Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 445: 445: Anh Thích Mùi Nước Hoa Trên Đó Không




Nhìn thấy Erica, tâm trạng của Bạch Tô trở nên phức tạp.

Cô hỏi Erica xem ai đưa cậu đến, Erica cũng không dấu diếm, trực tiếp nói là bố đưa qua.

Thật ra khoảnh khắc nhìn thấy Erica, Bạch Tô cũng đoán được cậu là người Phó Vân Tiêu phái đến rồi.

Vậy nên Bạch Tô cũng không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.

Thế nhưng Erica lại lên tiếng trước, nói với Bạch Tô: "Mẹ, mẹ có thể tha thứ cho ba không?"

Erica không vòng vo nhiều, trực tiếp nói với Bạch Tô.

Thế nhưng Bạch Tô không biết phải làm thế nào.

"Mẹ, mẹ thử nghĩ lại xem...!Con...!Con không muốn..."

Erica bắt đầu tỏ ra đáng thương, làm Bạch Tô vô cùng do dự.

Bạch Tô cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn Erica, nói với cậu: "Mẹ sẽ nghĩ xem."

Trước đây Erica không có ba, chỉ ở bên Bạch Tô.



Khi ở bên Lâm Lập, nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã có một người ba, nhưng thật ra Bạch Tô biết trong lòng Erica không thấy vui.



Khi biết Phó Vân Tiêu là ba của Erica, tuy rằng Erica không thể hiện ra ngoài, nhưng Bạch Tô có thể cảm nhận được Erica rất vui.

Vậy nên lời nói của Erica vẫn làm Bạch Tô cảm thấy do dự.

Erica có trưởng thành đến đâu cũng vẫn là một đứa trẻ.



Cô hy vọng cậu có thể trưởng thành trong một môi trường hoàn thiện.



Bạch Tô suy nghĩ một lúc, quyết định cho Phó Vân Tiêu thêm một cơ hội.

Thế nhưng chuyện ngoại tình là chuyện vi phạm nguyên tắc, cô vẫn không thật sự nguyện ý muốn tha thứ cho Phó Vân Tiêu.

"Được rồi, con về trước đi, để mẹ nghĩ thêm một thời gian rồi nói." Bạch Tô nhìn đồng hồ, biết rằng Erica còn chuyện khác.

Erica ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bạch Tô, sau đó tỏ ra vẻ không nỡ rời đi.

Đợi đến khi Bạch Tô quay trở vào trong nhà Phó Cảnh Hoài, trong lòng cô vô cùng nặng nề.

Lúc đó, Bạch Tô nhìn thấy Phó Cảnh Hoài đang suy nghĩ gì đó, cô nói với Phó Cảnh Hoài: "Tôi phải rời đi trước đây."


Bạch Tô do dự một lúc mới nói với Phó Cảnh Hoài: "Nhưng vì tình hình hiện tại, anh có thể đưa tôi đi được không, tôi sợ phóng viên sẽ phát hiện."

Lúc đó Phó Cảnh Hoài chau mày lại, nhìn Bạch Tô hỏi: "Em muốn làm hòa với Phó Vân Tiêu?"

Bạch Tô do dự một lúc mới nói: "Cũng không phải, phải suy nghĩ thêm một thời gian nữa."

Sau khi nghe xong câu này, Phó Cảnh Hoài cười lạnh.

Anh ta chau mày, nhìn Bạch Tô: "Rốt cuộc Phó Vân Tiêu có mê lực gì? Lẽ nào chuyện vụng trộm với một cô gái khác không phải là chuyện lớn sao? Em vẫn lựa chọn tha thứ cho anh ta.



Người phụ nữ như em đúng là thích hợp sống ở thời cổ đại, một chồng ba vợ.



Đến lúc đó em mới cảm thấy vui đúng không?"

Những lời này vô cùng quá đáng.

Bạch Tô nắm chặt tay lại, cô nói với Phó Cảnh Hoài: "Cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày hôm nay của anh, tôi chỉ muốn tự mình nghĩ thật kỹ."

Chưa chắc cô đã làm hòa với Phó Vân Tiêu.


Cho dù chia tay, cũng phải nói cho thật rõ.

Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô với ánh mắt sâu xa, anh ta không nói gì nữa, chỉ đứng dậy đi lấy áo khoác.



Khi Phó Cảnh Hoài đã tìm được áo khoác, phát hiện ra Bạch Tô vẫn đứng ở chỗ cũ, anh ta hờn giận nói với cô: "Sao vẫn còn chưa đi?"

Bạch Tô cảm thấy lựa chọn của mình rất có vấn đề, vậy nên khi đối mặt với giọng điệu này của Phó Cảnh Hoài, cô cũng không nói gì, chỉ đi theo Phó Cảnh Hoài ra ngoài.

