.

Mắt thấy khuôn mặt dữ tợn dọa người kia càng ngày càng gần...

Bạch Tô sợ hãi lui về phía sau.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên có một chiếc xe chiếu đèn đến chỗ này làm hắn không mở nổi mắt.

" Con mẹ nó, sao vẫn có xe đi qua con đường hỏng này?!"

Tên tài xế đương nhiên cũng không ngờ tới sẽ có xe qua đây, tức giận mắng một câu.

Lại nhìn về phía xa xa, cảm giác đối phương đang lao tới như muốn đụng chết hắn vậy.


Tên tài xế bị dọa sợ đến nỗi quên luôn việc xử lí Bạch Tô, trực tiếp tránh đi.

Lúc này, từ trên xe bước xuống một người đàn ông, là là...!Bạch Tiên Dũng.

Bạch Tô khó tin nhìn về phía Bạch Tiên Dũng.

Sao có thể?

"Con không sao chứ?"

Bạch Tiên Dũng cũng không quan tâm nhiều nữa, vội vàng đỡ Bạch Tô dậy đi về phía chiếc xe.

Nhưng, lúc này tên tài xế sau khi gây án không thành công hình như vì sợ bọn họ báo cảnh sát, liền trực tiếp rút ra một con dao sáng bóng.

Bạch Tô cùng Bạch Tiên Dũng vẫn đang tiến về phía trước.

Khi Bạch Tô phát hiện tên tài xế cầm dao thì đã muộn.

Cô kêu lên, "Không!"

Nhưng lúc này phản ứng của cô không nhanh như Bạch Tiên Dũng, Bạch Tiên Dũng liền trực tiếp đẩy Bạch Tô ra, sau đó hắn tự mình chặn con dao lại.

Máu tươi trong nháy mắt liền từ cổ tay ông ta chảy xuống.

Không quan tâm gì nhiều nữa, Bạch Tiên Dũng đẩy tên tài xế ngã trên đất.

Thừa dịp tên tài xế đang bò dậy, liền đưa Bạch Tô lên xe.

Không thèm để ý tới vết thương, chỉ có thể cố gắng chạy thoát thân, Bạch Tiên Dũng lái xe rất chắc, vẫn có thể lái rất nhanh đưa Bạch Tô ra khỏi con đường khó khăn này.

Hơn nữa, do khác biệt về tốc độ và chất lượng của hai chiếc xe, tên tài xế hung hãn liền bị bỏ rơi ở phía sau.


Đi đến đường chính, sau khi chắc chắn đã an toàn, Bạch Tô mới ý thức được, máu trên cánh tay Bạch Tiên Dũng đã nhỏ xuống vô lăng.

Mà lúc này, sắc mặt Bạch Tiên Dũng cũng bắt đầu tái nhợt.

"Tôi lái xe cho, chúng ta đi bệnh viện."

Bạch Tô thấy vậy hoảng hốt nhìn về phía Bạch Tiên Dũng.



Lúc này tay cô không kiểm soát được mà run lên.

Nhưng Bạch Tiên Dũng vẫn mạnh mẽ mỉm cười, "Ba không sao."

May sao...!Gần đây có bệnh viện.

Bạch Tô vội vàng bảo Bạch Tiên Dũng nhanh chóng lái xe vào bệnh viện.

Vết thương của Bạch Tiên Dũng không tính là quá sâu, lại chạy đến kịp thời, nên không có gì đáng ngại.

Chờ bác sĩ giúp Bạch Tiên Dũng băng bó xong, Bạch Tô mới hỏi Bạch Tiên Dũng, "Sao ông lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Ba lo lắng cho con."

Bạch Tiên Dũng nói thẳng một câu.

Bạch Tô cắn cắn môi, "Tôi là người lớn rồi, có cái gì mà phải lo lắng chứ."

Cô nói xong những lời này, nhưng bỗng nhiên lại không nói tiếp nữa.

