Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 387: 387: Khảo Sát




Phó Vân Tiêu chân mày nhíu rất sâu, anh lẳng lặng nhìn Bạch Tô, mặt đầy vẻ không thể tin.



Người đàn bà này một giây trước biểu hiện hoàn toàn không giống với một giây sau, rất rõ ràng, trước mấy giây còn đang rầu rĩ vì thiếu tiền, bây giờ lại không làm khó được cô?

Lại còn xuất hiện biểu cảm đắc ý thị uy.



Anh nhìn Bạch Tô: “Cà thẻ?"

Bạch Tô trên mặt lộ ra đắc ý biểu cảm, lấy ra thẻ của Erica.



Lúc này, Phó Vân Tiêu mới ngộ ra, tất cả những điều này đều là Erica làm.



Ôiiii! Mình bị con trai mình gài bẫy.



Bạch Tô nhìn biểu cảm Phó Vân Tiêu lúc này, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái.



Sau đó lại nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Anh Phó Vân Tiêu chẳng lẽ đổi ý à.



"

"Dĩ nhiên không.



"

Phó Vân Tiêu mở miệng nói, trực tiếp gửi số tài khoản cho Bạch Tô: “Em chuyển tiền cho tôi là được.



"

"Hy vọng em có buổi tối vui vẻ.



"

Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu cũng không ở lâu nữa, đã đến gần đêm khuya, anh cũng không tiện ở lại đây, đương nhiên liền đi ra ngoài, sau đó lên xe rời đi.





Thật ra thì cuối cùng lấy hình thức nào để kết thúc cũng không thành vấn đề.



Nếu như Bạch Tô cho rằng cô thắng mình có thể cảm thấy vui vẻ, vậy hãy để cho Bạch Tô vui vẻ đi.



Phó Vân Tiêu không có vấn đề, thậm chí Phó Vân Tiêu hy vọng Bạch Tô có thể vui vẻ.



Cho nên, sau khi Phó Vân Tiêu lên xe, vừa nghĩ tới cuối cùng Bạch Tô cũng chịu ở lại ngôi nhà kia, trong lòng vẫn thập phần vui vẻ.



Bất kể như thế nào, con trai cùng vợ mình cũng ở cùng với nhau, mà nơi bọn họ ở là nhà anh.



Phó Vân Tiêu trực tiếp về nhà anh đang ở, vào cửa liền tắm, chuẩn bị thiếp đi, vừa vặn thám tử anh phái ra ngoài gọi một cú điện thoại cho Phó Vân Tiêu.



Phó Vân Tiêu vội vàng tiếp điện thoại, nói với đối phương: “Thế nào?"

Đối phương trầm giọng nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Ngài vẫn sai tôi truy xét tung tích Nhiêu Tuyết, gần đây đã có đầu mối, tôi đang hoài nghi là Lâm Lập giấu Nhiêu Tuyết.



"

Phó Vân Tiêu nghe những lời này, giọng trầm thấp: “Tiếp tục điều tra.



"


"Đúng rồi, còn có một việc, cần nói với ngài.



"

Thám tử vẫn cho Phó Vân Tiêu biết tin tức vẫn chưa vội cúp điện thoại, mà là quay sang Phó Vân Tiêu nói tiếp một câu.



Phó Vân Tiêu cau mày, giọng thấp chậm hỏi: “Chuyện gì?"

Đối phương nói: “Gần đây cảm thấy Lâm Lập có vẻ đang bí mật tiếp xúc với một tổ chức, cái tổ chức này tôi tạm thời còn chưa tìm được đầu lĩnh bọn họ, chẳng qua là tổ chức này hết sức bí mật ở thành phố A, là một tập đoàn rất lớn.



Ở đây! Tôi giống như đã gặp, công tử Thẩm Mạc Bá, Thẩm Mạc Bá này ngài hẳn là biết.



"

Phó Vân Tiêu nghe thấy câu này, anh1 mắt trầm thấp khác thường.



Anh không trực tiếp trả lời vấn đề thám tử, mà là lại quay sang thám tử hỏi một câu: “Còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có, cúp điện thoại đi.



"

"Không có.



"

Đối phương cung kính trả lời xong, sau đó liền lập tức cúp điện thoại.



Mà Phó Vân Tiêu sau khi cúp điện thoại, một mực không thể bình tĩnh, anh hơi phiền não đứng dậy đốt một điếu thuốc.



Hôm sau, sáng sớm, trại ngựa ngoại ô.



Phó Vân Tiêu từ sớm đã đến trại ngựa, sau đó bắt đầu chọn ngựa của mình, bên cạnh Lương Vân Trạm nhìn Phó Vân Tiêu, khóe môi giấu một nụ cười châm biếm, đi từ từ đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu: “Làm sao lại muốn đến chỗ này đua ngựa, cậu luôn luôn không thích chơi những thứ này mà.



"

Phó Vân Tiêu vừa giúp con ngựa của mình xử lý lông, vừa nói: “Chẳng qua là mượn cơ hội tới tụ họp cùng các anh em.





