Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 306: 306: Vội Đi Ngủ Vậy Sao




Bạch Tô sững sờ nhìn Phó Vân Tiêu, cô sống chết không chịu xuống xe, lại nhấn mạnh với Bạch Cảnh Tiêu.

“Tôi không muốn ở nơi này.”

Phó Vân Tiêu quay người lại nhìn Bạch Tô: “Cho nên, cô muốn ở nơi nào?”

“Tôi muốn trở về nhà.”

“Mưa lớn như vậy thì không có cách nào để trở về nhà cả.”

“Vậy anh tự mình vào ở đi, tôi không muốn ở cùng anh.”

Đột nhiên cô nhớ lại tình cảnh lần trước mình với Phó Vân Tiêu ở cùng nhau trong khách sạn kia.



Phó Vân Tiêu là một người lúc thì vô cùng nguy hiểm lúc thì có thể tác động vào cảm xúc của cô.

Bạch Tô sợ.

Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô không động đậy thì lại nhìn cô, rồi nói: “Vậy tôi vào đó thuê phòng, cô có thể lựa chọn chờ ở trong xe.”

Anh đưa cho Bạch Tô một cái dù, trong hộp dự phòng của anh có hai cây dù.



Nếu như anh cưỡng chế ôm Bạch Tô vào thì chắc chắn Bạch Tô sẽ giãy dụa, khi đó người cô sẽ ướt, mà ướt rồi sẽ dễ bị cảm.



Điều kiện nhà trọ ở nơi này không tốt lắm, vả lại cũng không có quần áo để đổi.

Do vậy anh để Bạch Tô tự mình đi vào.

Bạch Tô yên lặng nhìn Phó Vân Tiêu, cô nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Tôi chờ ở trong này.”



Phó Vân Tiêu không nói gì, giống như lựa chọn đồng ý vậy, nhưng sau khi anh đi được mấy bước thì lại quay đầu lại, nhìn Bạch Tô nói một câu: “Theo lượng nước ngập úng như vầy thì không đến nửa tiếng nửa, nước có thể dâng quá tay cầm ở giữa cửa xe.



Nếu như ngập đến mức đó thì sẽ không mở được cửa xe, cô sẽ bị nhốt ở trong đó, cho nên, chúc cô may mắn.”

Anh đang dùng kế khích tướng.

Bạch Tô tức đến mức mắng ngay Phó Vân Tiêu mấy câu, nhưng Phó Vân Tiêu đã nhanh như chớp mà đi vào trong quán trọ.

Sau khi Bạch Tô sững sờ nhìn Phó Vân Tiêu bước vào thì càng nhìn càng thấy tức.



Cô lại nhìn cơn mưa ở bên ngoài, dường như thật sự giống như điều mà Phó Vân Tiêu đã nói, mưa đã bắt đầu càng lúc càng lớn rồi.

Lúc Bạch Tô nhận ra được điều đó thì có hơi sợ hãi.

Trước giờ cô chưa từng thấy cơn mưa nào lớn như vậy, giống như là thác nước từ trên trời đổ xuống, mà thời gian kéo dài lâu như vậy rồi cũng không có dấu hiệu giảm bớt.

Bạch Tô lại nhìn về phía bãi đậu xe ở nơi xa, nơi đó đã đậu đầy xe, nên Phó Vân Tiêu mới bị ép phải dừng xe ở nơi này.

Motel này nhìn có vẻ rất cũ, chắc lúc bình thường cũng không có người đến ở, cho nên lượng khách hiện tại có thể đều là bị cơn mưa lớn làm mắc kẹt.

Nếu như họ đều bị cơn mưa lớn làm mắc kẹt không có cách nào rời đi thì rõ ràng tình hình có chút nguy cấp, cô cũng hơi sợ rồi.

Cô nhìn nước mưa bắt đầu tích vũng lại thì lòng kiên trì không muốn đi vào lúc đầu, đã bắt đầu dao động.

Có phải Phó Vân Tiêu đã nói đúng hay không?


Có cần vào đó hỏi Phó Vân Tiêu không?

Bạch Tô do dự, cô lại nhìn về màn mưa bên ngoài cửa sổ xe, phát hiện… Vũng nước ở ngoài xa kia đã trở thành một đầm nước nhỏ.

Bạch Tô do dự một chút, sau đó cô vẫn xuống xe, chủ động mở dù đi về phía trên trong Motel.

Lúc cô đi vào thì phát hiện Phó Vân Tiêu đang còn đứng chỗ thang máy, chuẩn bị vào thang máy.



Bạch Tô sửng lại rồi vội vàng đuổi về phía Phó Vân Tiêu.

Sau khi cô đi vào thang máy cùng với Phó Vân Tiêu thì mới nói với anh: “Có phải anh đoán rằng tôi sẽ đến hay không?”

“Tôi nói anh nghe, anh đừng có mà đắc ý, không phải tôi làm vì anh đâu, tôi chỉ muốn sống để nhìn chồng tôi thôi.”.



Truyện Hệ Thống

“Biết.”

Phó Vân Tiêu nghe lời giải thích của Bạch Tô thì ngay lập tức trả lời Bạch Tô một câu.

