Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 655: 655: Anh Đã Từng Là Anh Hùng Cái Thế Của Cô Ta 1




Phó Vân Tiêu trực tiếp lái xe đưa Thời Hoan đến trung tâm thương mại gần nhất.



Sau khi xuống xe, bởi vì đã trải qua vụ tai nạn vừa rồi, Phó Vân Tiêu không thể lại để Thời Hoan tự mình đi vào trung tâm thương mại nữa.



Về tình về lý, cô ta cũng là em gái của anh.



Có tình cảm của thời thơ ấu, và cả tình cảm gia đình.



Sau khi xuống xe, Thời Hoan nhìn thấy Phó Vân Tiêu cũng bước xuống xe, tự nhiên mỉm cười: “Em biết chắc anh Vân Tiêu sẽ không thể không quan tâm em mà.





Cô ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu rằng: “Chúng ta vào thôi.





Phó Vân Tiêu và Thời Hoan giữ lấy khoảng cách an toàn, hai người từ từ đi về phía trung tâm thương mại, hai thương hiệu ở ngay chỗ cửa ra vào tương đối thời trang và cá tính, không thích hợp với Thời Hoan.



Thời Hoan không dừng lại ở trước cửa những thương hiệu này, Phó Vân Tiêu đương nhiên cũng không có dừng lại, cho đến khi cả hai đi đến cửa hàng Burberry, Thời Hoan mới trực tiếp bước vào.



Sau khi hai người bước vào, Thời Hoan đã chọn một chiếc váy âu phục, đi vào mặc thử, sau đó đi ra cho Phó Vân Tiêu xem: “Thế nào?”

Lần này, cô ta không gọi Phó Vân Tiêu là “anh Vân Tiêu”, nói với Phó Vân Tiêu vẻ mặt có phần ngượng ngùng và thân mật.



Phó Vân Tiêu khẽ cau mày lại, nhìn sang Thời Hoan và nói: “Cũng được.





Anh không giỏi xem người khác mặc đồ có đẹp hay không, những chuyện này đều do thư ký giải quyết.



“Vậy em lấy cái này.







Thời Hoan cũng vui vẻ quay người đi, chuẩn bị lấy ví tiền ra để thanh toán.



Nhân viên phục vụ vừa giúp Thời Hoan xử lý một số thông tin vừa khen ngợi Thời Hoan: “Cô ơi, cô và chồng của cô thật xứng đôi, cô vừa xinh đẹp vừa có mắt tinh tường.





“Ngày nay, thực sự không có nhiều người chồng ưu tú như vậy cùng đi dạo trong trung tâm thương mại nữa.







Nhân viên phục vụ lại nói.



Thời Hoan không khỏi lén lút cười khúc khích.



Thời Hoan cười, nhân viên phục vụ chỉ nghĩ rằng Thời Hoan đang ngại, lại nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật.





Thời Hoan cũng không giải thích, chỉ liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái.



Hướng của Phó Vân Tiêu có lẽ không nghe được nhân viên phục vụ nói cái gì, nếu như biết được thì anh chắc chắn sẽ phản bác.



Khi Thời Hoan thu lại ánh nhìn, trong lòng có chút buồn bã, cô ta nhìn nhân viên phục vụ và nói: “Hoá đơn này cô cho anh ấy thanh toán đi, tôi đi thay quần áo.





Nhân viên phục vụ nhìn về phía của Phó Vân Tiêu, gật đầu, bèn đi về phía Phó Vân Tiêu.



Thời Hoan đi thẳng vào trong phòng thử đồ, nhân viên phục vụ hỏi Phó Vân Tiêu: “Chào anh, anh thanh toán phải không ạ?”

Phó Vân Tiêu đưa mắt nhìn về phía Thời Hoan, anh mới phát hiện Thời Hoan đã đi vào trong phòng thử đồ, bèn thản nhiên lấy thẻ ra cho nhân viên phụ vụ quẹt thẻ thanh toán.



Phó Vân Tiêu sau khi thanh toán xong thì Thời Hoan đã thản nhiên bước ra khỏi phòng thử đồ.



Cô ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, nói với Phó Vân Tiêu rằng: “Đi thôi, chúng ta về trường thôi, lại phải phiền anh đưa em đi hai lần.





Phó Vân Tiêu không lên tiếng, mà trực tiếp mở cửa xe ra và đi lên xe.



Thời Hoan tự nhiên cũng đi theo lên xe.



Khoảng cách rất gần, cả hai ở trong xe đều không lên tiếng.



Cho đến khi Thời Hoan đến trường và bước xuống xe, cô ta mới nhìn Phó Vân Tiêu, nói một câu lưu luyến đầy ẩn ý: “Khi nãy thử đồ trong cửa hàng, em đột nhiên có một cảm giác thời còn nhỏ, anh Vân Tiêu của em vẫn là anh hùng cái thế của em.



Vẫn là người bảo vệ em.






“Nhưng đáng tiếc, anh Vân Tiêu của em hiện giờ đã thuộc về người khác rồi.







