Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 264: 264: Đây Là Lần Đầu Tiên Cô Bị Bán Nhỉ




Trước kia Bạch Tô chỉ cảm thấy thư ký Nhiêu có vẻ không được thân thiện cho lắm.

Thế nhưng cũng có thể thông cảm được việc tại sao cô ta không thân thiện.



Có lẽ bởi vì cô ta rất để tâm tới Lâm Lập, mà Bạch Tô thì lần nào cũng mang lại phiền toái cho hắn.

Nhưng mà hôm nay khi Bạch Tô nhing thấy thư ký Nhiêu thì cô đột nhiên cảm thấy trên người người phụ nữ này toát ra khí chất khiến người khác cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Bạch Tô không tiếp lời thư ký Nhiêu, chỉ lo lắng nhìn cô ta.

Khóe miệng của thư ký Nhiêu hơi nhếch lên, cô ta cười lạnh một tiếng sau đó mới tiếp tục nói: “Cô không biết, cô cũng chẳng để tâm, bởi vì trời sinh chúng ta đã không giống nhau rồi.”

Thư ký Nhiêu chậm raic đi tới cái giá trước mặt, nói: “Cùng thời với tôi có 30 cô gái, cùng PK, cùng nhau trưởng thành.



Thế nhưng khi chúng tôi huấn luyện tới một trình độ nhất định thì sẽ phải chém giết lẫn nhau.



Có người chết trong quá trình chém giết, cũng có người tiếp tục sống tiếp, thế nhưng bởi vì năng lực không tốt nên sẽ làm những công việc có vị trí rất rất thấp.



Tôi có thể ở bên cạnh anh Lâm Lập là phải dùng vô số mạng sống để đổi lấy.”

“Thật đáng sợ.”

Bạch Tô không kìm được mà than lên một tiếng.

“Anh Lâm Lập vốn dĩ là một người rất cẩn thận rất mạnh mẽ, thế nhưng bây giờ vì cô mà ấy luôn luôn do sự, cô có biết cô đã mắc phải bao nhiêu lỗi lầm không?”



Bạch Tô nghe thư ký Nhiêu nói những lời đó thì cô hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào.

Ngoài đáng sợ ra thì chỉ có đáng sợ.

Tại sao lại có người đáng sợ như thế này chứ…

Quy tắc này của Lâm Lập cũng thật đáng sợ.

“Đương nhiên là cô không biết, một người như cô cũng có thể tùy ý có được tình yêu!”

Thư ký Nhiêu khẽ cười, cô ta đưa ra kết luận.



“Cô nghĩ có lẽ cô đã hiểu lầm rồi.”

Bạch Tô do dự một lát sau đó lên tiếng giải thích với thư ký Nhiêu: “Tôi và anh Lâm không phải mối quan hệ mà cô tưởng tượng đâu.



Người mà tôi yêu chính là Phó Vân Tiêu.”

“Đủ rồi.”

Thư ký Nhiêu lớn tiếng hét lên với Bạch Tô: “Cô nói những lời này là có ý gì? Để chứng minh cô không hề có ý gì với anh Lâm Lập còn anh Lâm Lập lại cứ muốn dây dưa với cô sao? Vì thế tất cả đều không phải lỗi của cô?”

Bạch Tô nhìn dáng vẻ điên cuồng của thư ký Nhiêu, cô đột nhiên mím môi không biết phải nói gì nữa… Không thể giải thích được gì, cũng không thể nói được gì nữa rồi.


Cô chỉ có thể nhìn thư ký Nhiêu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thực xin lỗi.”

Thư ký Nhiêu cười lạnh: “Xin lỗi cái gì? Đi thôi.”

Nói xong cô ta liền xoay người bước đi, Bạch Tô nhìn sau đó cũng nhanh chóng đi theo.

Cô hiểu câu “đi thôi” của thư ký Nhiêu chỉ là đi như bình thường.



Cô theo thư ký Nhiêu ra khỏi tòa lâu đài giống như nhà giam đó sau đó lại đi tới trước xe ô tô.

Bạch Tô chậm rãi đi tới bên chiếc xe, cô nhìn chiếc trực thăng đậu trong sân, cô do dự một lát sau đó hỏi: “Chúng ta tới sân bay sao?”

Thư ký Nhiêu gật gật đầu.

Lúc này Bạch Tô mới lên xe.

Sau khi Bạch Tô lên xe thư ký Nhiêu liền lái xe đi.

Mấy ngày nay xảy ra chuyện, tinh thần của Bạch Tô vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ.



Thế nhưng không biết tại sao khi ngồi ở bên cạnh thư ký Nhiêu thì cảm giác lo lắng của cô chỉ có tăng chứ không có giảm, cô vẫn luôn giữ thái độ cảnh giác khi ngồi bên cạnh thư ký Nhiêu.