Nói xong câu kia, Bạch Tô vẫn cố ý giả bộ dáng vẻ ra oai rồi nói với Phó Vân Tiêu thêm câu: “Ngày mai mưa tạnh rồi, tôi chắc chắn phải đi.”

Phó Vân Tiêu vẫn gật đầu như cũ, làm ra vẻ đồng ý rồi nói một từ “Ừm”.

Ngay lúc này thang máy đã dừng lại, Phó Vân Tiêu đi đến căn phòng trong góc cuối, cầm lấy chìa khóa rồi bắt đầu mở cửa.

Nơi này là nơi cỗ lỗ sỉ đến mức vẫn cần chìa khóa để mở cửa.


Trong khoảnh khắc Phó Vân Tiêu mở cửa ra thì Bạch Tô vươn tay về phía Phó Vân Tiêu, đồng thời xông về phía Phó Vân Tiêu nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”

Phó Vân Tiêu làm ra vẻ hoàn toàn không hiểu ý của Bạch Tô đang nói là gì, anh hỏi lại Bạch Tô: “Cái gì?”

“Tôi nói anh đưa chìa khóa phòng của tôi cho tôi.”



“Không có.”

“Phó Vân Tiêu, tôi có thể đưa anh tiền phòng!”

Bạch Tô cạn lời nhìn Phó Vân Tiêu.



Cô cảm thấy Phó Vân Tiêu thật quá đáng lắm rồi.



Cô ở trước mặt Phó Vân Tiêu dường như hoàn toàn không có lợi thế gì.

Ngay lúc này, Bạch Tô lại vươn tay về phía Phó Vân Tiêu, nói: “Anh có thể đưa tôi chìa khóa phòng không?”

Kết quả là, Phó Vân Tiêu nhăn mày nhìn về phía Bạch Tô.

“Chỉ có một chìa khóa, nơi này chỉ còn sót lại một phòng cuối cùng này thôi.”

“Vô sỉ!”

Nghe Phó Vân Tiêu nói xong câu kia, Bạch Tô hoàn toàn bốc hỏa, cô chau mày nói xong câu đó với Phó Vân Tiêu thì xoay người muốn xuống lầu.


“Thật sự chỉ có một chìa.”

“Đừng hòng lại lừa tôi!”

Bạch Tô nghiến răng nghiến lợi trả lời, sau đó quay người lại đi xuống lầu rồi đi thẳng về phía quầy lễ tân.

Cô nói với lễ tân một câu: “Làm ơn cho tôi thuê một phòng, đừng ở chung một tầng với Phó Vân Tiêu là được.”

“Xin lỗi cô, đã hết phòng rồi.”

Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân nói với Bạch Tô.

Bạch Tô sững sở, lúc cô nhìn nhân viên phục vụ để xác định là nhân viên phục vụ không trả lời sai thì đột nhiên chết lặng.

“Phòng cuối cùng đã cho quý ngài vừa nãy thuê rồi, xin lỗi cô.”


“Có phải cô lừa tôi không, không còn dư phòng đơn nào sao?”

Cảm xúc của Bạch Tô lộ ra vẻ khó mà tin được và thất vọng.

Nhân viên phục vụ lại lắc đầu, lại nói một câu rất xin lỗi.

Nội tâm của Bạch Tô quả thật có chút tan vỡ.





Cô đứng lên, sau khi nói tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ thì quay người lên lầu, đợi lúc lên lầu lại vừa vặn nhìn thấy Phó Vân Tiêu mở rộng cửa, rõ ràng là đang đợi Bạch Tô trở về.

Đột nhiên Bạch Tô càng không vui vẻ hơn.

Tại sao lại có thể như vậy?

“Tôi đồng ý để cô ngủ cùng với tôi.”

Sau khi nhìn thấy Bạch Tô đi lên, Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô một câu.

Bạch Tô chỉ trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, hồi lâu mới nói với Phó Vân Tiêu: “Tôi tuyệt đối không ngủ cùng với anh, biến thái.”

Mặc dù cô nói vậy, nhưng vẫn đi vào trong phòng.

Cô đáng giá căn phòng một chút, Phó Vân Tiêu đã thuê căn phòng mắc nhất ở khách sạn này, cho nên nhìn vẫn rất rộng rãi, nhưng chỉ có một sự rộng rãi thoáng đã mà thôi, trong phòng chẳng hề có vách ngăn.



Vả lại chỉ có một cái giường.

Bạch Tô nhìn mà cảm thấy ngại ngùng.

Cũng may là còn có sô pha.

Cô vừa đi về phía chân giường để lấy chăn, vừa nói với Phó Văn Tiêu: “Tôi sẽ ôm cái chăn này mà nghỉ lại ở đây, anh đừng quan tâm đến tôi.

Nhưng khi ôm chăn lên cô mới phát hiện, chỉ có một cái chăn.

Cũng đồng nghĩa là nếu bây giờ cô ôm cái chăn này để đắp thì Phó Vân Tiêu sẽ không còn cái gì để đắp nữa.

Nhìn thấy động tác của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu đi thẳng tới choàng chăn lên người Bạch Tô, đồng thời cười nói một câu: “Vội đi ngủ vậy sao?”.