Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 379: 379: Muốn Đến Gần Phó Vân Tiêu




Trên trán Bạch Tô đã rịn mồ hôi, quần áo trên người cô đều bị dính ướt.

Dường như Bạch Tô đột ngột bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cô bỗng nhiên ngồi dậy, mờ mịt nhìn Phó Cảnh Hoài một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Phó Cảnh Hoài đứng ở bên cạnh Bạch Tô, anh ta không gọi Bạch Tô nữa mà đứng đó chờ cô tỉnh táo lại.

Sau đó mới chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch Tô, hỏi: “Em không sao chứ?"

Vừa nghe thấy câu này, Bạch Tô quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Hoài, cô nhìn lại vị trí của mình, vẫn không hề bị xê dịch, vẫn ngồi trên ghế sa lon, vị trí cô đã ngồi ngay từ khi mới đến.

Bạch Tô vội vàng lắc đầu, sau đó nhìn về phía Phó Cảnh Hoài, nói: “Không sao, chỉ là ngủ quên rồi gặp ác mộng thôi."

Bạch Tô bất giác xoa xoa thái dương, nhưng cẩn thận nhớ lại thì cô không tài nào nhớ ra được mình vừa mơ thấy ác mộng gì.

Hoàn toàn không nhớ đã mơ thấy cái gì để hoảng hốt như thế.

"Xin lỗi, lại ngủ quên ở chỗ của anh, tôi đi trước vậy."

Bạch Tô cảm thấy hơi kỳ lạ bèn đứng dậy định rời đi.

Lúc này, Phó Cảnh Hoài đi theo sau lưng Bạch Tô, từ đầu đến cuối anh đều quan sát Bạch Tô, đến khi Bạch Tô bước đến cửa, Phó Cảnh Hoài mới nhìn về phía Bạch Tô, nhìn bóng lưng Bạch Tô nhỏ giọng nói một câu: “Hy vọng em có thể nhanh chóng nhớ ra tôi."

Đáng tiếc Bạch Tô đã đi rất xa, đương nhiên cũng không nghe thấy những lời này.

Sau khi Bạch Tô rời đi, lúc này Phó Cảnh Hoài mới trở về chỗ ngồi của mình.



Bạch Tô rời khỏi chỗ Phó Cảnh Hoài, đón một chiếc xe, khi ngồi ở trên xe cũng không ngừng suy tư, tại sao lại ngủ ở chỗ Phó Cảnh Hoài, lại còn nằm mơ? Rõ ràng đã rất lâu rồi cô không hề nằm mơ nữa.

Hơn nữa, cô cũng không phải là người có thể ngủ ở chỗ người lạ không quen biết.

Tất cả những điều này cũng tỏ ra kỳ lạ khác thường.

Đến khi cô trở về chỗ ở, vẫn chưa nghĩ thông vấn đề này, cô đi vào phòng tắm cởi quần áo trên người, sau đó đi tắm, rồi mới chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra.

Đến khi cô đi ra, bỗng nhiên sợ hết hồn, bởi vì...!Phó Vân Tiêu lại ngồi ở chỗ đó.



"Anh đến đây làm gì?"

Bạch Tô cảnh giác nhìn Phó Vân Tiêu tự tiện xông vào, vẻ không vui hiện đầy mặt.

Phó Vân Tiêu từ từ đứng dậy, nhích đến gần Bạch Tô, bước về phía Bạch Tô, vừa lên tiếng: “Tôi đến lâu rồi, Erica bảo tôi tới, lúc em mới vừa vào nhà không chú ý tới tôi, cứ mải suy nghĩ chuyện của mình."

Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu nói, ánh mắt không khỏi trầm xuống, đúng là cô mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Nhưng rất nhanh, cô liền đưa tay quay sang Phó Vân Tiêu nói một câu: “Mời anh đi cho."

Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, anh chủ động trước bước về phía cửa, nhưng không rời đi mà trực tiếp khóa cửa thật kỹ, dựa vào cửa, rồi mới nhìn Bạch Tô: “Tôi ở đây chờ em trở về tuyệt đối không phải để cho em đuổi tôi đi, tôi có thể giải thích."


"Giải thích cái gì?"

Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Vân Tiêu, trong ánh mắt cô tất cả đều là vẻ đề phòng cảnh giác.

Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, mặc dù mặt Bạch Tô đầy vẻ đề phòng, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn nhìn Bạch Tô nói một câu cực kì nghiêm túc: “Tôi và Mộ Vãn Vãn đã ly hôn.



Có phải em đã thấy được buổi lễ trao giải đó hay không?"

