Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 661: 661: Tối Nào Cũng Lên Lớp




Bạch Tô định đứng dậy khỏi bồn tắm để thảo luận với Phó Vân Tiêu.

Nhưng Phó Vân Tiêu đã ôm chặt lấy Bạch Tô, ánh mắt anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, bàn tay anh lướt xuống những đường cong phía dưới người cô.

Anh áp sát người cô, luồng hô hấp nóng bỏng phả lên mặt Bạch Tô, cả người cô giống như có dòng điện chảy qua.



Thân thể cô không tự chủ mà trở nên cứng nhắc.

Cô dè dặt nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh định làm gì vậy?”

Phó Vân Tiêu khàn khàn hỏi lại Bạch Tô: “Không phải em muốn cho anh một bất ngờ à? Vậy em định chuẩn bị cho anh bất ngờ gì?”

Phó Vân Tiêu cúi người quá sát, cảm giác hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau, cô thấy cơ thể mình không khỏi nóng lên.

“Bất ngờ ở đâu?”

Thấy khuôn mặt Bạch Tô đã phiếm hồng, thậm chí cả cơ thể cũng đã mềm nhũn nhưng Phó Vân Tiêu lại cố ý áp sát hỏi Bạch Tô thêm một câu.

Bạch Tô cắn môi, cô thử đẩy Phó Vân Tiêu ra nhưng anh ôm cô quá chặt, cô hoàn toàn không có cách nào để đẩy anh ra.



Cô đành nói nhỏ với anh: “Bất ngờ ở phòng ngủ, anh đợi em.”

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và nói.

“Được, anh chờ em.”

“Buông em…”

“Buông em ra.”

Phó Vân Tiêu quấn lấy cô nên khi nói chuyện, cả câu nói trở nên rời rạc, cô vội vàng đẩy Phó Vân Tiêu ra.



Phó Vân Tiêu mặc dù lưu luyến nhưng anh vẫn buông Bạch Tô ra.

Thực ra nhìn thấy cô gái nhỏ này tự hành hạ mình nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi được lòng bàn tay của anh cũng khiến anh cảm thấy khá vui.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô ra ngoài, anh tắm trước rồi đi ra sau.

Đi vào phòng ngủ, đẩy cánh cửa ra anh đã thấy Bạch Tô đang nằm trên giường, lộ ra đôi chân dài.



Dưới ánh đèn, làn da cô trông càng trắng nõn và quyến rũ.



Phó Vân Tiêu vì nhận được cuộc điện thoại đó nên mới biết bây giờ Bạch Tô đang định làm gì.



Anh cố ý đến đi đến trước mặt Bạch Tô, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới giả vờ không biết chuyện gì rồi hỏi cô một câu: “Em mặc gì phía dưới vậy?”

Phó Vân Tiêu hỏi như vậy, Bạch Tô cũng xấu hổ không dám lật chăn ra nên cứ để vậy trước mặt Phó Vân Tiêu.

Cô mặc một chiếc váy đen thắt nơ, chiếc váy này chỉ che được một số bộ phận nhạy cảm, còn những nơi khác hoàn toàn để hở.

Trông cô vừa quyến rũ vừa đáng yêu.

Bình thường Bạch Tô là người rất thuần khiết, lúc nào cũng xấu hổ.



Bây giờ lại mặc kiểu quần áo nào đúng là chỉ muốn ôm đầu che mặt.

Nội tâm Bạch Tô bắt đầu cảm thấy hối hận.

Cô thấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn nhìn chăm chú trên người đánh giá, biểu cảm trên mặt anh có rất đắc ý khiến Bạch Tô cảm thấy mình không thể trêu đùa được anh.

Cái gì mà muốn từ chối nhưng lại nghênh đón, cái gì mà mềm nắn rắn buông, cầu mà không được?

Cô thấy mình không thắng được nổi anh nên cuối cùng vẫn để cho Phó Vân Tiêu chơi đùa.

Vừa nghĩ đến chuyện này Bạch Tô đã cảm thấy lo lắng.

Nhưng bây giờ cô đã mặc như vậy rồi, cô cũng không thể không thử.

“Ông xã, em có đẹp không?”

Bạch Tô cất lời, cô dùng một giọng nói mà cô nghĩ rằng rất quyến rũ để hỏi anh.



Cuối cùng Phó Vân Tiêu cúi người xuống sát cô, đưa tay ôm cô vào lòng.

Môi anh chạm vào môi của cô, trong giây lát cô thấy cả người mình mềm nhũn.

Cô không kịp kêu lên, thậm chí cô còn không kịp thể hiện những gì mà mình muốn thể hiện.



Cô chỉ nghe thấy Phó Vân Tiêu thì thầm bên tai cô: “Em đã đạt được mục đích của mình rồi đấy, em quyến rũ anh rất thành công.”