Sau khi lên xe của Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô chìm sâu vào suy nghĩ, trong lòng nặng nề.

Dường như Phó Cảnh Hoài rất không vui, anh ta không nói lời nào cả, chỉ lái xe rất nhanh, như muốn đuổi Bạch Tô đi càng sớm càng tốt vậy.

Đến khi Phó Cảnh Hoài đưa Bạch Tô đến biệt thự của Phó Vân Tiêu, anh ta mới nhìn cô một cách nghiêm túc: "Cho dù đứa trẻ có chỉ số thông minh cao đến đâu đi chăng nữa thì nó vẫn là một đứa trẻ, nó vẫn chưa trải qua chuyện tình cảm như thế này, đương nhiên sẽ không hiểu những vấn đề tồn tại trong đó, thế nên em vẫn nên nghĩ kĩ về ý kiến của Erica, tôi mong em nghĩ thật cẩn trọng."

Giọng điệu của Phó Cảnh Hoài rất nghiêm túc: "Tuy rằng khi đứa trẻ lớn lên cũng sẽ có một chút ám ảnh tâm lí, thế nhưng Erica không phải là một đứa trẻ bình thường, tôi tin cậu bé nhất định sẽ đối phó được với những chuyện như thế này.



Hơn nữa, nếu như bố mẹ đều là những tấm gương không tốt, vậy thì có một gia đình hoàn chỉnh thì để làm gì chứ?"

Sau khi nói những lời này, Phó Cảnh Hoài không nhìn Bạch Tô nữa, hướng tầm nhìn về nơi xa.


Bạch Tô nói: "Tôi biết rồi."

Sau đó cô mở cửa xe ra, đi về phía biệt thự.

Từ trước đến giờ Phó Cảnh Hoài đều là người vô cùng ấm áp, thế nhưng lần này anh ta thậm chí không đợi đến khi Bạch Tô bước vào nhà đã quay đầu xe lái đi.

Bạch Tô không thông báo với Phó Vân Tiêu, cô bước nhanh vào trong biệt thự của Phó Vân Tiêu.

Lúc cô mở cửa ra thì không nhìn thấy Phó Vân Tiêu đâu.

Thế nhưng không thấy giày ở đâu, chắc là Phó Vân Tiêu đang ở trong nhà rồi.


Bạch Tô không đi tìm Phó Vân Tiêu mà đi vào nhà vệ sinh trước, rửa mặt để cho bản thân mình bình tĩnh lại.

Sau đó khi cô đang chuẩn bị lau mặt, vừa sờ đến khăn mặt thì cảm thấy có gì không đúng lắm, cô đưa khăn lên mũi ngửi, ở trên đó là một mùi hoa hồng làm Bạch Tô không nhịn được mà phải nhăn mặt.



Bạch Tô không tin được đem khăn mặt đến bên mũi ngửi lại một lần nữa, xác định đó chính là mùi hoa hồng.

Bình thường Bạch Tô chỉ dùng đồ dưỡng da bình thường, cô không thích dùng nước hoa, mùi nước hoa này tuyệt đối không phải do cô để lại.

Bạch Tô chau mày, tìm xem bên cạnh bồn rửa còn có vết tích gì không, vừa mới bắt đầu tìm kiếm thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền vào từ bên ngoài.

Bóng hình của Phó Vân Tiêu xuất hiện ở cửa.

"Sao em lại về rồi?" Phó Vân Tiêu nghi ngờ nhìn Bạch Tô, hỏi một câu.

Bạch Tô chau mày, lạnh lùng nhìn Phó Vân Tiêu, hỏi: "Anh không muốn để tôi quay trở về?"

Phó Vân Tiêu vội vàng mỉm cười: "Đương nhiên không phải, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi, là ngạc nhiên."

Anh nhấn mạnh hai chữ ngạc nhiên để biểu đạt tâm trạng mình.

Bạch Tô không nói gì, chỉ vứt chiếc khăn vào trong tay Phó Vân Tiêu, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.

Sau đó lại quay người lại nói với Phó Vân Tiêu một câu: "Anh ngửi mùi nước hoa trên khăn mặt đi, anh thích không?"

Phó Vân Tiêu thể hiện không biết làm thế nào, vội vã ngửi chiếc khăn mặt, sau đó mới nói với Bạch Tô: "Sao vậy? Thơm lắm."

Nghe xong câu này Bạch Tô không còn cười nữa.

Trong lòng cô cảm thấy khó chịu, Bạch Tô quay người nhìn Phó Vân Tiêu: "Anh không thấy có gì không đúng sao?".