Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 273: 273: Không Đánh Thức Trí Nhớ




Nhiêu Mạn bị đẩy ngã trên mặt đất, cô ta khó tin nhìn Lâm Lập.

Thế nhưng Lâm Lập bước đi rất nhanh, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của cô ta.

Vì ra ngoài vội vàng mà ngay cả cửa cũng không đóng.

Lâm Lập xông đến nói với mọi người: “Người đâu?”

Mọi người vội càng đáp lại: “Vẫn còn đang nằm trên du thuyền, bởi vì tình trạng sức khỏe của cô ấy quá kém nên không thể di chuyển được.”

Lâm Lập nghe xong thì cũng không tức giận, hắn chỉ nhanh chóng lái xe tới địa điểm mà mọi người nói.

Khi đến nơi có chiếc du thuyền, Lâm Lập vội vàng lên đó.

Bởi vì Lâm Lập đến nên những bác sĩ vốn dĩ đang ra sức khám bệnh cho Bạch Tô lúc này lại càng chăm chú quan sát tình hình sức khỏe của cô hơn.

Lâm Lập cau mày nhìn cả quá trình khám bệnh.

“Rốt cuộc có khả năng sống tiếp hay không?”

Giọng nói của Lâm Lập lạnh như băng, mọi người nghe xong đều cảm thấy run rẩy.

Tất cả mọi người yếu ớt nhìn Lâm Lập.

Thậm chí có bác sĩ còn dừng động tác lại.

Lâm Lập nhìn mọi người như thế thì tức giận hét lên: “Trả lời tôi!”

“Anh Lâm, cô Bạch Tô được cứu lên quá muộn, có thể… có thể lành ít dữ nhiều.”

“Cứu! Mau nghĩ cách cứu sống cô ấy cho tôi.





Nếu như cô ấy không thể sống tiếp vậy các người cũng xuống biển để cá ăn mất xác đi!”

Đây là lần đầu tiên Lâm Lập nói nhiều như vậy, lại còn vô cùng giận dữ.

Sau khi nói xong câu đó, hắn liền ngôi yên trên chiếc ghế cách đó không xa để quan sát hành động của mọi người.

Lâm Lập lẳng lặng nhìn họ họ, bởi vì Lâm Lập đã đến nên bác sĩ và tất cả mọi người đều im lặng bắt đầu kiểm tra sức khỏe của Bạch Tô, không ngừng đưa ra phương án điều trị khả thi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ban ngày biến thành ban đêm, ban đêm lại càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.



Mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng, tuy không nhìn thấy phong ba bão táp thế nhưng phong ba bão táp lại nổi lên ngay bên cạnh!



Lúc này, Phó Vân Tiêu cũng trắng đêm không ngủ.

Lúc Phó Vân Tiêu đánh lạc hướng của tất cả kẻ thù sau đó quay lại nơi đã hẹn với Mạc Phi thì lại phát hiện không thấy bóng dáng của Mạc Phi đâu cả.



Thân thủ của Phó Vân Tiêu rất tốt, mười mấy người thì cũng không thể đánh lại hắn tam thế nhưng lấy một đánh một trăm thì lại là một cuộc đọ sức.

Cuối cùng sự thật đã chứng minh, hắn thắng rồi.


Hắn ngồi chờ đợi ở địa điểm đã hẹn với Mạc Phi, Phó Vân Tiêu yên lặng dựa vào tường, cảm giác thể lực của mình xuống dốc rất nhanh thế nhưng hắn ép bản thân mình không được phép ngủ.

Đúng lúc này, một người phụ nữ dẫn theo hai chiếc xe đi tới phía này, từ xa xa cô ta nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì vội vàng chạy tới, hỏi: “Có thấy Mạc Phi đâu không?”

Người phụ nữ đó là bạn gái của Mạc Phi.

Phó Vân Tiêu lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn bạn gái của Mạc Phi, hắn há miệng định nói thế nhưng chưa nói được gì đã ngất đi rồi.

Đến khi Phó Vân Tiêu tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.



Vừa mới tỉnh dậy hắn đã vội vàng muốn xuống giường đi tìm Mạc Phi và Bạch Tô.



Thế nhưng Phó Vân Tiêu lại nhìn thấy vẻ mặt đau thương của bạn gái Mạc Phi.

“Lê Tháp,”

Phó Vân Tiêu chào hỏi người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, lúc này hắn mới phát hiện ra trên mặt cô ta toàn là nước mắt.

“Sao thế?”

Phó Vân Tiêu cau mày quan sát nét mặt của Lê Tháp.

Lê Tháp không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn về phía xa xa.




