Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 275: 275: Chúc Em Hạnh Phúc




Mộ Vãn Vãn trực tiếp bùng nổ kỹ năng diễn xuất của mình, hướng về phía Bạch Tiểu Bạch lớn tiếng hô, "Con muốn làm gì? Dì căn bản không làm gì mẹ con cả! "

Sau khi cô hô xong những lời này liền hốt hoảng chạy ra ngoài, giống như vô tình vậy, trực tiếp lăn xuống cầu thang.



Lăn xuống liên tiếp mười mấy bậc cầu thang, ngã đến cả người đau nhức.



Đến nỗi Mộ Vãn Vãn cảm giác được trời đất đang quay cuồng, lúc này cô vội vàng đưa tay sờ phía dưới người mình.



Cuối cùng cảm thấy có chút nhớp nháp, cô đưa nó đến trước mặt mình xem, hóa ra là máu.



Cô cảm thấy càng ngày càng yếu ớt, cô dùng hết chút sức lực còn sót lại kêu cứu.



!

Đến khi Phó Vân Tiêu chạy tới bệnh viện, Mộ Vãn Vãn đã được đẩy ra khỏi phòng bệnh.



Tất cả chân tướng sự việc đã có người làm nói cho Phó Vân Tiêu biết.



Bạch Tiểu Bạch đột nhiên nổi điên cho là Mộ Vãn Vãn giết chết mẹ mình, cho nên lúc đâm cô một đao, còn đẩy cô từ trên cầu thang xuống.



Đứa trẻ trong bụng Mộ Vãn Vãn đương nhiên là không giữ được.



Tất cả những chứng cứ đều đã được xác nhận, camera giám sát cũng không thể xem chuyện xảy ra trong phòng Bạch Tiểu Bạch, mà chuyện bên ngoài phòng Bạch Tiểu Bạch đúng là Mộ Vãn Vãn đã ngã xuống cầu thang, chảy rất nhiều máu.



Mà Bạch Tiểu Bạch thì từ trong phòng đi ra, cầm mảnh thủy tinh trong tay.



Bạch Tiểu Bạch một mực giải thích, nhưng dựa theo suy luận mà nói cũng không đúng cho lắm.





Không có một người mẹ nào sẽ chủ động lấy chuyện sinh non ra để lấy được sự đồng tình của Phó Vân Tiêu cả, hơn nữa thời gian đó Bạch Tiểu Bạch còn vì nhớ Bạch Tô mà xuất hiện chứng tự kỷ.



Phó Vân Tiêu nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, trực tiếp hướng về phía Mộ Vãn Vãn nói một câu, "Thật xin lỗi.



"

Lời xin lỗi này là lời xin lỗi thay Bạch Tiểu Bạch.





"Hy vọng em có thể tha thứ cho Tiểu Bạch, mặc dù tôi biết chuyện này đối với em mà nói là rất tàn nhẫn.



"

Mộ Vãn Vãn sau khi thoát chết, lần đầu tiên gặp được Phó Vân Tiêu, liền nghe được những lời này của Phó Vân Tiêu.



Lập tức, trong lòng Mộ Vãn Vãn cảm thấy thật nực cười, quả nhiên, Phó Vân Tiêu cực kỳ yêu Bạch Tiểu Bạch, chuyện này xảy ra lại vì Bạch Tiểu Bạch nói xin lỗi.



Nhưng, trên mặt Mộ Vãn Vãn vẫn biểu hiện sự đau buồn, lại có chút thoải mái, "Em không trách Tiểu Bạch, là lỗi của em.



Là em không nên đi xem Tiểu Bạch, thấy Tiểu Bạch tỉnh em liền vội vàng trốn đi rồi, không ngờ tới nó sẽ đẩy em! "


"Em muốn cái gì, em có điều kiện gì, cứ việc nói.



"

Phó Vân Tiêu nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, cũng không chờ Mộ Vãn Vãn nói xong câu nói kia, liền ra điều kiện với Mộ Vãn Vãn.



Câu nói này, trong nháy mắt trên mặt Mộ Vãn Vãn lộ ra ý cười.



"Vân Tiêu, nếu như em muốn anh cưới em, anh có đồng ý không?"

Phó Vân Tiêu kinh ngạc nhìn Mộ Vãn Vãn.



Bạch Tiểu Bạch lần này gây họa rất lớn, Mộ Vãn Vãn sau khi mất đi đứa bé này, không thể có con được nữa.



Phó Vân Tiêu nghe được điều kiện của Mộ Vãn Vãn liền sửng sốt hồi lâu.



Cuối cùng, Mộ Vãn Vãn bỗng mất khống chế khóc to lên!

Thời điểm Thẩm Mạc Bá chạy tới bệnh viện, đúng lúc thấy Mộ Vãn Vãn ở trong lòng Phó Vân Tiêu khóc thút thít, hắn đứng ở cuối hành lang nhìn hai bóng người này hồi lâu.



Cuối cùng, hắn lặng lẽ xoay người sau đó rời đi về phía xa!

Hắn biết hắn đã tới muộn, hắn xuất hiện trong cuộc đời Mộ Vãn Vãn chậm một bước, tình yêu của hắn tới quá trễ, cho nên tất cả mọi thứ thực ra đã muộn từ lâu rồi.