Nói xong, anh đặt cô lên giường người, bàn tay từ từ đi dọc xuống cơ thể trắng nõn và mảnh mai của anh.




Đôi môi anh chặn hết mọi lời thầm thì và buộc tội của cô.

Bạch Tô thấy mình giống như bị lừa.

Chiêu lạt mềm buộc chặt kia của cô không khác gì là tự dẫn dê vào miệng cọp.



Cô muốn phản kháng, muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra nhưng anh giữ cô quá chặt, đến khi hai người biến thành một người thì anh mới buông cô ra.

Nhưng buông ra không được bao lâu, Phó Vân Tiêu lại một lần nữa có được Bạch Tô.

Mãi cho đến khi ánh trăng bên ngoài cửa sổ mờ tối và ánh mặt trời xuất hiện.

Lúc Bạch Tô tỉnh lại, cô chui từ vòng tay của Phó Vân Tiêu ra và trừng mắt nhìn anh.



Lúc đó anh cũng đã tỉnh dậy, anh cười cười đánh giá cô, ánh mắt nhìn cô không rời.

“Anh rất thích biểu hiện hôm qua của em, hi vọng hôm nay em có thể cho anh bất ngờ mới.”

Phó Vân Tiêu biết thừa cô đã thất bại nhưng vẫn còn cố nói câu này.

Cô bò dậy khỏi giường, trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu.

Cô mặc quần áo của mình trước.



Phó Vân Tiêu ở đằng sau nhìn cô chăm chú, mãi đến khi cô mặc xong tất cả quần áo thì anh mới ngồi dậy mặc đồ rồi cùng Bạch Tô đi làm.

Đến công ty, nhìn bản sắp xếp công việc của cả ngày hôm nay, cô thấy đầu mình phình to ra.



Cô đúng là điên rồi, tối nào cũng vất vả với Phó Vân Tiêu như vậy mà đến ban ngày cô còn phải tự mình đối mặt với nhiều chuyện thống khổ như vậy.

Bạch Tô bất lực ngồi trước bàn làm việc, cô lấy tinh thần một chút rồi bắt tay vào công việc.

Cô vừa mới mở một tập tài liệu thì thư ký gõ cửa.

“Mời vào.”

Bạch Tô nói với cô thư ký đang ở ngoài cửa.


Cô thư ký từ từ bước vào rồi đưa một hộp quà cho Bạch Tô: “Giám đốc Bạch, đây là món quà mà công ty của giám đốc Phó tặng cô.”

Bạch Tô chau mày, vì sao Phó Vân Tiêu lại tặng quà cho cô?

Gần đây cũng đâu có những ngày như kỷ niệm ngày cưới đâu nhỉ?

Cô mở hộp quà ra, cô thư ký ở bên cạnh vẫn chưa đi.





Hiển nhiên là cô ta muốn cố ý ở lại để xem Phó Vân Tiêu tặng quà gì cho Bạch Tô.

Bạch Tô mở hộp quà ra phát hiện bên trong có một quyển sổ ghi chép.

Bên ngoài có một dòng chữ như rồng bay phượng múa: Thưởng cho sự biểu hiện hai tối nay của em.

Bạch Tô đọc câu nói không hề kiêng dè này của Phó Vân Tiêu xong, lông mày cô không khỏi cau lại, cô vội vàng cầm lấy tấm thiệp và mở quyển sổ ra.

Cô thư ký đứng bên cạnh nhìn Bạch Tô như một đứa bé tò mò: “Giám đốc Bạch, đây là gì vậy?”

Bạch Tô mở quyển sổ ghi chép ra, ngày tháng bên trong là 15 năm trước khi Phó Vân Tiêu mới mười mấy tuổi.



Bên trong ghi chép một số phương pháp làm việc, phương thức tư duy và một số kiến thức nhập môn của kinh tế học.

“Những thứ công việc cần dùng.”

Bạch Tô trả lời lại một câu.

Cô thư ký lại liếc nhìn tấm thiệp của Bạch Tô và hỏi tiếp: “Vậy… vậy hai buổi tối hôm nay, giám đốc Bạch làm gì mà được giám đốc Phó khen ngợi vậy?”

Thư ký hỏi như thế làm khuôn mặt của cô đỏ bừng lên trong phút chốc.

Cô ngại ngùng không lấy lại được nghiêm túc.



Cô ho nhẹ hai tiếng để che giấu rồi mới nói với thư ký: “Hai buổi tối hôm nay tôi đều học với Phó Vân Tiêu, anh ấy dạy tôi một số chuyện trong công việc.”

“À, thì ra là như vậy…”

Cô thư ký giống như suy nghĩ gì đó.