Trên chiếc ghế phía xa có đặt một bộ quần áo và một chiếc bùa hộ thân bên trên.

Phó Vân Tiêu vẫn nhớ bộ quần áo đó, đó chính là quần áo Mạc Phi mặc ngày hôm đó.



Bùa hộ mệnh Phó Vân Tiêu cũng đã từng nhìn thấy khi còn đi làm, đó chính là bùa hộ mệnh Mạc Phi luôn mang bên người.

Bùa hộ mệnh này là khi mẹ Mạc Phi còn sống đã đưa cho hắn, đối với hắn mà nói thì tấm bùa này vô cùng quan trọng.



Nếu như không có chuyện gì thì Mạc Phi chắc chắn sẽ không để tấm bùa này xa người.

Sau khi thấy ám chỉ của Lê Tháp thì Phó Vân Tiêu nói: “Không thể nào.”

Phó Vân Tiêu không hề xem kỹ lại mà cầm quần áo chạy nhanh ra ngoài.

Lê Tháp đuổi theo Phó Vân Tiêu vài bước, hét lên phía sau hắn: “Không cần đâu, anh không cần đi nữa.



Chấp nhận sự thật đi, tôi cũng đã chấp nhận rồi.”

“Anh xem cái này đi.”


Nói xong Lê Tháp liền đưa một chiếc nhẫn cho ptv.

Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, Phó Vân Tiêu đột nhiên chạy nhanh ra ngoài.

Hắn không tin đó là nhẫn của Bạch Tô, không tin Bạch Tô đã chết!

Phó Vân Tiêu đã phái người tới nơi Bạch Tô xảy ra tai nạn để tìm kiếm suốt một ngày một đêm thế nhưng không hề vớt được thi thể của cô, ngoài một số đồ vật của Bạch Tô và Mạc Phi ra thì không thấy gì cả.

Sau đó Phó Vân Tiêu không tin, hắn lại cho người tìm kiếm ba ngày ba đêm, mười ngày mười đêm… nửa tháng rồi lại một tháng.

Đến lúc cả tháng trời không tìm thấy bất cứ thứ gì thì Lê Tháp mới mắng được Phó Vân Tiêu tỉnh lại.

Mọi người đều nói con sông này chảy ra biển, hơn nữa nước còn rất sâu rất nguy hiểm, không thể biết được tình hình.



Rõ ràng Bạch Tô và Mạc Phi lành ít dữ nhiều, không cần phải tin nhiều vào kỳ tích.

Nên làm như thế nào thì làm như thế ấy, nên tưởng niệm bọn họ ở trong lòng thì cứ chôn cất bọn họ ở trong lòng đi!

Thế nhưng Phó Vân Tiêu vẫn không đồng ý, hắn vẫn tìm kiếm.



Thậm chí còn xây dựng một phòng làm việc để tiện cho công việc tìm kiếm.



Sau khi Lâm Lập các định Bạch Tô không nguy hiểm gì tới tính mạng thì vội vàng đưa cô về nhà hắn.

Vừa vào cừa thì nhìn thấy nơi Nhiêu Mạn bị trừng phạt chỉ còn lại mỗi máu mà không thấy bóng dáng cô ta đâu cả.

Hắn cũng không thừa hơi để đi tìm xem Nhiêu Mạn đang ở đâu mà chỉ vội vàng thu dọn đồ đạc sau đó bảo vệ Bạch Tô ở bên cạnh mình.

Ngày hôm sau Bạch Tô liền tỉnh lại.

Nhưng mà khi cô tỉnh lại thì thấy xung quanh vô cùng mơ hồ.

Ánh mắt của cô trong veo, đơn thuần như một thiếu nữ.

Cô mở to mắt nhìn Lâm Lập, do dự hồi lâu sau đó mới sợ hãi nói với Lâm Lập: “Anh là ai thế?”

Sau đó cô lại đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại hỏi: “Tôi đang ở đâu? Đây là đâu vậy?”

Lâm Lập vội vàng đi tới bên cạnh Bạch Tô, khẽ nhìn cô sau đó nói: “Tôi là Lâm Lập.”

“Lâm Lập là ai?”

Lâm Lập cau màu nhìn Bạch Tô, chắc chắn cô đã bị mất trí nhớ rồi.

Qua vài hội chẩn của các chuyên gia thì não của Bạch Tô xuất hiện một mảng bóng đen tâm lý, có thể ảnh hường tới trí nhớ.

Nếu như xác định phương án trị liệu thì cũng phải quan sát bóng đen đó thêm một thời gian.

Lâm Lập lập tức lựa chọn không đánh thức trí nhớ..