Cô ta giả vờ rất đáng tiếc và buồn bã cười nhẹ, rồi lại giả vờ mạnh mẽ: “Được rồi, là do em đã suy nghĩ nhiều rồi, anh về công ty đi, lái xe cẩn thận, em lên lớp đây.





Thời Hoan nói xong thì đi về phía trường học.



Thực ra Thời Hoan không có đi xa, cô ta chỉ đi vài bước vào trường rồi lại quay đầu nhìn Phó Vân Tiêu, nhưng đáng tiếc, Phó Vân Tiêu không hề đứng lại vì cô ta, cô ta chỉ vừa mới bước xuống xe, thì Phó Vân Tiêu đã lái xe chạy đi rất xa.



Cho đến khi Thời Hoan lại bước đến cổng trường mới phát hiện Phó Vân Tiêu đã biến mất.



Anh vội vàng như vậy, cũng chính vì không muốn ở lại với cô ta thêm phút giây nào nữa.



Thời Hoan kìm nén lại mọi suy nghĩ không vui của mình, cô đứng ở trước cửa và bắt một chiếc xe, sau đó trực tiếp nói rõ, muốn đến công ty nơi làm việc của Bạch Tô.



Lúc này, Bạch Tô ở trong công ty đang xử lý nốt một phần công việc liền đứng dậy đi về phòng uống nước để rót ly nước cho mình, khi vừa quay người lại, thì nghe thấy các nhân viên đang bàn tán xôn xao từ xa.



“Tổng giám đốc Phó hôm nay đã cho người phụ nữ nào đi làm vậy?”


“Chao ôi, người phụ nữ này trông trẻ hơn tổng giám đốc Bạch của chúng ta rất nhiều, hơn nữa lại dịu dàng nhu nhược.





“Quả nhiên, đàn ông đều thích người phụ nữ vừa trẻ trung lại nhu nhược, loại phụ nữ như vậy sẽ khiến cho đàn ông có cảm giác muốn bảo vệ.





“Thảo nào, trên tin tức hiện giờ đều nói tổng giám đốc Phó và tổng giám đốc Bạch đã ly dị rồi, tôi lúc trước còn không ti, tôi cảm thấy tổng giám đốc Bạch của chúng ta tốt như vậy sẽ không bị người ta bỏ đâu, kết quả lại…”

“Xem ra tin tức lần này là thật rồi!”

Mọi người thở dài, rõ ràng như thể đang than thở cho sự bất hạnh của Bạch Tô vậy.



Bạch Tô cau mày, uống một ngụm nước trong ly, nhìn những người này, và hỏi: “Người phụ nữ nào được Phó Vân Tiêu đưa đi làm thế?”

“Á…”

Tất cả mọi người lúc này mới chú ý đến Bạch Tô đứng ở phía sau, sợ đến thu người lại.




Những nhân viên này vẫn có chút tốt bụng, sợ đoạn video sẽ kích thích Bạch Tô, nói với Bạch Tô rằng: “Tổng giám đốc Bạch, không có không có, chúng tôi đang nói về một vụ bê bối của một ngôi sao nổi tiếng, không có nói tổng giám đốc Phó, chúng tôi đi làm việc trước đây.





Mọi người gần như là đồng thanh nói, vội vàng chạy về chỗ của mình.





Bạch Tô bất lực thở dài và trở về trong phòng.



Vì những người này không cho cô xem đoạn video đó, nên tự cô lên mạng xem vậy.



Cô mở trang web ra, nhập từ khoá Phó Vân Tiêu vào, và thấy một đoạn video xuất hiện ngay lập tức.



Đoạn video đó bắt đầu từ lúc Thời Hoan bị một người đàn ông đè xuống, sau đó Phó Vân Tiêu dũng cảm đứng ra, cuối cùng Phó Vân Tiêu đưa Thời Hoan rời đi.



Bạch Tô xem hết đoạn video này, cũng không biết tâm trạng này của mình là như thế nào.



Có lẽ cảm thấy sau khi đã trải qua quá nhiều sóng gió, nên đối với loại mưa gió nhỏ này đều có một cảm giác bình thản.



Kết quả, khi cô vừa tắt đoạn video đi và chuẩn bị làm việc, thì thư ký bên ngoài bước vào, nói với Bạch Tô rằng: “Tổng giám đốc Bạch, cô Thời Hoan đã đến công ty, lúc này đang đợi cô ở trong phòng tiếp khách, cô có muốn đến phòng tiếp khách để trò chuyện một lúc không ạ?”

Khi Bạch Tô nghe thấy tên của Thời Hoan thì lập tức cau mày lại.



“Cho cô ta đến văn phòng.





Cô không thể đến phòng tiếp khách được, như vậy chắc chắn lại bị các nhân viên đoán non đoán già, chỉ đành mời Thời Hoan vào văn phòng.



Khi cô ta đi vào, trên mặt cô ta nở ra một nụ cười điềm tĩnh.



Bạch Tô không có đứng lên tiếp đón, chỉ hỏi Thời Hoan một câu: “Cô đến kiếm tôi có chuyện gì?”

Thời Hoan mỉm cười: “Không có gì cả, chỉ là muốn nói với chị về chuyện của tôi với anh Vân Tiêu.



”.