"

Mấy chuyện tụ họp này đều không phải là Phó Vân Tiêu chủ động nói ra, hôm nay là Phó Vân Tiêu chủ động! Hơi kỳ lạ.



Còn nữa, lúc tụ họp từ trước đến giờ Phó Vân Tiêu cũng không hề tỏ ra tích cực.



Hôm nay Phó Vân Tiêu lại là người đầu tiên tới trại ngựa, lộ ra vẻ vô cùng tích cực, cũng hơi kỳ lạ.



Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Lương Vân Trạm, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn, mới rồi xoay người đánh giá con ngựa trước mặt mình, cùng Lương Vân Trạm nói một câu: “Đại ca, tôi không sao, chỉ là có một số chuyện cần phải tìm hiểu rõ.



"

Nói xong câu này, lời còn sót lại rõ ràng là không muốn nói nhiều.



Phó Vân Tiêu xoay người liền cưỡi lên lưng ngựa, cưỡi trước một vòng, rất nhiều người cũng đã tới hiện trường.



Phó Vân Tiêu lập tức xuống, nhanh chóng bước đến trước mặt những người đó, nói với mọi người: “Mấy người tới trễ đấy.



"

"Không phải tới chậm nhất mới phạt sao, chúng tôi cũng không phải là chậm nhất.



"

"Eo, Thẩm Mạc Bá còn chưa tới hả? Cũng lâu lắm rổi chúng ta chưa gặp Thẩm Mạc Bá.



"

Trong đó một người lại nói.



Đang nói, xa xa thấy Thẩm Mạc Bá bước đến, bên cạnh Thẩm Mạc Bá còn mang theo một người đàn bà, người đàn bà này, lúc trước Phó Vân Tiêu đã gặp, tên là Mãn Mạt Nhi.



Quan hệ giữa Thẩm Mạc Bá cùng cô có vẻ rất tốt, sau đó tất cả bọn họ đều tới, mọi người liền nói: “Chúng ta cùng đua ngựa đi.



"


Lúc này, Phó Vân Tiêu giơ giơ lên tay, nói: “Chờ đã, đợi thêm một người.



"

Nói như vậy, liền thấy Mộ Vãn Vãn xa xa bước đến.





Mộ Vãn Vãn đã thay đồ đua ngựa, sau khi bước đến, liền lên tiếng chào hỏi mọi người.



Tất cả mọi người không hiểu, đi theo bên cạnh Phó Vân Tiêu luôn luôn không phải là Mộ Vãn Vãn, những năm gần đây, lòng cũng biết rõ Phó Vân Tiêu không yêu Mộ Vãn Vãn, làm sao hôm nay lại rủ Mộ Vãn Vãn.



Nhưng, Phó Vân Tiêu không nói, nên chưa ai lên tiếng hỏi.



Bắt đầu lúc, là đua ngựa giữa các cô gái, có mấy nài ngựa nữ chuyên nghiệp, mà Mãn Mạt Nhi ôm thái độ vui chơi đi đua ngựa, cũng lên ngựa.



Lúc bắt đầu Mãn Mạt Nhi rõ ràng chưa từng chơi cái trò chơi này, hơi rớt xuống hạ phong, nhưng sau khi cô dần dần quen thuộc tiết tấu ngựa chạy, có vẻ như năng lực thích ứng mạnh hơn một chút.



Mộ Vãn Vãn không giống, bởi vì cô cưỡi con ngựa của Phó Vân Tiêu ban đầu tỏ ra lợi thế, nhưng mà sau khi con ngựa tự do tung vó phi nước đại, ngược lại hơi không khống chế nổi.



Phó Vân Tiêu ngoài mặt đều đặt tâm tư ở trại ngựa ngựa, trên thực tế là đang nhìn phản ứng của Thẩm Mạc Bá bên cạnh.



Thẩm Mạc Bá hết sức ở che giấu quan tâm đối với Mộ Vãn Vãn, nhưng sau khi Mộ Vãn Vãn càng ngày càng cuống cuồng, người rõ ràng không yên, có che giấu cũng không che giấu được.



Ngay sau đó lúc quẹo cua gấp, ngựa Mãn Mạt Nhi nhích đến gần ngựa Mộ Vãn Vãn, kết quả hai con ngựa chạy quá gần nhau, trực tiếp khiến ngựa Mộ Vãn Vãn thu vó không kịp, chệch ra ngoài.



Lúc ấy tình hình rất gấp.



Mộ Vãn Vãn không cẩn thận ngã ngựa, Thẩm Mạc Bá là người đầu tiên xông ra ngoài.



Phó Vân Tiêu cũng vội vàng đi theo, bác sĩ đi theo giúp kiểm tra Mộ Vãn Vãn, mang Mộ Vãn Vãn qua một bên nghỉ ngơi.



Bởi vì Mộ Vãn Vãn bị thương, chuyện đua ngựa tạm thời chấm dứt ở đây.



.