Tất cả đều đã muộn, đều không thể có được, cũng không có cách nào quay đầu.




Hắn cũng không thể tiến lên bắt lấy Phó Vân Tiêu để nói ra sự thật.



Đứa bé này là của hắn, Mộ Vãn Vãn đáng nhẽ phải thuộc về hắn!

Nhưng những thứ này hắn cũng không thể nói được, hắn chỉ có thể quay đầu lại, sau đó lặng lẽ đi vào thang máy của bệnh viện rồi đi lên xe của mình, đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật lâu.





Thời điểm điếu thuốc này cháy hết hắn lặng lẽ gửi cho Mộ Vãn Vãn một tin nhắn, chỉ có bốn chữ: Chúc em hạnh phúc!

!

Năm năm sau, sân bay thành phố A.



Một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước xuống máy bay, trên tay cô còn dắt theo một cậu bé đáng yêu.



Cậu bé đeo kính râm, nhìn vô cùng ngầu và đẹp trai.



Nó vừa đánh giá những người xung quanh, vừa hỏi, "Mẹ, mẹ chắc chắn như vậy thì ba sẽ không tức giận chứ?"

Người phụ nữ tự nhiên khom người, ôm cậu bé lên, giải thích, "Con yên tâm, vé máy bay này là mẹ nhờ bạn của mẹ dùng tên giả để đặt, hơn nữa con nhìn mẹ xem, kỹ thuật hóa trang của mẹ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không bị nhận ra, ba con không điều tra ra được chuyến bay này sẽ không biết được đâu.



"

"Đi thôi, chúng ta đi trải nghiệm thành phố nơi ba con đang sống trước đã, sau đó sẽ ở thành phố A vui vẻ chơi một chút!"

Người phụ nữ có vẻ vô cùng hưng phấn.



Nhưng cậu bé lại cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay người phụ nữ, "Mẹ, con không muốn bị ôm, con đã lớn rồi, con có thể tự đi được.



"

Người phụ nữ bất đắc dĩ hướng về phía cậu bé nói một tiếng, "Được rồi, tự đi, tự đi, con muốn tự đi, được rồi.



"

Nói xong những điều này, cô tháo kính râm trên mặt mình xuống, chuẩn bị ngắm thật kỹ thành phố này một chút.



Da thịt trên mặt cô trắng noãn, chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo khoác bò, không giống mẹ đứa bé chút nào, trẻ như sinh viên đại học vậy!

Nếu như không phải cậu bé bên cạnh cô cứ một mực gọi mẹ, mọi người căn bản sẽ không tin.




Nhưng cũng bởi vì biết cô đã làm mẹ nên càng thêm ghen tỵ, bởi vì cậu bé cô dắt thật sự rất đẹp trai!

Mái tóc đen nhánh nhỏ nhắn của cậu nhìn vô cùng gọn gàng, cậu cũng mặc một chiếc áo khoác bò, nhưng không giống với khí chất ngọt ngào của người phụ nữ, cậu thuộc tuýp người lạnh lùng.



Cậu bé một bên cùng người phụ nữ chậm rãi đi ra cửa sân bay, một bên quan sát đám người xung quanh.



Toàn bộ đều tóc màu đen, cũng không có hốc mắt sâu, cũng không phải những người có vóc dáng to lớn, càng không phải cái loại sống mũi cao ngất kiểu âu mỹ đó.





Tóm lại, chính là người ở đây nhìn rất giống mẹ, cũng rất giống cậu, chỉ là không giống ba của cậu lắm.



Cậu bé nhíu mày một cái, hướng về phía người phụ nữ nói một câu, "Mẹ, ba con là con lai, có đôi mắt sâu và sống mũi cao, vậy mẹ có cảm thấy thật ra con không giống ba một chút nào không?"

Người phụ nữ cau mày, "Con không giống ba con, con giống mẹ, con xem, dáng vẻ của mẹ con có phải là dáng dấp tiêu chuẩn của người phương Đông không?!"

Nói xong những lời này, cậu bé lại nhíu mày, "Mẹ, nhưng, mẹ xem, mắt của con và mắt của mẹ cũng không giống nhau mà!"

"Được rồi, Erica, đừng hỏi những vấn đề này nữa.



Mẹ là mẹ ruột của con, ba con đương nhiên cũng là ba ruột của con.



Những năm qua mẹ cũng không hề ở bên người đàn ông nào khác!"

Nói xong, người phụ nữ liền ôm cậu bé lên, quyết định bước đi thật nhanh.



"Ann!"

Xa xa, một người phụ nữ điên cuồng vẫy vẫy tay, hướng về phía người phụ nữ này chạy tới.



Đó là một người bạn cô tìm được ở trên mạng, để có thể thuận lợi tới A thành phố làm tiếp ứng.



Người phụ nữ vội vàng đi về phía cô, nói, "Xin chào, tôi là Ann, đây là con trai tôi tên Erica.



"

Lúc người phụ nữ giới thiệu, hình ảnh một người đàn ông đẹp trai đang được phát trên màn hình lớn ở sân bay với vẻ mặt nghiêm túc, là người nắm bắt hết các thị trường lớn trong và ngoài nước.



.