Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 402: 402: Em Đã Nhớ Lại Hết Rồi Ư




Bạch Tô chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Lập, hỏi: “Nếu anh biết ngày này sẽ đến thì tại sao còn lừa gạt em?”

Lâm Lập ngẩng đầu nhìn cô: “Bởi vì anh muốn giữ em lại bên cạnh anh.”

“Nhưng lúc ở bên cạnh anh, anh chưa từng cho em tình yêu.”

Thực tế đôi khi Bạch Tô cũng không hiểu nổi.



Cô có thể nhớ rõ quá khứ của mình và Lâm Lập, dường như chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Lâm Lập ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bạch Tô, suy nghĩ một lát mới nói: “Có lẽ anh đã không yêu em đúng cách.



Nhưng em không thể nói anh chưa từng cho em tình yêu.”

Lâm Lập đã nói dối.



Chính vì câu nói dối này nên mọi sự trả giá sau này đều trở nên sai lầm.

Bạch Tô cười bất đắc dĩ, ngồi xuống trước mặt Lâm Lập.



Hôm nay cô tới đây là để ly hôn, cho nên chuyện quá khứ bất kể có điểm xuất phát như thế nào, quá trình ra sao, bây giờ đều sẽ dẫn tới kết quả như vậy, cho nên đều không quan trọng.



Cô không muốn truy cứu khởi đầu, quá trình hay là kết cục của chuyện này.





Cô chỉ muốn nói với Lâm Lập: “Chúng ta ly hôn đi.”

Lâm Lập ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói: “Được, anh đồng ý.



Để anh gọi thư ký đến.”

Lâm Lập nói rồi kêu thư ký đưa tư liệu cho Bạch Tô.



Bạch Tô mới phát hiện trước khi mình đến đây, Lâm Lập đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu… Tức là trước khi cô đến, Lâm Lập đã sẵn sàng có thể ly hôn với mình? Nghĩ đến đây, Bạch Tô lại cảm thấy khó tin.



Cô nhìn Lâm Lập, vẻ mặt Lâm Lập lại rất bình tĩnh, cô cũng bình tĩnh tiếp thụ.

Lâm Lập nhìn Bạch Tô: “Anh có một yêu cầu trước khi ly hôn.”

Bạch Tô nghiêm túc nói: “Anh nói đi, yêu cầu gì?”

Lâm Lập đáp: “Cùng anh ngắm tuyết rơi một lần, về nhà một chuyến.”

Nhà mà anh ta nói đương nhiên không phải ở thành phố A.




Bạch Tô xoay người nhìn thoáng qua phong cảnh ngoài cửa sổ, chần chờ một chút, cắn môi suy nghĩ rồi mới đáp: “Thôi đi, chúng ta đừng đi ngắm tuyết, không cần thiết đâu.



Còn về nhà… Nếu sau này em đi ngang qua chỗ đó, trùng hợp anh cũng ở đó thì em sẽ ghé qua thăm anh.”

Bạch Tô nói vậy rõ ràng là từ chối Lâm Lập.



Nhưng cô không nhận thấy cảm xúc buồn bã vì bị từ chối trên nét mặt của Lâm Lập, mà lại rất thản nhiên: “Được rồi, anh sẽ gửi tư liệu này tới Mỹ, xử lý xong xuôi, em sẽ khôi phục độc thân.”

“Vâng.” Bạch Tô đáp, sau đó gật đầu xem như chào, nói: “Vậy thì em đi đây.”

Lâm Lập không nói gì, Bạch Tô coi như Lâm Lập âm thầm đồng ý, xoay người đi ra ngoài.



Chẳng qua khi cô vừa đụng vào tay nắm cửa thì bỗng nghe Lâm Lập gọi tên mình sau lưng: “Bạch Tô, đã lâu không gọi cái tên này, nghe hơi lạ lẫm.”

Bạch Tô quay lại nhìn Lâm Lập, cười bất đắc dĩ.

“Em đã nhớ lại hết rồi hả? Chúc mừng em.” Lâm Lập cười gượng gạo, nhưng vẫn nói.

“Cảm ơn.” Bạch Tô đáp, sau đó xoay người cầm tay nắm cửa, mở cửa đi ra ngoài.



