Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 39: 39: Bế Bạch Tiểu Bạch Lên




Bạch Tô bị những lời này của Phó Cảnh Hoài làm cho mơ hồ hơn, cô chớp chớp mắt nhìn Phó Cảnh Hoài, trong đầu cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua.

Tuy nhiên cái gì cũng không nhớ ra được, mọi thứ trở nên rất mờ nhạt.

Giống như một giấc mơ vậy, vừa tỉnh lại thì vẫn rõ ràng nhưng khi muốn nhớ lại một cách chi tiết thì một chút cũng không nhớ ra được.

Bạch Tô không nhịn được cau mày.

Phó Cảnh Hoài nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Tô, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng, anh chăm chú nhìn Bạch Tô rất lâu, những lời đó vẫn không nói ra được.

Chỉ thở dài một tiếng: “Rời khỏi Phó Vân Tiêu.”

Bạch Tô còn tưởng Phó Cảnh Hoài sẽ nói gì nữa, kết quả vẫn chỉ là mấy câu này, khiến cô không nhịn được cười.

“Rời xa hay không là chuyện của tôi, tại sao đêm qua lại cứu tôi?”

Bạch Tô vẫn như cũ, không nóng không lạnh muốn hỏi rõ ràng.

“Ca phẫu thuật thử nghiệm lần đầu của mẹ em một tuần nữa sẽ được tiến hành.



Trước mắt, tình hình mẹ em đang có chuyển biến xấu.”



Một khi nhắc đến công việc, Phó Cảnh Hoài lại trở về với thái độ bình thường.

Bạch Tô nghe xong trên mặt thoáng chút buồn bã nhưng cô vẫn nhịn không biểu hiện ra, chỉ nói với Phó Cảnh Hoài một câu: “Hiện giờ tôi có thể ra ngoài không? Anh không còn chuyện gì nữa đúng không, tôi muốn đi thăm mẹ.”

Phó Cảnh Hoài gật đầu, nhường đường cho Bạch Tô, cô mở cửa vừa định chạy đi thì thấy Bạch Thiệu đang đứng trước cửa, Bạch Tô gật đầu rồi chạy một mạch ra ngoài.

Bạch Thiệu nhìn Bạch Tô đi xa rồi mới thở dài nhìn Phó Cảnh Hoài một cái nói thẳng: “Không có tiền đồ.”

Nói rồi, mặt anh mỉm cười rồi rời đi.





Bạch Tô đến phòng bệnh thăm mẹ, vẫn hôn mê như cũ không có chuyển biến gì, chỉ là dấu hiệu sinh tồn của mẹ đang dần yếu đi, Bạch Tô nhìn rất lâu, tâm trạng càng ngày càng tệ.

Khi cô nhận ra bản thân không thể tiếp tục được nữa liền quay người rời khỏi phòng, vốn dĩ muốn xuất viện luôn nhưng vừa đến cửa bệnh viện thì thấy một người đàn ông mặc đồ Tây đang đứng đợi cô.

Bạch Tô không chịu được ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông này, anh ta là tài xế của Phó Vân Tiêu, Trương Quyền.

“Có chuyện gì?”


Bạch Tô nhanh chóng dẹp bỏ phiền muộn, bước đến trước mặt Trương Quyền hỏi.

Trương Quyền tiến đến nhìn Bạch Tô gật đầu coi như chào hỏi rồi nói: “Cô chủ, Tổng giám đốc Phó sáng nay nói không thấy xe đâu, khi tôi được cử đi tìm mới phát hiện xe bị đâm vào dải phân cách và đang ở vách núi Bán Nha, bảo vệ núi Bán Nha nói đêm qua đã thấy cô lái xe ra ngoài.”

Bạch Tô cau mày, chuyện này cô một chút ấn tượng cũng không có.

Trương Quyền tiếp tục: “Tổng giám đốc Phó lo cô xảy ra chuyện gì, sau khi điều tra thì biết được cô đang ở trong bệnh viện liền bảo tôi đến xem xem.”

Thế nên…tài xế nhanh chóng đến đây đợi cô là vì muốn xác nhận sự an toàn của cô.

Bạch Tô bất giác nở một nụ cười: “Anh quay về bảo Vân Tiêu tôi không sao, tôi không có chuyện gì hết.”

Lúc này phía Trương Quyền mới yên tâm, nói với Bạch Tô một câu: “Nếu tiện thì cô nên gọi giám đốc nói rõ ràng thì tốt hơn, giám đốc rất lo cho cô.”

“Được.”

Bạch Tô đồng ý, chỉ là cô vừa nói xong đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói: “Lo lắng?”

Là Phó Cảnh Hoài.

“Lo sao không tự đến đây?”

“Trong khi không rời nổi giường của cô Mộ mà vẫn còn lo cho người khác cơ à? Giám đốc Phó thật có lòng.”