Bởi vì...!Cô bỗng nhiên ý thức được, nếu như là Bạch Tiểu Bạch thì cô cũng sẽ lo lắng, cho nên cũng sẽ bảo vệ Bạch Tiểu Bạch.


Đây chính là tâm trạng của người làm cha mẹ.

Cho nên, cô thu lại ánh mắt của mình, ngồi yên ở đó có chút không biết phải làm sao.

Nhưng, Bạch Tiên Dũng cũng không ép cô, mà chỉ đứng dậy, lúc tài xế của Bạch Tiên Dũng lái tới, liền cùng tài xế nói đưa Bạch Tô về nhà, còn ông tự mình lái xe về nhà mình.

Bạch Tô nhìn bóng lưng Bạch Tiên Dũng.

Thật ra thì ông đã bắt đầu lộ vẻ già nua rồi, dáng Bạch Tiên Dũng vốn dĩ rất cao, nhưng sau khi già đi, chiếc lưng còng ngược lại càng lộ rõ vẻ già nua hơn.

Cũng cô đơn hơn.

Bạch Tô đột nhiên cảm giác ngực mình có chút ngột ngạt.

Do dự hồi lâu, cô mới xông lên cùng Bạch Tiên Dũng nói một câu, "Chuyện ông có phải là ba tôi hay không có lẽ nhất thời tôi không có cách nào tiếp nhận, nhưng chúng ta có thể thân thiết như cha và con gái."


Bạch Tiên Dũng không quay đầu lại, ông chỉ quay lưng về phía Bạch Tô gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng khi bước đi, Bạch Tô dường như thấy được động tác của Bạch Tiên Dũng giống như đang lau nước mắt.

Lòng Bạch Tô lại càng buồn hơn.

Sau khi về nhà, cô nằm trên giường một lúc lâu mà không ngủ được.

Lúc này, cô cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại của Phó Vân Tiêu nhưng lại không biết có nên gọi cho Phó Vân Tiêu hay không.



Chắc hẳn Phó Vân Tiêu ở bên đó rất bận.

Nhưng...!Tâm trạng tối hôm nay của cô không tốt lắm.

Không được!

Lý trí nói với cô, cô không thể quấy rầy Phó Vân Tiêu làm việc, vốn dĩ Phó Vân Tiêu đã rất mệt mỏi rồi, không thể để Phó Vân Tiêu cùng cô nói chuyện, gia tăng gánh nặng cho Phó Vân Tiêu được.

Cho nên Bạch Tô quyết định dời đi sự chú ý của mình.

Cô cầm điện thoại lên suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết đinh gọi điện thoại cho Chu Sa.

Nguyên nhân gọi điện thoại cho Chu Sa là vì cô là người đã từng tiếp xúc với mẹ cô lúc mẹ cô bị bệnh, Chu Sa là đáng tin nhất.

Nếu như tìm đến Phó Cảnh Hoài thì vấn đề này càng dễ giải quyết, bởi vì Phó Cảnh Hoài quyền lực nhất.

Nhưng...!Cô không muốn tiếp xúc với Phó Cảnh Hoài.

Đương nhiên chỉ có thể gọi điện thoại cho Chu Sa.

Nhưng, không nghĩ tới đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói của Phó Cảnh Hoài.

Bạch Tô cầm điện thoại hơi sững sờ, nghe được giọng Phó Cảnh Hoài nhất thời không có cách nào mở miệng.

Mà giọng nói dịu dàng của Phó Cảnh Hoài ở đầu điện thoại bên kia truyền tới, "A lô?"

Bạch Tô cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, cô bỗng nhiên cúp điện thoại!

Sau đó, ngồi tại chỗ suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không ổn.

Bây giờ cô cúp điện thoại như vậy, như vậy...!Ngược lại cô có chút chột dạ.

Không được!

Nghĩ như vậy, Bạch Tô liền muốn gọi lại cho Phó Cảnh Hoài, nhưng lúc này Phó Cảnh Hoài đã gọi tới..