Thư ký Nhiêu cảm nhận được sự cứng ngắc của Bạch Tô, cô ta nhìn cô nói: “Được rồi, cô có thể nghỉ ngơi một lát.



Bây giờ có cảnh giác cũng vô ích, bởi vì nếu như tôi giết cô thì cô có muốn thoát cũng không thoát nổi đâu.”

Khi đối mặt với những lời nói đột ngột này của thư ký Nhiêu thì Bạch Tô cũng không biết nên phản ứnh như thế nào.


Cô chỉ có thể nghi hoặc hỏi thư ký Nhiêu một câu: “Là anh Lâm kêu cô đưa tôi đi sao?”

Thư ký Nhiêu nhìn Bạch Tô: “Phải.”

“Vậy bây giờ anh Lâm kêu cô tới đón tôi về à?”



“Không phải.”

“Vậy thì…”

“Là tôi quyết định để cô rời xa Lâm Lập, còn anh Lâm thì muốn giữ cô ở bên cạnh anh ấy.”

Thư ký Nhiêu giải thích.

Bạch Tô nghr xong lời giải thích đó thì cô không biết mình nên phản ứng như thế nào, cũng không biết những lời đó là tốt hay xấu nữa.

Cô có cảm giác vô cùng căng thẳng.

Bạch Tô do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nói với thư ký Nhiêu: “Thực ra cô thích anh Lâm có đúng không?”

Câu nói này khiến ánh mắt của thư ký Nhiêu thay đổi: “Anh Lâm Lập không yêu đương với phụ nữ.”

Lúc này, Bạch Tô nhìn thấy thư ký Nhiêu lái xe tới ngã ba, rõ ràng một con đường dẫn tới một nơi khá sầm uất, còn một con đường khác lại dẫn tới nơi vắng vẻ hoang vu.

Bạch Tô sững người sau đó nhắc nhở thư ký Nhiêu: “Thư ký Nhiêu, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?”


“Không nhầm!”

Lúc này, thư ký Nhiêu đã không còn nói nhiều như lúc trước nữa.

“Vậy cô đưa tôi đi đâu vậy?!”

Bạch Tô đột nhiên trở nên lo lắng.

“Sòng bạc ngầm ở Las Vegas.”

Thư ký Nhiêu nói xong câu đó thì đột nhiên tăng tốc, Bạch Tô cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Bạch Tô sợ hãi đến nỗi không biết phải làm gì.

Hồi lâu sau Bạch Tô mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nói với thư ký Nhiêu: “Cô đừng đưa tôi qua đó!”

“Đây là cách tốt nhất để cô rời xa anh Lâm Lập!”

Giọng nói của thư ký Nhiêu vang vọng giống như ma quỷ khiến người ta sợ hãi.


Bạch Tô sợ hãi không dám nói gì cả.

Cô chỉ thấy chiếc xe càng lúc đi càng nhanh, thậm chí ngay cả cơ hội nhảy khỏi xe cũng không có.

Bị cảm giác sợ hãi chi phối, đến khi đi vào thành phố Las Vegas trái tim cô như ngừng đập.



Xong rồi, lần này xong thật rồi.

Thậm chí ngay cả một chút cơ hội chạy thoát cũng không có.

Bạch Tô bị thư ký Nhiêu dẫn tới sòng bạc, cô ta nhắc nhở vài câu sau đó bỏ đi.



Lúc sau Bạch Tô bị nhốt trong một nhà giam tối đen như mực.

Chỉ khi có người mở cửa ra thì mới có một tia ánh sáng chiếu vào.

Bạch Tô chật vật lớn tiếng kêu cứu với người bên cạnh, hét hết lần này đến lần khác nhưng không ai đáp lại.

Cô cũng không biết mình đã hét lên bao nhiêu lần, đột nhiên bên cạnh truyền tới giọng nói của một người phụ nữ: “Đây là lần đầu tiên cô bị bán nhỉ? Không cần hét nữa, ở nơi này sẽ không có ai tới cứu cô đâu.”

“Bị bán?”

Bạch Tô nghe thấy hai chữ này thì đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Cô khó tin nhìn về phía người bên cạnh.

Trong bóng tối, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ thế nhưng lại nhìn không rõ đó là ai.

Đối phương còn cười nói: “Thứ sáu đen tối nào cũng tổ chức biểu diễn Người đẹp và Quái vật, mười người phụ nữ sẽ lên sân khấu để các vị khách giàu có bên dưới mua về.



Nhưng mà chỉ có 9 người được bán đi, người còn lại ít được chú ý nhất sẽ bị cho sư tử ăn.”

Bạch Tô sững sờ.

Đây là nơi quỷ quái nào vậy!.