Phó Cảnh Hoài cười trào phúng, khiến Bạch Tô không biết phải nói gì, chỉ lườm Phó Cảnh Hoài một cái.



Sau đó nói với Trương Quyền: “Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi Vân Tiêu.”

Trương Quyền nhìn Phó Cảnh Hoài một cách đầy hàm ý rồi rời đi.

Khi Trương Quyền vừa rời đi, Bạch Tô cũng muốn mau chóng đi khỏi nơi này.

Chưa kịp đi thì Phó Cảnh Hoài ở sau lưng lại nói, lần này anh cực kỳ nghiêm túc nhìn Bạch Tô: “Ly hôn đi.”

Bạch Tô đáp: “Ly hôn rồi cũng không quay lại với anh đâu.”

Nói rồi cô nhanh chóng xoay đôi giày cao gót rời đi.

Sau khi cô đi, lên taxi rồi mới gọi điện cho Phó Vân Tiêu nhưng anh lại không bắt máy.

Cô nghĩ Phó Vân Tiêu đang bận nên không gọi nữa.




Ngày hôm đó Phó Vân Tiêu cũng không gọi lại, ngay cả một dòng tin nhắn tối nay không về cũng không thấy.

Là trước đây thì nếu không về Phó Vân Tiêu chắc chắn sẽ gửi tin nhắn, nhưng lần này anh vẫn chưa gửi.



Bạch Tô cứ tưởng Phó Vân Tiêu sẽ về, vẫn luôn đợi cửa anh đến khi ngủ quên lúc nào không biết, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện Phó Vân Tiêu vẫn chưa về.

Lúc này màn hình điện thoại của Bạch Tô hiện lên một lời nhắc: Hôm nay Bạch Tiểu Bạch biểu diễn ở trường.

Bạch Tô lập tức bỏ chuyện Phó Vân Tiêu không về nhà qua một bên và đi sửa soạn lại.


Bạch Tô trang điểm cho mình trở nên không những xinh đẹp mà còn thanh lịch, kiểu trang điểm này nhìn rất gần gũi, chắc chắc bọn trẻ sẽ rất thích.



Trang điểm xong Bạch Tô mới gọi điện cho cô trông trẻ của Bạch Tiểu Bạch, thì biết được cô đã đưa Bạch Tiểu Bạch đến trung tâm hoạt động Nhi Đồng rồi, Bạch Tô cũng nhanh chóng bắt xe đến đó.



Ở trung tâm hoạt động Nhi Đồng, khi đến nơi, từ xa Bạch Tô đã nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch, cô đang định chạy tới thì phát hiện Bạch Tiểu Bạch tự mình đi vào nhà vệ sinh.

Vì vẫn còn một đoạn nữa, với cả Bạch Tiểu Bạch có thể tự làm được nên Bạch Tô cũng không lo.

Có điều, cô không biết Bạch Tiểu Bạch lần này vì muốn nhảy thật tốt ở buổi biểu diễn nên vừa suy nghĩ lại động tác, vừa nghĩ những gì không được quên, vừa mỉm cười luyện tập lại nên không biết mình đi vào nhà vệ sinh nam.

Phó Vân Tiêu cau mày liếc nhìn Phó Vân Tỉ, vừa đi về phía nhà vệ sinh nam, lạnh lùng nói với Phó Vân Tỉ: “Sau này đừng có bảo anh tham gia mấy hoạt động này nữa, anh không có chút hứng thú nào với trẻ con đâu.”

Phó Vân Tỉ hi hi cười, không mảy may để ý lời Phó Vân Tiêu vừa nói: “Anh cũng nên ủng hộ chuyện làm ăn của em chứ, em cũng không dễ gì mới tạo dựng được sự nghiệp, tổ chức cuộc thi tài năng trẻ em toàn thành phố này anh phải đến mới phải!”

“Còn nữa, trước đây em tổ chức chẳng có bé nào tham gia cả, sau đó khi bảo nhân viên quảng cáo nước ngoài in ảnh của anh, nói anh sẽ làm ban giám khảo, mấy bà mẹ đó tự nhiên điên cuồng đăng ký cho con thi.”

“Anh nói xem em đã in ảnh anh rồi, cũng quảng cáo khắp nơi rồi, anh không đến không phải em mang tiếng lừa bịp sao…Đúng không, anh hai.”

“Không có lần sau đâu đấy.”

Phó Vân Tiêu vừa nói xong quay lại liền nhìn thấy một cô bé xinh xắn đang mặc váy trắng, miệng lẩm nhẩm đi vào nhà vệ sinh nam.

Khi Bạch Tiểu Bạch vừa vào, anh mau chóng bước nhanh hai bước, trực tiếp bế cô bé lên..