Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 681: 681: Thời Hoan Có Thai




Thời Hoan tức giận khởi động xe, bắt đầu tăng tốc một cách điên cuồng.

Sau khi uống canh của Thời Hoan, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu một cách nghiêm túc và nói: "Bây giờ em thật sự rất đói, dạo này em lúc nào cũng ở trong trạng thái cực kỳ đói, chúng ta về nhà ăn cơm đi."

Phó Vân Tiêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn, cùng Bạch Tô đi ăn cơm.

Hai người không trực tiếp về nhà.



Sau khi ăn xong, đang yên lặng đi dạo xung quanh, điện thoại di động của Bạch Tô nhận được một văn bản từ Long Diễn nói về nội dung chính và hình thức của chương trình tạp kỹ, tuy gân như đã bằng một chương trình thực tế, nhưng vẫn có một ít kịch bản.

Sau khi đọc xong, Bạch Tô đưa cuốn sổ cho Phó Vân Tiêu: "Chúng ta xem qua đi, sau đó hai chúng ta sẽ thảo luận về biểu hiện của mình trong chương trình."

Bạch Tô rất nghiêm túc nói với Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu thản nhiên cúi đầu nhìn lướt qua một cái, xem xong thì đưa lại cho Bạch Tô: "Được rồi, anh nghĩ cũng không cần thảo luận, hai chúng ta có thể tự phát huy theo ý của bản thân."

"Lỡ biểu hiện không tốt thì sao?"

Bạch Tô lo lắng nói với Phó Vân Tiêu, nhưng anh lại nhìn cô bằng một ánh mắt kiên quyết.

Hai người vô tình bước tới rạp chiếu phim, đúng luvs một bộ phim vừa chiếu xong, mọi người chậm rãi bước ra khỏi rạp chiếu phim.





Bạch Tô đứng ở trước rạp chiếu phim, nghiêm túc nhìn hình ảnh của những đôi nam nữ, Phó Vân Tiêu nắm tay Bạch Tô bước vào.

"Dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì, hai chúng ta đi xem phim, anh đi gọi điện cho quản lý."

Sau đó, Phó Vân Tiêu lấy điện thoại di động của mình ra gọi điện cho quản lý để sắp xếp chuyện xem phim.

Bạch Tô đưa tay ngăn Phó Vân Tiêu lại, nói: "Em chỉ nghĩ rằng gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tâm trạng không yên, cho nên hai chúng ta cứ xem một bộ phim giống như người bình thường là được rồi."

Thông thường, nhịp sống quá nhanh, nếu sống như một người bình thường, thực ra là đang khiến thời gian chậm lại.



"Cũng được."

Phó Vân Tiêu cũng không từ chối, sau khi bước vào rạp chiếu phim, anh chậm rãi nắm lấy tay Bạch Tô, hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Đây là phim hoạt hình của Disney, Bạch Tô rất thích, nhưng khi đoạn mở đầu phim vừa phát, đột nhiên điện thoại di động của Phó Vân Tiêu vang lên.

"Anh Vân Tiêu...!cứu mạng."

Ngay khi Phó Vân Tiêu trả lời điện thoại, giọng nói của Thời Hoan từ đầu dây bên kia vang lên, Phó Vân Tiêu nghe thấy giọng nói gấp gáp của Thời Hoan ở đầu dây bên kia, lập tức trở nên lo lắng.

"Em đang ở đâu?"


Anh lo lắng hỏi.

Sau khi bên kia báo địa chỉ, Phó Vân Tiêu cúp điện thoại và nói với Bạch Tô: "Thời Hoan bị tai nạn xe hơi, anh phải đi xử lý."

"Em đi với anh."

Thấy vậy, Bạch Tô nhanh chóng đứng dậy, định đi theo Phó Vân Tiêu ra ngoài, nhưng anh đã ngăn cô lại và nói: "Không sao, em cứ xem phim đi, anh đi một lúc rồi quay lại."

Phó Vân Tiêu nói xong liền vội vàng rời đi.

Bạch Tô suy nghĩ một lúc, vẫn cầm áo khoác nhanh chóng đi theo Phó Vân Tiêu ra ngoài, hai người lên xe, khi Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đến nơi thì cả xe cứu thương và cảnh sát giao thông đều đã đến.

Cảnh sát giao thông nói với Phó Vân Tiêu rằng tai nạn của Thời Hoan là do cô ấy lái xe quá nhanh, nhân viên cứu hộ vội vàng đưa Thời Hoan vào xe cấp cứu.