"Tổng giám đốc Phó, tôi không phải là kẻ thứ ba, cho nên anh ly hôn hay không cũng chẳng liên quan đến tôi lắm đâu."

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, lại lùi về phía sau một bước.

Cô cố ý duy trì khoảng cách thật xa với Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô, ánh mắt anh đánh giá Bạch Tô, anh nhìn chằm chằm Bạch Tô rất lâu, mới nói với Bạch Tô: “Nếu không liên quan nhiều đến em, vậy tại sao em còn lảng tránh tôi?"

Vừa nói, Phó Vân Tiêu liền cố ý nhích đến gần Bạch Tô.

Bạch Tô sợ hãi lui về phía sau, né tránh Phó Vân Tiêu.

Lúc cô muốn lùi về phía sau, nhưng phát hiện, sau lưng mình đã không thể lui được nữa, phía sau là giường, Bạch Tô lập tức sẩy chân ngã ngồi trên giường.


Phó Vân Tiêu thấy vậy, lao tới muốn kéo Bạch Tô lên, nhưng bởi vì dùng sức theo bản năng, người anh trực tiếp bị kéo theo hướng Bạch Tô ngã xuống.

Trong nháy mắt liền ngã xuống người Bạch Tô.



Hơi thở hai người vương vít lẫn nhau, theo bản năng Bạch Tô muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra, nhưng mà...!Tay Phó Vân Tiêu vững vàng kiềm chế Bạch Tô trong vòng tay mình.

Bạch Tô vô hình cảm thấy vào giờ phút này tốc độ tim mình đập càng tăng.

Cô có chút mất khống chế, vội vàng nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà, nhắm mắt lại lợi bất cập hại, liền bị Phó Vân Tiêu hiểu thành mời gọi, anh thậm chí không chờ Bạch Tô có động tác kế tiếp, liền nắm cổ tay Bạch Tô thật chặt, sau đó áp môi lên môi Bạch Tô.

Nụ hôn di động dọc theo môi Bạch Tô môi đi xuống, khiến Bạch Tô run lên vì sợ.

Bạch Tô sợ hãi nhanh chóng mở mắt ra, nhưng mà, khoảng cách Phó Vân Tiêu quá gần, cô mở mắt ra, ngoại trừ gương mặt đẹp trai phóng đại của Phó Vân Tiêu ra, không thấy rõ bất cứ cái gì.

Ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.

Hơi thở anh quấn quít cùng hơi thở cô, khiến cho tim cô không thể khống chế cứ đập rộn lên.

Nhưng mà! Cô không thể!


Bây giờ đầu óc cô quá loạn, cô không muốn cùng Phó Vân Tiêu dây dưa nhiều như vậy.

Cô ra sức rút tay khỏi Phó Vân Tiêu, sau đó cố gắng đẩy Phó Vân Tiêu ra.

Sức lực cách biệt, đẩy không nổi.

Đến khi Phó Vân Tiêu hôn thỏa mãn, cố ý buông Bạch Tô ra, Bạch Tô đã thở hồng hộc, cô tức giận trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu, trên mặt cô còn vương hơi nước.

"Chúng ta không thể tiếp tục làm chuyện này."

"Anh đi nhanh lên!"


Bạch Tô tức giận quay sang Phó Vân Tiêu quát.

Nhưng bởi vì chuyện vừa làm, khiến thanh âm cô mang cảm giác cáu giận, ngang ngược không nguôi được.



Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Hai chúng ta đã được ông trời định trước là sẽ ở bên nhau, làm sao có thể bảo đi thì đi."

Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu lại một lần nữa hôn Bạch Tô.

Bạch Tô lần nữa đẩy Phó Vân Tiêu ra.

"Phó Vân Tiêu, tôi ghét anh!"

Bạch Tô quay sang Phó Vân Tiêu quát lên.

Phó Vân Tiêu vẫn chưa dừng động tác, môi anh chẳng qua theo thân thể Bạch Tô lần xuống, vừa nhân kẽ hở đáp trả vấn đề của Bạch Tô: “Em ghét tôi không phải ngày một ngày hai, mấy giây trước lúc tôi còn chưa biết đối xử em làm sao, nhưng giờ phút này tôi biết rồi."

"Biết cái...!Cái gì?

Bạch Tô cũng không hiểu tại sao thân thể mình lại như vậy.

Cô thật sự căm hận thân thể.



mình

Giống như là, đến gần Phó Vân Tiêu, thân thể cô không còn bị cô khống chế nữa...

Muốn đến gần Phó Vân Tiêu!.