Cô đi vào sân, lại từ sân bước ra ngoài đường, đường phố trong khu biệt thự rất vắng người, xe cũng rất ít, bầu trời hơi âm u, Bạch Tô hít thở một hơi thật sâu, lúc này mới phát hiện tay mình đang run rẩy.

Nào có chuyện đã lấy lại trí nhớ? Hoàn toàn không nhớ ra gì cả.




Nhưng Bạch Tô suy nghĩ thật lâu, lúc trước cô đã so sánh nhiều lần, mỗi lần Lâm Lập đều sẽ dùng sự xúc động trói buộc cô, cho nên lần này cô phải ly hôn nhanh chóng.





Đương nhiên cô còn muốn chứng thực xem mình có phải là Bạch Tô hay không, Lâm Lập có nói dối mình hay không.



Lúc trước Phó Vân Tiêu đã dùng đủ mọi cách chứng minh cô chính là Bạch Tô, hơn nữa lúc làm chuyện gì đó, cô cũng thường bị nói là giống Bạch Tô trước kia.



Cho nên lần này Bạch Tô muốn giả vờ làm Bạch Tô trước kia để khiến Lâm Lập chủ động thẳng thắn.



Tiếc rằng cô lại không được nghe quá nhiều chân tướng.



Tuy nhiên cô đã nhận được kết quả mình mong muốn, ly hôn.

Bạch Tô ra ngoài chưa được bao xa thì bỗng có một chiếc xe đỗ bên cạnh Bạch Tô, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, không hoàn toàn mở ra mà chỉ để lộ đôi mắt của một người phụ nữ trong xe: “Để tôi đưa cô.




Anh Lâm Lập kêu tôi đưa cô về nhà.”

Bạch Tô nghe giọng nói quen quen, người phụ nữ này đội mũ lưỡi trai, không thể thấy rõ khuôn mặt.



Cô từ chối: “Không cần, lát nữa tôi bắt taxi là được.”

Lúc này, điện thoại của Bạch Tô vang lên.



Cô cau mày đi nhanh về phía trước nghe điện thoại, nói với Phó Vân Tiêu: “Ừ, bàn xong rồi, không sao, tôi sẽ về ngay.” Cô vừa nói vừa đi tiếp.



Tuy nhiên chiếc xe mà Lâm Lập phái tới vẫn luôn chạy theo Bạch Tô, không có ý định rời đi.




Bạch Tô từ chối Phó Vân Tiêu mấy lần mới thành công.





Sau đó cô cất điện thoại, thấy người phụ nữ này vẫn đi theo mình.



Bạch Tô kinh ngạc nhìn cô ta, lặp lại lần nữa: “Thật sự không cần đâu, cô về nói với Lâm Lập đi, tôi có thể tự đi được, cảm ơn.”

Cô vừa dứt lời thì đúng lúc một chiếc taxi chạy tới.



Bạch Tô không chờ hồi phục mà nhanh chóng lên taxi, chờ chiếc xe chạy đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tài xế taxi hỏi Bạch Tô muốn đi đâu, Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đến công ty của Phó Vân Tiêu trước đi.”

Sau đó, Bạch Tô nói cho tài xế taxi địa chỉ của công ty Phó Vân Tiêu ở đâu, trên đường còn mua ít đồ ăn, cố ý chờ đến công ty của Phó Vân Tiêu mới gọi điện thoại cho anh.

“Phó Vân Tiêu, tôi đã đến dưới lầu công ty anh, anh xuống đón tôi đi.”

Nghe vậy, Phó Vân Tiêu lập tức dừng công việc, chậm rãi xuống lầu.

Bạch Tô xuống xe, trả tiền, đứng giữa đường chờ một lát, đến khi xe trên đường giảm bớt mới băng qua đường cái tìm Phó Vân Tiêu.



Phó Vân Tiêu đã đứng ở đối diện, Bạch Tô cũng nhìn thấy anh.



Ngay khi Bạch Tô sắp đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu thì bỗng một chiếc xe lao vùn vụt lướt qua sát bên cạnh Bạch Tô.



Bạch Tô hoảng sợ không kịp né tránh, bị ngã xuống đất..