Cả hai nhanh chóng theo xe cấp cứu của Thời Hoan đến bệnh viện.

Người Thời Hoan bê bết máu, sau khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu.

Phản ứng đầu tiên của Phó Vân Tiêu là định gọi điện để thông báo cho nhà họ Thời, ngay khi cầm điện thoại lên, Bạch Tô đã ngăn anh lại: “Vân Tiêu, bà ngoại đã không thể chịu được kiểu kích thích này, tốt hơn hết là nên đợi đến khi tình trạng của ổn định hơn rồi mới nói cho nhà họ Thời"

Cô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu.

Sau lời nhắc nhở của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu mới nhận ra rằng cô nói rất đúng, anh gật gật đầu.


Khi cả hai đang ngồi trên băng ghế ngoài cửa chờ đợi, Bạch Tô không biết tại sao đột nhiên hỏi Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu, anh có nghĩ tình cảm của Thời Hoan dành cho anh rất khác thường không?"

Phụ nữ có khá nhạy cảm trong vấn đề tình cảm, khác với sự đần độn của đàn ông.



Khi Phó Vân Tiêu nghe Bạch Tô nói, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Bạch Tô: "Chắc là bởi vì ở bên anh từ khi còn nhỏ."

Phó Vân Tiêu vẫn cho rằng tình cảm mà Thời Hoan dành cho mình là kiểu em gái phụ thuộc vào anh trai.

Theo thời gian, đôi khi cảm thấy hơi thất thường.

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, bất lực nhắc nhở anh: "Thời Hoan đã lớn, sau khi lớn lên, cô ấy sẽ có mong muốn tình dục của riêng mình."

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng mổ mở ra, khi bác sĩ bước ra khỏi phòng, anh ta mang vẻ cực kỳ hối lỗi nhìn Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu và Bạch Tô vội vàng chạy tới, Bạch Tô quan tâm hỏi: "Bác sĩ, thế nào rồi?"

“Bệnh nhân không sao, đã qua cơn nguy kịch nhưng đứa con trong bụng bệnh nhân thì không thể giữ được.”

Bác sĩ nhìn Phó Vân Tiêu với vẻ mặt tội lỗi, nói.

Khi Phó Vân Tiêu nghe được những lời này, lông mày anh cau lại.


Bạch Tô sững sờ.

Thời Hoan có thai?

Cô ta có một đứa con trong bụng.

Lúc này, Thời Hoan đã bắt đầu được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.



Bạch Tô cảm thấy lúc này Phó Vân Tiêu không có bất kỳ suy nghĩ nào cả, anh chỉ đứng đó, nhìn Thời Hoan được đẩy vào phòng điều dưỡng.


Còn Bạch Tô rất lâu sau đó mới gọi tên Phó Vân Tiêu.

"Phó Vân Tiêu, anh nên để nhà họ Thời biết chuyện này."



Lúc này, y tá bước ra khỏi phòng, nhìn Phó Vân Tiêu và Bạch Tô nói: "Bệnh nhân đã tỉnh, muốn nói chuyện với anh."

Phó Vân Tiêu gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng bệnh.



Tất nhiên Bạch Tô cũng đi vào theo, nhưng khi cô bước vào, nước mắt của Thời Hoan đã chảy xuống, chỉ vào Bạch Tô nói: "Phiền cô ra ngoài."

"Thời Hoan."

Phó Vân Tiêu nhìn thấy Thời Hoan đuổi Bạch Tô, anh không hài lòng gọi tên Thời Hoan, nhưng Bạch Tô lại nhìn Phó Vân Tiêu một cái trấn an,rồi vội vàng đi ra ngoài.



Sau khi Bạch Tô ra ngoài, nước mắt của Thời Hoan rơi như mưa.

"Anh Vân Tiêu, cứu em."

Thời Hoan đưa tay nắm lấy tay Phó Vân Tiêu và hét lên.

Phó Vân Tiêu đưa tay ra, nắm lấy tay Thời Hoan một lúc trước khi nói với cô ta: "Ai là cha của đứa bé?"

Nghe được lời này, nước mắt của Thời Hoan càng tuôn trào, cô ta không nói, nhưng vừa để nước mắt tuôn rơi vừa nói với Phó Vân Tiêu: "Anh Vân Tiêu, làm ơn, đừng nói chuyện này cho mẹ em biết, làm ơn cứu em, em không biết phải nhờ ai khác nữa."

Thời Hoan nghẹn ngào nói..